Tin Cảnh Đồng đế lưu lại Mộc Hà cung một đêm đã truyền đi khắp nơi. Ngay ngày hôm sau, Cảnh Đồng đế lập tức hạ thánh chỉ phát tang Trữ Kỳ Sơn, truy phong Trữ Tướng quân làm Trấn quốc Đại tướng quân, là trung thần ái quốc, hi sinh tính mạng để bảo vệ bờ cõi Đại Chu. Trưởng tử Trữ Viễn Uy sau khi Chủ soái bỏ mình thì lấy danh nghĩa Thiếu soái, dụng ý chí mưu lược lãnh đạo quân tàn vẫn đẩy lùi quân Bắc Cảnh, lập công lao, kế nhiệm Trấn bắc Tướng quân tiếp tục đóng quân tại Yến Sơn quan, bảo vệ bờ cõi.
Nghĩ tới nữ nhi của Tướng quân, Trữ Tử Mộc, bởi vì hi sinh của phụ thân mà đau lòng, lại đã cấm túc được hơn ba tháng, đã sâu sắc tỉnh ngộ, vậy liền bãi bỏ lệnh cấm túc, khôi phục địa vị trước kia.
Thánh chỉ hạ xuống, tức thì có biến chuyển. Vô cùng nhanh chóng, hạ nhân đã được điều tới Mộc Hà cung, quản sự, cung nữ, thái giám, hộ vệ, còn có các vị chủ tử tấp nập theo nhau tới dâng lễ chia buồn. Mộc Hà cung trong nháy mắt trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều đón khách tới liên miên, cũng không biết là bao nhiêu người. Chốn hậu cung này chính là như thế, người được ân sủng liền có địa vị, có địa vị tất sẽ không thể khinh thường, hơn nữa người này lại là Trữ Quý phi quyền cao chức trọng.
Thanh Sanh lại đổ bệnh, bệnh không hề nhẹ. Thân thể vốn đã khỏe mạnh dẻo dai nhưng vẫn không trụ nổi đêm qua trúng hàn khí, tập võ cả đêm lại say rượu, mồ hôi đổ ra lạnh đẫm thấm vào trong, thân thể cũng rã rời. Hết cảm lạnh rồi lại đến sốt cao, mê man hai ngày chưa hạ sốt, cũng không có người tới hỏi han.
Hạ nhân mới tới đều loáng thoáng truyền tai nhau nàng là cung nữ ngày trước bị cấm túc, cũng không biết ý chỉ Hoàng thượng ra sao, hơn nữa Trữ Quý phi cũng không nhắc đến nửa câu, đoán rằng nàng phạm phải lỗi lầm chọc giận đến chủ tử rồi. Liền cố giữ khoảng cách với nàng, tránh cho thị phi bỗng nhiên từ đâu rơi trên người.
Đến ngày thứ ba, Thanh Sanh mới từ từ tỉnh lại, ý thức không rõ ràng, cổ họng khô khốc như bị hun lửa. Toàn thân đau đớn tê dại, chân tay vô lực. Nàng cực lực kéo người dậy, xuống giường, nhìn quanh thấy trong phòng không hề có lấy một giọt nước mới loạng choạng đứng dậy đi tìm một chén nước cầm hơi.
Tay run run đổ ra một chén nước, đưa lên kề môi. Vừa uống vừa nghĩ, Cố Thanh Sanh, ngươi chết đi một lần, bây giờ mạng thật lớn a... Nước uống vào mà cảm thấy như mặn chát, chua xót trong lòng lại lan tràn vô tận. Người đó hẳn là cũng chẳng quan tâm, cũng chỉ là tiêu khiển, nửa điểm tình ý cũng không có. Không khỏi nhẹ mỉm cười, Thanh Sanh, ngươi lại hồ đồ rồi, bây giờ ngươi, một thân hèn hạ sao có thể lại mơ tưởng xa vời như thế. Ngươi cùng nàng, có cái gì gọi là tình ý, bất quá chỉ là một loại sủng vật giúp nàng tiêu khiển chơi đùa lúc cô quạnh mà thôi.
Dù là tự nhủ như vậy nhưng trong lòng vẫn là trào ra bi thương. Nước mắt dâng lên một tầng, con ngươi đảo vòng quanh.
Ngày thứ tư, Trữ Tử Mộc phái người tới truyền nàng. Trong lòng Thanh Sanh nhanh chóng nổi lên tia vui vẻ, nàng vẫn còn nhớ tới ta. Từ tốn chỉnh y phục cho tốt, mà lúc quấn đai lưng mới phát hiện mình đã gầy đi không ít, nhớ ra mấy ngày nay cũng chưa ăn gì.
Đi vào tiền điện đã thấy Trữ Tử Mộc ngồi trên cao, tóc đen tỉ mỉ vấn cao, trâm vàng nạm ngọc kim phượng xuyên qua búi tóc, rũ xuống bên tai. Một thân gấm bào tử sắc hoa lệ, chu sa đỏ thắm điểm giữa chân mày, đường nét đã vốn ngạo nghễ lại tô son điểm phấn, càng làm người ta không dám nhìn thẳng, trở về làm Trữ Quý phi của trước kia. Mà người ngồi bên cạnh lại là Đoan Nhược Hoa, thân hình thon gầy, thần sắc ảm đạm, tròng mắt xưa nay vẫn trong trẻo lạnh lùng bây giờ lại phảng phất một tia đau buồn không dễ phát hiện. So sánh với Trữ Tử Mộc thịnh khí lăng nhân kia, cho dù là nàng đang một thân phượng bào chói lóa, vẫn không che giấu được vẻ ảm đạm thanh tịch, khí thế thua kém một phần. Trong đại điện, ba người đối diện, cũng không còn ai khác.
Trữ Tử Mộc đang chống cằm, nghe được tiếng bước chân, mắt phượng liền quét tới. Thấy được gương mặt tiều tụy của Thanh Sanh thì kinh ngạc, kiềm chế không biểu lộ lên mặt. Chỉ quay đầu hướng Đoan Nhược Hoa, chậm rãi nói,
"Thanh Sanh đã tới, Hoàng hậu nương nương có điều gì cứ nói thẳng".
Thanh Sanh nghe vậy mới biết hóa ra là vì Đoan Nhược Hoa tới nên mới truyền nàng tới, trong lòng bất giác có chút mất mát, chớp chớp mắt che đi cảm xúc trong lòng, ánh mắt lại trở về trạng thái tĩnh mịch âm trầm, lạnh như tường ngọc, sâu như đáy hồ.
Đoan Nhược Hoa vẫn chưa từng rời mắt khỏi người đứng phía dưới, chỉ một biểu hiện vô cùng nhỏ của Thanh Sanh, cũng đều bị nàng dễ dàng thu vào mắt. Ánh mắt không khỏi càng nguội lạnh ảm đạm, ngón tay siết chặt chén trà, nhìn kỹ, như là có thể thấy đốt ngón tay nàng cứng ngắc đến trắng bệch. Sau cùng cũng chỉ hít sâu một hơi, thản nhiên đáp lời, "Tất nhiên là Trữ Quý phi được bãi lệnh cấm túc, bổn cung liền tới hỏi người", Trữ Tử Mộc nghe vậy, chân mày sâu kín nhíu lại, vẫn miễn cưỡng giương khóe miệng câu lên nụ cười,
"Tỷ tỷ nắm trong tay quyền chấp chưởng lục cung, chỉ là cần thêm người mà thôi, trong cung ai dám không theo, cần gì phải lặn lội tới đây hỏi người?", Đoan Nhược Hoa bị nàng đả một kích, cũng không dùng quyền mà lên giọng, chỉ giữ ngữ khí hòa hoãn,
"Nếu không phải là Thanh Sanh, bổn cung thủy chung không quen người khác hầu hạ. Không biết muội muội có nguyện ý từ bỏ những thứ yêu thích của bản thân hay không đây?", lời này rơi xuống, cả ba người đều chấn động, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, nếu Thanh Sanh có ý theo tỷ tỷ, vậy muội muội đây cũng không ngăn cản nàng. Mà nếu kết quả là ngược lại, mong tỷ tỷ vui lòng buông tay", Trữ Tử Mộc tự tin, vô cùng tự tin rằng Thanh Sanh sẽ ở lại mới nói lời này. Nàng đương nhiên cũng không tiện nhất quyết giữ người, đá quả bóng này sang cho Thanh Sanh, để cho nàng tự mình quyết định. Mà Đoan Hậu trước giờ ôn hòa, cũng không muốn ngang ngược cưỡng cầu.
Ánh mắt Đoan Nhược Hoa sáng như đuốc, chăm chú nhìn Thanh Sanh, thanh âm trong trẻo vang lên, "Cũng tốt"
Thanh Sanh thẳng lưng đứng phía dưới, rõ ràng cảm nhận được hai đạo dư quang lướt đến phía mình. Ngày đó nàng vì giữ lời hứa mà giúp Trữ Tử Mộc đã sớm ước định với Đoan Nhược Hoa, chuyện này đã muốn nói với Trữ Tử Mộc nhưng lại không có cơ hội. Dù sao thì như vậy cũng tốt, cũng tốt...
Nàng chậm rãi quỳ xuống, tay vươn ra, bàn tay thon gầy có chút run run. Thanh âm chậm rãi, ngữ điệu bằng phẳng,
"Đa tạ hai vị nương nương ưu ái. Nô tì, nguyện hầu hạ bên Hoàng hậu nương nương".
Nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng lên. Ánh mắt Trữ Tử Mộc lộ ra vẻ khϊếp sợ bàng hoàng, Thanh Sanh nhìn thấy, trong lòng lại có một loại cảm xúc vui vẻ, như là đã trả thù được nàng. Mà sau đó nghĩ đến có lẽ từ nay về sau sẽ không còn có thể nhìn thấy nàng, lại cảm thấy buồn bã, ánh gắt gao nhìn chằm chằm Trữ Tử Mộc, như là đây là lần cuối, cẩn thận ghi nhớ dung mạo nàng.
Trữ Tử Mộc nghe lời Thanh Sanh nói, ngắn gọn như vậy lại làm cho nàng chấn động, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút đi hết, chỉ còn lưu lại tầng yên chi đỏ tươi ướŧ áŧ. Bàn tay mạnh mẽ chế trụ trên tay vịn, đốt ngón tay cứng ngắc run lên. Sẵng giọng, cực lực kìm nén tức giận,
"Tốt, rất tốt, ngươi cũng thật biết chọn người mà theo, không ngờ bổn cung trước nay vẫn là nhìn sai người!"
Mắt phượng nheo lại, xếch lên, ánh mắt sắc bén như ánh mắt của một con diều hâu, hung ác bén nhọn mà chiếu thẳng Thanh Sanh. Mà đáp lại nàng lại là một đạo ôn nhu bất dắc dĩ, thâm tình phảng phất, còn có khổ sở, làm cho Trữ Tử Mộc trong chốc lát tan đi giận dữ, ánh mắt buông lỏng tràn ra vô số tia khó hiểu.
Đoan Nhược Hoa ngồi bên thấy được ánh mắt hai người kia quấn giao, tình ý lưu luyến mơ hồ tỏa ra, mà chính mình ngồi đây như là người ngoài cuộc. Cảnh tượng này như tái hiện ác mộng đêm đó, nàng nhanh chóng cảm thấy buồn bực, buồn bực đến mức hô hấp không thuận, chỉ đành cất lời,
"Vậy rất tốt. Mau đi sắp xếp, theo bổn cung đi thôi".
Thanh Sanh rời khỏi, thu thập chút tư trang cá nhân. Đoan Nhược Hoa còn lưu lại trên đại điện, khơi mấy việc lục cung ra bàn luận với Trữ Tử Mộc. Mà sắc mặt Trữ Tử Mộc lúc này tuyệt đối là không tốt, cứ như vậy nghẹn ở họng, ngay cả cơ hội chất vấn Thanh Sanh cũng không có, cơn giận này đương nhiên không thể nuốt trôi, nhưng cũng không thể phát tiết đổ lên Hoàng hậu.
Thu thập xong, Thanh Sanh theo thái giám cùng cung nữ Phượng Tê cung rời khỏi. Bước chân nặng nề, cho tới khi đã ra khỏi cổng lớn Mộc Hà cung, nàng dừng bước, quay đầu nhìn lại. Đến khi thái giám bên cạnh cất tiếng giục giã, Thanh Sanh cúi đầu cười nhẹ một cái, sau đó quay lưng, chậm rãi bước đi.
---Hết chương 45---
Editor lảm nhảm: Ba mặt một lời, bà cả bà hai chính thức nổ súng tuyên chiến, nữ chủ có chút đau đầu :vvv
Nói chớ bây giờ vẫn còn nhẹ nhàng chán, từ từ Phi nhận ra lòng mình, Hậu nhận ra Phi là mối đe dọa, từ từ Sanh cường lên, lúc ấy ms căng :v