Ban đêm, Thanh Sanh quả nhiên là phát sốt cao. Nàng tới Mộc Hà cung mới hơn nửa tháng mà đã nhận đủ loại hành hạ, thân thể gầy đi nhanh chóng. Lần này nhiễm phong hàn còn bị nước đá xối, phát sốt đến bất tỉnh, hồ ngôn loạn ngữ.
Mọi người đều biết Trữ Quý phi không ưa nàng, ai cũng có tâm lý tránh càng xa nàng càng tốt. Vẫn là Hãn Vân tốt bụng, nhìn nàng đáng thương như vậy, giúp nàng đun nước nóng lau chùi thân thể, rồi lại lấy thuốc cho nàng. Sau mấy hôm Thanh Sanh mới đỡ dần, qua lần này trong lòng cảm kích Hãn Vân không ít. Quan hệ giữa hai người cũng gần gũi thân thiết hơn, có khi còn ngồi nói chuyện phiếm.
Trong tẩm điện Mộc Hà cung, Trữ Quý phi đang nằm trên giường, mi mắt cụp xuống. Cẩm Vân ở bên cạnh rót canh hạt sen ra, nói:
"Nương nương, mấy ngày nay trong cung có lời đồn, nói rằng Hoàng thượng sẽ đem quyền thống trị lục cung giao cho Đoan Hậu. Nếu vậy, quyền lực của Đoan Hậu sẽ tăng cao, cực kỳ bất lợi cho địa vị của người".
Trữ Quý phi giương mắt, mắt phượng bén nhọn: "Trữ gia cùng Đoan gia trên tiền điện cũng vốn là hai lập trường đối lập. Nếu hôm nay nàng thắng, ngày kia bổn cung đương nhiên sẽ thất thế. Mà nếu ngày đó tới, không biết bốn vị phi kia sẽ đối đãi bổn cung thế nào".
Cẩm Vân hiến kế, nói, "Không bằng thừa dịp địa vị nàng chưa ổn định, làm cho Hoàng thượng đối với nàng mất niềm tin thêm lần nữa..."
Trữ Quý phi không đáp, như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói, "Vậy theo ngươi chuyện đó có thể là chuyện như thế nào?"
Cẩm Vân rộ lên vẻ vui mừng, từ trên người lấy xuống hai vật.
"Thanh Sanh vốn không có nhiều đồ đạc, không thu hoạch được gì. Nhưng hôm nay lúc Hãn Vân giúp nàng thay xiêm y, nô tì nhìn thấy hai vật này, liền lấy xuống". Trữ Quý phi cầm lấy hai vật, mày hơi nhíu, mà khóe miệng vẽ lên nụ cười.
"Cẩm Vân, truyền Thanh Sanh tới đây. Phân phó ma ma đứng ngoài cửa, đợi lệnh bổn cung". Cẩm Vân nghe nói có truyền cả ma ma vào, trên mặt tức thì nở nụ cười âm tàn, bước nhanh đi.
Thanh Sanh yếu ớt nằm trên giường, ăn cháo Hãn Vân đưa tới. Nàng theo thói quen đưa tay sờ bên hông, phát hiện khăn tay cùng hà bao biến mất không thấy bóng dáng.
"Hãn Vân, lúc ngươi mang y phục ta đi đổi, có nhìn thấy khăn tay cùng hà bao rơi đi đâu không?", đang lúc Hãn Vân ngập ngừng, đột nhiên Cẩm Vân xông vào.
"Thanh Sanh, nương nương cho truyền".
"Nàng không khỏe, yếu đến không xuống giường được", Hãn Vân nói đỡ, mà Cẩm Vân nghe vậy liếc mắt qua lườm nàng một cái.
"Nằm nhiều ngày như vậy đến giờ vẫn không muốn xuống giường, có phải là ngươi lười biếng? Muốn chịu phạt phải không?" Thanh Sanh nghe đến mệt mỏi, chớp mắt một cái, yếu ớt nói,
"Ta đi được".
Hãn Vân giúp nàng mặc ngoại sam, choàng áo lên, sửa sang lại cổ áo. "Bên ngoài trời lạnh, ta sợ thân thể ngươi không chịu nổi a", Thanh Sanh miễn cưỡng vỗ tay nàng cười cười, "Ta không sao".
Vào điện, Trữ Quý phi đang ngồi ngay ngắn bên trên bục cao, tay cầm một vật, rõ ràng là hà bao ngày đó Nguyệt Tịch tặng. Hà bao treo trên đầu ngón tay nàng, lơ lửng trong không trung. Thanh Sanh quỳ xuống thỉnh an, không dám đứng dậy.
"Bổn cung hỏi ngươi, vật này là của ngươi?"
Thanh Sanh gật đầu, tròng mắt Trữ Quý phi đảo qua, lấy ra khăn tay nguyệt sắc. Lúc này mặt Thanh Sanh đã tái đi.
"Khăn tay này cũng thế?", nàng chỉ đành thành thật thừa nhận.
"Hai vật này đều của nô tì, mong nương nương trả lại cho".
Trữ Quý phi đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, mắt lóe hàn quang sáng như đuốc,
"Hai vật đều là vật đính ước, ngươi thân là cung nữ lại dám cùng người tư định chung thân, cấu kết dâʍ ɭσạи cung đình, coi thường quy củ. Ngươi có biết ngươi phạm tội gì?"
Thanh Sanh không khỏi kinh hãi mà toát mồ hôi lạnh, bình ổn giọng nói, "Nô tỳ không dám, mong nương nương minh xét".
"Minh xét như thế nào?", Trữ Quý phi giơ lên khóe miệng, mà nụ cười âm u lạnh lùng. Giơ tay vỗ vào nhau, ma ma đang đứng ngoài cửa lập tức đi vào. Trên mặt toàn nếp nhăn, lại càng phụ họa cho vẻ độc ác trong ánh mắt. Trữ Quý phi ngồi xuống, thản nhiên ngắm nghía bàn tay,
"Vậy thì bổn cung minh xét, trả lại trong sạch cho ngươi. Cởi ra."
Lời nói ra làm Thanh Sanh chấn động, cảm giác bị hạ nhục nổi lên toàn cơ thể, nàng cắn chặt răng không nói, bàn tay nắm thành nắm đấm, chặt tới mức móng tay cắm hằn xuống da thịt, tạo nên những vết đỏ thật sâu.
Nàng hít sâu một hơi, tay run rẩy đưa lên bắt đầu cởi ra xiêm y của mình. Động tác rất chậm, ngay cả giải khai giải lụa cũng vô cùng lâu, thời gian tựa như cũng trôi chậm đi. Trường sam, đai lưng, vòng ngọc, trung y, tất cả rơi trên đất, trên người nàng chỉ còn có duy nhất lớp nội y, thập phần yếu ớt tái nhợt.
Trữ Quý phi vô cùng thưởng thức toàn bộ quá trình. Nhìn người phía dưới, người luôn luôn ngạo nghễ thẳng thắn như trúc, người vẫn luôn mang thần tình lạnh nhạt, giờ đây phải chịu đủ tra tấn giày vò mà vẫn cắn răng bày ra bộ dạng điềm nhiên, nhưng trong mắt không thể che giấu được sát ý và giận dữ.
Dùng quyền lực chinh phục điều mình thích là một loại kɧoáı ©ảʍ, đặc biệt là chinh phục một người ngạo nghễ bất khuất, cảm giác này đối với nàng mà nói chính là tốt đẹp vô cùng.
Ma ma nhìn bộ dạng Thanh Sanh chậm rãi liền xông lên, thô lỗ giật xuống cái yếm cùng quần của nàng. Mặc dù trong tẩm điện đã đốt lò củi, nhưng trời đông hàn ý khắc sâu, gió lạnh thổi vào như là cứa từng nhát lên da thịt trần trụi của nàng. Một thời gian ngắn chịu khổ, thân hình gầy đi, vòng eo mảnh khảnh, chân thon gầy như nhìn được cả mạch máu, xương quai xanh thanh mảnh đẹp đẽ như kéo dài tới cầu vai, mà sống lưng vẫn thẳng thắn như cũ.
Thanh Sanh cúi đầu, vòng tay che lấy chính mình, che chặn lại ánh mắt đánh giá không kiêng kị của Trữ Quý phi. Trữ Quý phi liếc ma ma một cái, ma ma tiến lên bắt lấy tay Thanh Sanh bẻ ra, quen thuộc mà vô cùng thô lỗ xông thẳng vào nơi tư mật. Dị vật đột nhiên xông đến làm cho chân mày nàng nhíu chặt, hít sâu một ngụm khí lạnh. Trữ Quý phi thu toàn bộ vào mắt, nở nụ cười giễu cợt.
Ngón tay thô ráp cùng với móng tay sắc nhọn cộng hưởng với nụ cười tàn nhẫn trên mặt ma ma làm cho Thanh Sanh rùng mình, lòng như chết lặng, chỉ còn cách cúi đầu cắn răng.
"Khởi bẩm nương nương, vẫn là tấm thân xử nữ". Ma ma rút tay, Thanh Sanh thở hắt ra một hơi. Trữ Quý phi cho ma ma lui, giờ phút này trong điện chỉ còn lại hai người. Trữ Quý phi đứng lên đi xuống, bước lại gần Thanh Sanh, mang theo chút mị hoặc mơ hồ.
"Nói cho bổn cung nghe, ngươi đính ước cùng với người nào. Nói ra, bổn cung liền không làm khó dễ ngươi nữa, thậm chí là thả ngươi trở về Trường Trữ cung". Đúng vậy, trở về Trường Trữ cung, mỗi ngày cũng không còn phải tiếp tục chịu đựng khổ sở, mỗi ngày có thể nhìn thấy Nhược Hoa, Thanh Trúc... Không không, Nhược Hoa đã đi rồi, Trường Trữ cung bây giờ cũng không còn là Trường Trữ cung khi xưa... Nghĩ đến đây, Thanh Sanh lại trầm xuống, im lặng.
Trữ Quý phi có chút mong chờ quan sát vẻ mặt của nàng, lóe lên rồi lại thâm trầm xuống. Người này bền bỉ dị thường, cưỡng bức hay dụ dỗ đều không có kết quả, làm nàng dần dần mất kiên nhẫn.
"Ngươi có biết dám nghịch ý bổn cung sẽ có hậu quả thế nào?"
"Nô tỳ không dám. Đây một thân trong sạch, chưa từng cùng ai đính ước".
Ánh mắt Trữ Quý phi bén nhọn lên, không giận mà uy, mưa gió trên đầu như dần dần nổi lên. Chậm rãi bước gần về phía Thanh Sanh.
"Thân trong sạch thì như thế nào...?", Trữ Quý phi gỡ hộ giáp ra khỏi ngón tay, tay trái nắm chặt cằm Thanh Sanh, tay phải theo đùi nàng mà đi thẳng vào nơi tư mật, ngón tay xuyên thẳng vào, nhanh như chớp, không hề lưu tình.
Bên trong đột nhiên bị xé rách, cảm giác đau đớn kịch liệt tức thì kéo tới, làm cho thân thể nàng như vỡ ra. Đau đớn nơi bụng dưới như sôi trào, để cho nàng há to miệng mà không thốt được ra lời nào. Thân thể vô thức lùi ra sau, mà Trữ Quý phi lại ép sát vào, bàn tay tóm chặt lấy cằm nàng. Trong tích tắc, bàn tay kia rút ra, máu tươi từ trong cơ thể chảy dọc xuống bắp đùi trắng nõn, như là hồng mai trong tuyết, kiều diễm diêm dúa.
"Bây giờ thì không còn trong sạch rồi", Trữ Quý phi lấy khăn tay ra thản nhiên lau sạch ngón tay, khúc khích cười nhạo.
"Khăn tay kia thêu thùa tinh mỹ, chắc chắn không thể là của hạ nhân. Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội, còn ngoan cố không thừa nhận?"
"Nô tỳ nhặt được trong lãnh cung, không có chuyện gì khác. Mong nương nương khai ân".
Trữ Quý phi hừ lạnh, "Trở về ngẫm lại đi, hôm nay mới chỉ là một chút trừng phạt, sau này đừng mong ta nương tay".
Đứng dậy, đừng đợt nhói đau từ hạ thân truyền đến, trên mặt hẳn là phảng phất nhục nhã cùng hận ý. Cắn chặt răng chịu đựng đau đớn nhặt xiêm y từ trên mặt đất lên, yên lặng mặc vào. Khập khiễng đi ra ngoài.
Bên ngoài, gió rét lạnh thấu xương, lạnh như băng như sắt cứa vào da thịt, mà trong lòng nàng cũng đã đầy vết thương.
---Hết chương 24---
Editor lảm nhảm: Trữ Quý phi thiệt là...Đây tính là ngược thân hay H vậy ta..... bốirối-ing