Vườn hoa trước phòng còn cần thêm vài loại hoa cỏ, sáng sớm Thanh Sanh liền đi vườn hoa trong nội cung.
Đi vòng qua hành lang, hương hoa đủ loại đã xộc vào mũi, nơi nơi hoa sắc nở rộ.
Tâm tình ngắm cảnh xuân sắc kiều diễm bỗng nhiên lại bị tên tiểu thái giám lỗ mũi hướng lên trời phá hư trong nháy mắt. Hắn kiêu ngạo đứng giữa lối vào vườn hoa, cằm giương lên cao, giọng nói lanh lảnh truyền đến:
"Người của Trường Trữ cung tới đây làm cái gì?" Có việc cầu người phải ăn nói khép nép, Thanh Sanh cười đến phá lệ chói mắt mà đi đến.
"Công công, ngày xuân đẹp thế này, nô tỳ đến lấy chút hoa...", vừa nói vừa quay đầu nhìn một chậu Hải đường vừa nở, kiều diễm đẹp đẽ át cả các loại cây hoa xung quanh, quả nhiên không hổ danh loại hoa mang tên của tiên tử. Tiểu thái giám bĩu môi:
"Đây là chậu cây bằng vàng, bọn ta mất không ít thời gian chăm sóc nuôi lớn, há có thể để tiểu nô tỳ như ngươi mang đi. Chậu này là đặc biệt dành riêng cho Trữ Quý phi." Tiểu thái giám chỉ ngón tay vào một góc nhỏ trong viện, nơi xếp những cành nở không được đẹp, nói "Ngươi có thể mang chỗ hoa này đi, những chỗ khác tuyệt đối đừng động tới".
Hồi cung, Thanh Sanh đem đầu tóc cột lên đơn giản, quy cách búi tóc trong cung rất phức tạp, vì vậy nên mỗi ngày Thanh Trúc đều phải giúp nàng một tay. Để dễ cho việc làm vườn, vạt trước của trường sam được nàng thắt bên hông. Bây giờ đã là cuối xuân, đã có thể cảm thấy thời tiết có thêm mấy phần nóng bức, trên trán cao rộng trắng noãn cũng rỉ ra vài giọt mồ hôi.
Một hồi cuồng loạn trồng xới qua đi, thân ảnh thon dài của người đứng trước mặt dánh thức Thanh Sanh. Nàng tháo bao tay, đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, cúi đầu làm phúc, nói:
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương", ngẩng đầu lên vẫn thấy thân ảnh kia đang an tĩnh đứng đó. Cỗ váy xanh nhạt, như hoa sen thoát tục tuyệt trần không nhiễm khói lửa nhân gian, vẫn là thần sắc xa cách lạnh nhạt như thường ngày, nhưng sau khi nhìn thấy Thanh Sanh, trong mắt bỗng hiện lên vài phần hứng thú. Hôm nay lúc vấn tóc trước gương đồng, Thanh Sanh nhìn thấy yên chi còn thừa lại trên bàn, nổi hứng dùng thử. Làm cho Hoàng hậu nương nương nhìn nàng nhiều hơn một chút, cũng tốt a.
Ánh mắt Đoan hậu rời đi chỗ khác, "Ngươi sửa sang lại như vậy không ngờ lại có thêm vài phần nhã ý".
Thanh Sanh đảo mắt nhìn vườn hoa, lựa ra một cành được coi là đẹp. Cánh hoa màu trắng, bên dưới như nhiễm chút hồng, tựa như là một gương mặt thiếu nữ đang xấu hổ. Đưa cành hoa ra, Đoan Hậu cũng không có ý nhận lấy. Chân mày nàng cau lại, "Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi."
"Ngươi biết đây là hoa gì sao?" Thanh Sanh lắc đầu.
"Tương truyền hoa này khi nở toàn thân đều trắng như tuyết, sau khi nghe tình thoại thì đột nhiên nhiễm hồng, như lộ ra ý xấu hổ, người đời gọi là Bất thuyết hoa. Vẫn có câu "Bàn tay trắng nõn hái Bất thuyết, chỉ cầu Quân vương hiểu lòng ta."
"Hoa đưa tình ý, trong dân gian ai cũng yêu thích. Chỉ là, nơi cung cấm này đôi khi muốn tránh mà không thể."
Đã bao lâu rồi, tựa hồ đã rất lâu rồi, tâm này như nước lạnh. Hai chữ tình ý đã trở thành quá đỗi xa lạ.
Lúc mới gặp gỡ, hắn vẫn là Thái tử. Chỉ là Thái tử nhưng hắn đã có cái khí thế bá vương tôn quý, dưới một người, trên vạn người. Hắn cười, nụ cười như mưa bụi phất qua, nắm lấy tay nàng. Khi đó, tay đan tay, gò má thiếu nữ vì xấu hổ mà nhuộm hồng. Thái tử ngạo nghễ cùng thiên kim danh giá, cùng nhau chèo thuyền, cầm tiêu hoà tấu, ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, cùng nở nụ cười. Khi ấy, trong lòng có bao nhiêu ấm áp.
Nhưng rồi thế cuộc thay đổi, lòng người cũng đổi thay. Thái hậu cố ý tuyển tú nạp phi cho Nhi tử. Hắn áy náy mà nở nụ cười với nàng, lại nói trong lòng hắn chỉ có nàng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng là một tên đa tình mà thôi, dần dần càng ít lui tới Phượng Tê cung. Hắn nói rằng chính sự phức tạp bộn bề, mà chuyện lên ngôi lại không thuận lợi. Còn nàng, nàng vốn không hiểu phong tình, tâm tính trong trẻo, giờ đây lại càng nguội lạnh. Nàng vốn không phải là một người thê tử ôn nhu săn sóc mà hắn muốn. Những lời hắn nói, nàng lẳng lặng nghe, ánh mắt lạnh như băng, bởi vì, tâm nàng cũng đã lạnh.
Nữ nhân lục cung, ganh đua tranh đấu vốn là chuyện thường. Nàng lại vốn đạm bạc, thân làm chủ Phượng ấn nhưng thực chất lại không mấy quan tâm. Giữa các vị phi tần đôi khi có chút sứt mẻ, truyền tới tai Hoàng thượng, ngài cũng chỉ cười nhẹ mà nói đó là chuyện của mấy vị nữ nhân tranh giành ân sủng mà thôi. Khó ai tin được lòng người ác độc thủ đoạn không đáy, Thục Phi khi đó hạ sinh Hoàng tử không thành, liền lập mưu vu oan giá hoạ cho Hoàng Hậu dùng huyền cơ vu cổ ám hại.
Hắn rốt cuộc cũng không tin nàng, trong đáy mắt nhanh chóng lộ ra tức giận cùng thất vọng. Hắn hỏi nàng còn gì để nói nữa hay không, ngay khi đó nàng đã hiểu được rằng tự trong lòng hắn đã có kết luận. Giải thích hay biện minh, nàng một lời đều không nói. Trong tích tắc, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên, biếm truất nàng vào lãnh cung.
Thanh Sanh lại nghĩ thầm, giai nhân lục cung đều thuộc về Thiên tử, ai lại dám làm loại đưa hoa gửi tình?
Thấy nàng chỉ lặng lặng đứng đó, bóng dáng cô độc, thân ảnh gầy gò, ánh mắt mơ hồ.
Thanh Sanh nhìn nàng, cũng lâm vào trầm tư. Thuận theo cảm giác thúc giục, tiến lên một bước, cài cành bất thuyết hoa đang cầm trên tay lên búi tóc Đoan Hậu, còn đang trầm tư. Hương hoa lê ập tới, Thanh Sanh nói:
"Cao đường dưỡng dục tình, cố nhân hoài tưởng tình, bằng hữu tư niệm tình, vạn vật hữu tình, từ trời đất bao la tới cỏ cây vạn vật. Người đa tình, bởi vì sinh tình mà lo, vì sinh tình mà sợ. Người vô tình, dường như xa cách với chữ tình, không lo không sợ, nhưng lúc sinh không có tình, lúc chết cũng không có tình, như vậy nhân sinh có nghĩa lý gì? Như vậy chính là uổng cả một đời."
Đoan Hậu hôm nay búi tóc đơn giản, tóc đen cuốn lên mấy vòng, mái nhẹ buông xuống một bên, tuỳ hứng mà trong sạch nhu thuận. Trâm cài màu xanh biếc, cùng màu với mây trên trời cao.
Nàng nghe hết những lời Thanh Sanh nói vào tai, tựa như thức tỉnh. Lùi về phía sau một bước, ánh mắt mơ hồ không hiểu nhìn Thanh Sanh. Khuôn mặt trắng nõn thanh nhã, môi mỏng mím chặt.
Trái tim Thanh Sanh đột nhiên đập chậm một nhịp, theo bản năng đưa ép lên tim, bất giác đầu ngón tay chạm được dị vật. Nàng móc ra khăn tay gấm từ vạt áo, đưa cho Đoan Hậu. Vậy nhưng Đoan Hậu lại không nhận lấy, nói: "Bổn cung không cần, ngươi giữ lại đi". Nghĩ rằng Đoan Hậu ghét bỏ khăn đã dùng qua, Thanh Sanh không nói gì nữa, gật đầu, đưa khăn lên mặt lau một đường, lại thấy trên lụa trắng toàn bùn đất. Hoá ra trên mặt dính bùn đất, hiểu ra khi ấy vì sao Đoan Hậu lại nhìn mình với ánh mắt hứng thú như vậy.
Từ sau đêm Thanh Sanh cùng Đoan Hậu ăn điểm tâm cùng nhau, mỗi ngày sau khi ăn cơm tối, Đoan Hậu sẽ thường xuất hiện, đi bên cạnh là Vân Khuynh. Ngày đầu tiên Vân Khuynh còn bày vẻ mặt bất mãn, nhưng sau khi ăn xong thì nàng cũng thường tự nhiên lui tới đây. Uyển Phi cùng Nguyệt Tịch có lần cũng tới, khách sáo cùng nhau ăn, nhưng sau cùng cũng thành thói quen.
"Thanh tỷ tỷ, đây là cái gì, ăn ngon thật a", Thanh Trúc cầm một miếng cánh gà chiên, tò mò nhìn nhìn.
"Ngô, KFC... à, cánh gà chiên nha, mà quan trọng gì chứ, ăn ngon là được rồi. Đầu tiên ướp cho vừa miệng, sau đó lăn bột mì, rồi chiên lên thôi." Trên mặt Thanh Sanh có chút đắc ý.
"Ngươi tự mình làm là được rồi, đâu cần nhiều lời", Uyển Phi liếc mắt nói một câu. Mọi người cũng đang tập trung ăn, ai có thời gian để ý đến lời nàng nói chứ. Thanh Sanh căn bản cũng không tức giận, nhìn mọi người ăn món mình làm ngon như vậy, đối với nàng cũng là một loại vui vẻ nha.
"Nguyệt Tịch, ăn nhiều rau trộn một chút, da đẹp, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.", Thanh Sanh nhẹ nhàng nói, lại đem bát rau đẩy về phía nàng. Sau đó đẩy đĩa đậu hũ tới cho Đoan Hậu, nàng biết đây là món Đoan Hậu thích ăn. Đoan hậu dư quang liếc lên một cái, cùng không nói lời nào. Dụ Nguyệt Tịch ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười dạt dào.
"Tối nay nhiều sao quá a tỷ tỷ", Thanh Trúc buông bát, thanh âm thích thú vô cùng. Sao trời thời cổ đại trên nên trời xanh thẳm, không bị át bởi đèn điện cao ốc, lấp lánh lên.
"Nha, để tỷ tỷ nói cho nghe, ngôi sao sáng nhất kia chính là sao Bắc cực, rồi cùng với bảy ngôi sao nhỏ kia tạo thành Bắc đẩu thất tinh. Rồi bên đó...", Thanh Sanh từ từ nói.
"Sao Bắc cực? Là bởi vì nó ở hướng bắc sao? Ngôi sao sáng nhất này là sao Tử vi, từ trước đến nay chỉ nghe qua Tử vi, Thái vi, Thiên thành thị. Tên ngươi gọi ta chưa từng nghe tới, có chút đặc biệt, là từ đâu mà có vậy?" Đoan Hậu chậm rãi mở miệng, thanh âm trong trẻo như ánh trăng.
"À... Thanh Trúc, muội xem kìa, ngôi sao sáng nhất kia, nhìn rất giống một con gấu nhỏ đang xù đuôi có phải hay không?" Thanh Sanh cố tình lơ đi chủ đề Đoan Hậu vừa nói tới.
"Ân, đúng là rất giống", Thanh Trúc có chút vui vẻ kinh hô.
"Ở đối diện còn có một con gấu lớn nữa nha"
"Oa... đúng thế, đúng thế", Thanh Trúc khua tay múa chân. Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn, trên nền trời đêm, biển sao lấp lánh.
"Bầu trời được chia ra làm hai bên bờ sông, mỗi bên sẽ có một ngôi sao sáng, tên là sao Kim Ngưu và sao Chức Nữ. Tương truyền Kim Ngưu và Chữc Nữ là hai người yêu nhau nhưng bị ngăn cách bởi sông Ngân Hà, Mùng bảy tháng bảy hằng năm, chim trời sẽ vì bọn họ mà xếp thành một cây cầu, giúp cho hai người họ gặp được nhau...", Thanh Sanh thấp giọng chậm rãi nói. Gió đầu hè chầm chậm thổi, côn trùng thi nhau kêu khẽ.
Ánh trăng bạc rọi xuống bóng đêm lạnh như nước, mọi người cũng nhau ngắm sao.
---Hết chương 8---