Chương 152: Kí©ɧ ŧìиɧ

"Ta thấy mấy ngày nay Vân Khuynh cùng Nhập Họa cô nương đã thân thiết lên không ít rồi đây", Lâm Mi Nhi cầm lên một hạt dưa, ánh mắt lóe lên tia gian tà.

Thanh Sanh gật đầu thở dài, "Phải... Vân Khuynh tuy là không chán ghét Nhập Họa, nhưng xem ra vẫn còn mang nặng tình với Nhược Hoa lắm a, quả thực tiến triển có chút chậm".

Lâm Mi Nhi hạ giọng, "Thực ra ta có một cách có thể hoàn toàn chặt đứt tâm tư của Vân Khuynh"

Thanh Sanh nhìn ra tia gian xảo trong ánh mắt nàng, trực giác mách bảo đây chỉ có thể là chuyện không tốt đẹp gì, "Lâm Mi Nhi, có thế nào cũng tuyệt đối đừng làm mấy chuyện không minh bạch!".

"Ngươi phiền cái gì, ta tự khắc có suy tính", nàng phe phẩy quạt, hướng tới Thanh Sanh nháy mắt một cái.

"Lâm Mi Nhi, ngươi...", Thanh Sanh nóng nảy quát.

"Đừng nóng nha, không chừng tới khi ấy ngươi còn phải cảm kích ta a", Lâm Mi Nhi cười mị, eo nhỏ đung đưa đứng dậy đi khỏi, để Thanh Sanh ngây ngốc ngồi lại, trong lòng nàng trào ra một cỗ linh cảm không lành.

---

Hòn ngọc lửa nhô lên từ phía Đông, lúc này Vân Khuynh đã luyện kiếm xong rồi, cả người nằm thẳng trên giường, nhắm mắt mà lại khó chìm vào giấc ngủ. Trước nay nàng luôn theo sát Đoan Nhược Hoa, dù là ban đêm cũng không rời khỏi, chỉ cần chủ tử gọi hai tiếng sẽ liền xuất hiện. Cho nên đa số thời gian nàng đều sẽ nằm trên mái hiên, cho đến khi đèn trong phòng tắt mới an tâm trở về phòng.

Thời gian ở lãnh cung, Thanh Sanh mỗi đêm đều tới trước cửa phòng Đoan Nhược Hoa chờ đợi, sáng sớm cũng tới, tựa như đây là loại đính ước âm thầm của hai người. Tình ý kia rơi vào mắt Vân Khuynh, nàng nghĩ rằng mình sẽ kiên cường không để ý đến, nhưng lại vẫn không nhịn được mà đau lòng. Cố gắng giữ cho biểu tình bình thản lạnh lùng, tựa như không hề lăn tăn tiếp tục ở lại bên cạnh Đoan Nhược Hoa, như thể ở bên bảo vệ người kia đã là nhiệm vụ của cuộc đời nàng.

Cho tới khi Đoan Nhược Hoa quyết định muốn xuất cung gặp Thanh Sanh, rồi đêm đó Thanh Sanh nói rằng nàng nên đứng xa một chút, khi ấy nàng cũng đã hiểu ra sự có mặt của bản thân mình cũng đã không cần thiết nữa. Nhưng thói quen rất khó thay đổi, thói quen đối tốt với người kia, bảo vệ nàng, điều này đã thành thói quen thấm vào máu. Có lẽ cuộc đời này chỉ có thể cô độc, Vân Khuynh nghĩ đến đây, dung mạo mi mục như vẽ quen thuộc lại hiện lên trước mắt.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khuynh lập tức bật dậy, mở miệng hỏi, "Là ai?". Ngữ khí lạnh lẽo cứng nhắc tựa như dọa sợ người kia, nửa ngày sau mới lắp bắp,

"Vân Khuynh cô nương, Nhập Họa cô nương có lời mời tới tâm sự..."

"Ta biết rồi", Vân Khuynh đáp, nghe thấy tiếng bước chân người bên ngoài rời khỏi, nàng lại một lần nữa nằm xuống, ngón tay vuốt ve cây trăm, nửa ngày sau mới đứng dậy ra ngoài.

Phòng của Nhập Họa, Vân Khuynh cũng không còn xa lạ gì. Đã có vài lần người kia mời nàng qua phòng, nhưng chưa lần nào mời nàng qua vào ban đêm. Trong lòng nghĩ có lẽ là do phiền lòng chuyện cũ, muốn có người tâm sự, Vân Khuynh nắm lấy thanh kiếm đeo bên hông, rồi lại cởi ra. Xưa nay nàng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lần này đối với chuyện của Nhập Họa, không hiểu vì sao bản thân lại không thể bỏ mặc.

Cửa vừa đẩy ra, trong phòng đã tràn ra một cỗ hương thơm lạ lùng, khiến cho tâm trí người ta rung động. Đột nhiên thấy người như nóng lên, Vân Khuynh cảm nhận được có điều không ổn, nàng ngừng thở trong chốc lát, rồi mở cửa sổ ra, để cho gió đêm từ ngoài thổi vào, thổi đi vài phần nóng bức. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, trên bàn cốc chén nghiêng ngả, Nhập Họa gục đầu trên bàn, khuôn mặt vùi trên cánh tay.

"Nhập Họa...", Vân Khuynh tiến tới gần, nhẹ vỗ bả vai nàng.

"Ngô...", Nhập Họa rên lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, gò má hồng đượm, hai mắt phủ sương, môi anh đào hé mở, gương mặt bị phủ bởi một tầng mị ý mông lung. Vân Khuynh như thể bị điện giật, nhanh chóng thu tay xoay người, muốn nhanh chóng rời khỏi.

"Vân Khuynh...", Nhập Họa khẽ hừ một tiếng, dùng sức chống bàn đứng dậy, bước chân nghiêng ngả đi tới.

"Vân Khuynh... ta nóng quá...", tay nhỏ dằn vặt vạt áo, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Vân Khuynh hít vào một hơi sâu, xoay người đè lại bàn tay của nàng, sửa lại vạt áo.

"Đừng, đừng... ta nóng...", Nhập Họa lại giằng vạt áo, gò má càng thêm đỏ hồng. Dưới ánh nến, dung nhan nàng giờ đây lại có tư vị khác lạ. Vân Khuynh áp tay lên trán nàng, nhanh chóng bắt mạch, liền cả kinh trong lòng.

"Là ai? Là ai hạ thuốc? Đợi một chút, ta đi gọi đại phu!", Vân Khuynh vốn muốn điểm huyệt cho nàng ngủ đi, rồi tìm đại phu tới xử trí.

"Nóng... ta không thở được...", mạch đập ngày càng nhanh, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, nàng bắt lấy bàn tay của Vân Khuynh, bàn tay lạnh lẽo khiến nàng thoải mái hơn chút. Lúc này lí trí đã không còn, nàng áp bàn tay kia lên eo mình, cảm nhận sự thống khoái.

Vân Khuynh lạnh mặt nhìn một màn này, nhìn dung nhan người kia hồng rực như một đóa phượng hoàng hoa đang nở rộ, mê hoặc câu hồn. Nhập Họa người này, chính nàng lại làm cho mình có cảm giác thương tiếc không muốn cho người khác nhìn thấy nàng lúc này. Nhưng nếu không phóng thích được du͙© vọиɠ, nàng sẽ bị thứ tình dược này hành hạ cho chết đi sống lại.

"Vân Khuynh... Vân Khuynh... ta thật... rất khó chịu...", Nhập Họa hổn hển thở ra, eo nhỏ đưa đẩy quấn lấy, đôi chân như bạch xà vòng qua giữ lấy người kia. Một màn này khiến cho Vân Khuynh không thể không đỏ mặt, thân thể cũng cứng ngắc. Nhập Họa cười lên, cầm lấy tay người kia đặt lên bộ ngực mình, đầu lưỡi đinh hương lướt qua đôi môi, trong họng tràn ra tiếng ngâm khẽ,

"Thật thoải mái a..."

"Nhập... Nhập Họa... cô nương...", tựa như đầu lưỡi đã không thuộc về mình nữa, Vân Khuynh dồn hết khí lực mới nói được bốn chữ này.

"Vân Khuynh... thật thoải mái...", Nhập Họa nỉ non, đầu lưỡi muốn vươn tới áp lên môi người kia, mị nhãn như tơ khiến cho tâm trí Vân Khuynh cũng nhanh chóng tối thành một mảnh. Bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như đang hiện ra một thế giới vô cùng tốt đẹp, mỹ nhân như họa trong y phục nửa mở, giơ tay nhấc chân đều mang theo du͙© vọиɠ mê người mà đẹp đẽ. Nhập Họa bám lấy vạt áo trước ngực Vân Khuynh, kéo một cái, cả hai đều ngã xuống giường.

Nhập Họa nóng vội cởi đi lớp lớp y phục trên người, rồi lại vòng tay giữ lấy Vân Khuynh. Mà Vân Khuynh đang rối loạn nghĩ, còn có thể tìm ai khác đây? Nam nhân? Không được. Sao có thể để Nhập Họa rơi vào tay người khác. Suy nghĩ ngàn vạn, cuối cùng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp, nếu nàng muốn trách thì cứ trách ta đi, là ta không thể để nàng cho kẻ khác.

---Hết chương 152---

Editor lảm nhảm: Định lực của Vân Khuynh còn quá kém a~~

Có thể bạn còn nhớ: Tử Mộc cô nương bị đánh thuốc, thân là đệ nhất mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, lại còn mang theo tình yêu cháy bỏng câu dẫn nữ chủ --> kết quả: BỊ NÉM THẲNG XUỐNG HỒ, ĐỨNG TRONG HỒ NGUYÊN ĐÊM NHA. Chính là bị ném thẳng xuống hồ giữa đêm đông đó TvT