Sáng sớm, Thanh Sanh từ rừng trúc luyện kiếm trở về, thấy một cây quế bên Nguyệt Tâm hồ, hương thơm ngào ngạt. Nàng thuận tay hái chút hoa quế, cùng với một cành hoa, gói vào trong khăn tay, đem về làm hoa quế cao. Sau đó nhẹ nhàng đi về phía phòng Đoan Nhược Hoa, nhẹ nhàng đẩy cửa, quả nhiên cửa không khóa.
Thanh Sanh đem cành quế để xuống bàn gỗ trước đầu giường. Nàng chống tay ngồi xổm bên giường, ngắm nhìn dung nhan người đang ngủ. Y nhân như mộng, tóc đen dài buông xõa, từng sợi rơi lả tả trên gối, khóe miệng nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang có mộng đẹp. Hai má ửng đỏ, dung nhan trong trẻo mà lẫn theo tia mị hoặc bình thường khó nhìn thấy, gương mặt không trang điểm, có chút xa lạ. Nước da trắng nõn mỏng manh, chân mày cũng nhạt hơn, đuôi mày không cong lên như vẫn thấy mà ngang theo khóe mắt, thiếu một phần đoan chính thành thục, nhiều hơn một phần thanh thuần, hơn nữa lại lộ ra vài tia anh khí.
Thanh Sanh khoanh tay trên mép giường, nổi lên si ngốc, lưu luyến nhìn ngắm dung nhan mỹ nhân đang trong mộng đẹp, thanh u tựa đóa hoa sen.
Bỗng nhiên lông mi người kia khẽ run, nụ cười trên mặt Thanh Sanh càng đậm, nhỏ nhẹ nói: "Đêm qua ngoài hồ nổi gió, cây quế cũng bị quật gãy không ít, ta mang cho nàng một cành". Nghe vậy, chỉ là đôi mắt người kia vẫn khép hờ như cũ, từ trong chăn gấm vươn ra một bàn tay thon dài trắng nõn, theo quán tính đưa đến bắt lấy tay Thanh Sanh. Thanh Sanh cầm lấy tay nàng, dứt khoát nhét trở lại trong chăn, tỏ vẻ nghiêm khắc, nói:
"Sáng sớm rất lạnh, đừng ra khỏi chăn",
"... Ngốc tử không hiểu phong tình", Đoan Nhược Hoa lẩm bẩm, nhưng là giọng khi ngái ngủ, lập tức trở thành một tiếng nỉ non. Đôi mắt khẽ mở, như phủ một tầng sương mù quanh quẩn, trong sạch mà không có một tầng che giấu. Ngón tay xoa xoa thái dương, môi mỏng lười biếng khẽ mở:
"Bên ngoài vẫn đang lạnh, ngươi lên đây nằm với ta một chút", Thanh Sanh nghe lọt tai cũng có chút không kịp phản ứng. Sau đó nhanh chóng tháo giày, cởi ngoại sam, đưa người vào lớp chăn gấm ấm áp. Vừa vào nằm, Đoan Nhược Hoa đã xoay người nằm nghiêng đối diện nàng, lập tức có một cỗ hương hoa lê quét qua mặt nàng, làm cho nàng trong tích tắc u mê. Thổ khí như lan, hơi thở ấm áp phả lên cổ, có chút ngứa ngáy, con ngươi Thanh Sanh bất giác mà đảo lòng vòng. Vừa muốn thay đôi tư thế, Đoan Nhược Hoa liền vươn tay che lấy hai mắt nàng, nói:
"Không cho ngươi suy nghĩ lung tung", vẻ mặt Thanh Sanh có chút cứng ngắc rồi, lại lật người nằm thẳng tắp, không nói được lời nào. Đoan Nhược Hoa bỗng chủ động xích lại, gối đầu trên vai nàng, nói nhỏ, "Trên người Thanh Sanh luôn có hương cỏ xanh, hôm nay còn có hương hoa quế, ta vô cùng thích".
Thanh Sanh cầm lấy bàn tay đang che trên mắt nàng, đưa xuống miệng, khẽ hôn một cái. Hai người cùng nhau nhập mộng.
Ánh nắng chiếu lên mặt, Thanh Sanh từ từ mở mắt. Ấm áp, an tâm, nàng thực sự muốn có thể như vậy cả đời. Nghiêng đầu nhìn Đoan Nhược Hoa đã thấy nàng dậy từ bao giờ, nheo mắt nhìn mình. Thanh Sanh giật mình bật người ngồi dậy, buồn bực nói "Đừng nhìn ta, không có chút nhan sắc..."
Nhược Hoa nghe vậy, đưa ngón tay vân vê sợi tóc rơi xuống bên thái dương, môi mỏng cười như không cười, nói: "Mày ngang, mắt nhỏ, mũi cao, dù là có phong thái nổi bật, nhưng cũng không phải là thật khuynh thành hơn người nha", Thanh Sanh quay đầu nhìn người đang ngả người nằm bên cạnh. Nhìn người này khuynh thành tuyệt thế, trong lòng dâng lên một cỗ tự ti. Nhược Hoa tài mạo đều có, mà chính mình lại xuyên vào một người so với nàng thật thua kém, nhất thời có chút mất hứng, rời giường mặc lại trường sam.
"Lát nữa Vân Khuynh sẽ tới hầu hạ nàng, ta đi trước, tránh chạm mặt nàng vẫn hơn". Dứt lời, quay lưng bước thẳng ra ngoài.
---
"Thanh tỷ tỷ, tại sao gần đây tỷ lại hay ngây người như vậy, còn có, thỉnh thoảng lại cười ngốc, thỉnh thoảng lại mất hứng?" Thanh Trúc chải tóc cho Thanh Sanh, nhân tiện hỏi nàng.
"Ta có như vậy sao?" Thanh Sanh hỏi lại
"Có a, đôi khi là cười thầm, so với lần tỷ nhặt được một lượng bạc ở Nghiễm Đức cung còn vui vẻ hơn. Mà đôi khi lại là một bộ dáng phiền muộn"
"Muội muội còn nhỏ, chưa hiểu", Thanh Sanh nhìn vào chính mình trong gương, lẩm bẩm nói.
Thanh Trúc tay không ngừng, theo ánh mắt Thanh Sanh nhìn vào trong gương đồng, nói:
"Ân, mặc dù nếu so với các vị nương nương, tỷ tỷ không thể gọi là mỹ nhân, nhưng so với tầng lớp như chúng ta, cũng chính là một mỹ nhân a. Chính là, phần lạnh nhạt bình tĩnh kia, hơn nữa từ sau khi tỉnh dậy, tỷ tỷ còn có thêm vẻ thâm trầm, những điều này a, làm cho người bên cạnh vô cùng an tâm. Thực đặc biệt, phải không tỷ tỷ?", câu hỏi nhỏ dần, đột nhiên tay dừng lại, bộ dáng khó tin.
"Thanh tỷ tỷ, tỷ có người trong lòng rồi sao?", Thanh Trúc mở to mắt nhìn vào hình ảnh Thanh Sanh trong gương đồng, haiz, hài tử lăn lộn nơi lục cung, trưởng thành sớm là như vậy.
Thanh Sanh xoay người, nắm lấy má Thanh Trúc, bày ra một bộ dáng hung thần,
"Ai dạy muội những điều này, Thanh Trúc?"
"Nguyệt Tịch tỷ tỷ dạy a, nàng nói, kể từ khi ngươi có người trong lòng, ngươi sẽ biết lo sợ. Lo được mất, một lát ngồi cười, lại một lát đau buồn", Thanh Trúc thành thật trả lời.
Nhắc tới Dụ Nguyệt Tịch, Thanh Sanh sâu kín thở dài một hơi, "Nàng dạo này thế nào?"
"Cũng vẫn như vậy, phần nhiều thời gian là ở trong phòng. Chỉ là nàng với Uyển Phi rất kỳ quái, vốn từ trước kia không để ý đến nhau, nhưng từ sau đêm Trung thu vừa rồi, Uyển Phi hay đi phòng Nguyệt Tịch tỷ tỷ, trang dung xinh đẹp. Nhưng là luôn bị Nguyệt Tịch tỷ tỷ đuổi ra", Thanh Sanh vừa xoa đầu Thanh Trúc vừa suy tư.
Thanh Trúc kề mặt lại gần tai nàng, bộ dáng bát quái hỏi, "Đúng rồi, vậy người trong lòng Thanh tỷ tỷ là ai a?", "Xử lí muội trước rồi ta nói", nói đến đây, Thanh Sanh nhảy dựng lên đuổi theo Thanh Trúc đùa giỡn, hoan thanh tiếu ngữ, cười nói vui vẻ, làm cho cảnh thu tiêu điều nơi đình viện lãnh cung trong phút chốc tràn đầy sinh khí.
Sắc thu điêu tàn, gần đây trong lòng Thanh Sanh luôn có chút không yên mà không rõ lí do, mí mắt nháy lợi hại. Đa số thời gian nàng ở trong phòng Nhược Hoa là để luyện chữ, chữ viết bằng bút lông lệch lạc trên giấy, nét đậm nhạt không đều. Nhược Hoa ngồi một bên trông coi, vừa cúi đầu thêu khăn, thỉnh thoảng lại đưa tay vén sợi tóc rũ xuống lên vành tai, ôn nhu như nước.
Thanh Sanh thích màu xanh, liền muốn Đoan Nhược Hoa thêu hai câu yêu thích của nàng trong Kinh Thi lên góc khăn, "Thanh Thanh tử khâm, du du ngã tâm. Thanh Thanh tử bội, du du ngã niệm" (
Ed: Tí tui giải thích bốn câu này, cũng ít có sến). Bốn câu thơ mang tình ý rõ ràng nồng đậm như vậy, Nhược Hoa đương nhiên là cự tuyệt. Như sau vì Thanh Sanh theo nàng quấy nhiễu, nàng cũng đáp ứng thêu lên.
"Này, xong rồi đây", Nhược Hoa đưa khăn tay tới, khăn tay nguyệt sắc, bên trên có bốn dòng chữ được thêu khéo léo bằng chỉ xanh, ngay ngắn đẹp đẽ, ở góc khăn còn có hàng chữ nhỏ, "Lạc khoản Thanh Ngữ".
"Thanh Ngữ là nhũ danh của ta khi chưa xuất giá", Đoan Nhược Hoa không đợi Thanh Sanh hỏi, giải thích cho nàng. Thanh Sanh nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng cất vào trong ống tay áo. Cầm lấy tay Nhược Hoa, Thanh Sanh hiểu được nàng hẳn có ý tứ, mà nàng vốn suy nghĩ tinh tế, tính toán chu toàn, cũng không hỏi thêm gì nữa.
---Hết chương 16---
Edior lảm nhảm: Trừi ưi chương hạnh phúc ngọt ngào hiếm hoi mà ngắn có tí, tui vừa edit vừa la hét vì hai bản quá là tình đó... Mai sóng gió tới nữa rồi, mắt nháy là có lí do...
Giờ tui giải thích 4 câu thơ nữ chủ của chúng ta đòi Hậu thêu nha, cũng ít có ác lớm :vvv
"Thanh Thanh tử khâm, du du ngã tâm. Thanh Thanh tử bội, du du ngã niệm"
Dịch nghĩa: "Vạt áo xanh của người, luôn ở trong tâm trí ta. Ngọc bội xanh của người, luôn ở trong suy nghĩ ta."
Dịch thơ: Hai câu đầu trong bài thơ Tử Khâm từ thời Chu, hai câu sau là từ đâu đó ghép vào, nên tui chỉ có dịch thơ của hai câu đầu thôi ha, nghe cho biết bạn Sanh ác thế nào :vvv
" Áo xanh người mặc, lòng thϊếp nhớ mang mang" hoặc
"Xanh xanh đai áo của người, sầu sầu phiền muộn nhớ người hôm nao"
Đó, người như Hậu mà cũng thêu cho bản mấy câu này là hiểu Hậu chiều bản như nào :vvv
Điều cuối, Thanh không có xấu, Thanh đẹp, Thanh có khí chất, bị cái không đẹp như Hậu hoy, mà Hậu còn lộ ra cái tính phúc hắc nha, thấy thương :vv