- 🏠 Home
- Đô Thị
- Cùng Loan Loan Đồng Cư
- Quyển 1 - Chương 6: Cuộc sống và chiến đấu trong nhà Sở Hà (Trung)
Cùng Loan Loan Đồng Cư
Quyển 1 - Chương 6: Cuộc sống và chiến đấu trong nhà Sở Hà (Trung)
Các tướng quân cổ đại thường thích nói một câu: “Nha nha , ta diệt cái thứ dùng để ăn điểm tâm của ngươi!”
Sở Hà thật không nghĩ tới, Loan đại tỷ cũng sẽ dùng cái câu bưu hồ đồ này.
Bất quá Sở Hà chỉ dùng câu nói đầu tiên hạ gục Loan đại tỷ.
Hắn vẻ mặt tỉnh táo đối với Loan đại tỷ nói: “Có muốn biết tại sao ta biết ngươi cùng Sư Phi Huyên?”
Loan đại tỷ nghe vậy nhãn tình sáng lên, hơi dồn dập gật gật đầu. Sở Hà đâu chỉ biết Loan đại tỷ cùng Sư Phi Huyên? Loan đại tỷ xem ra, buổi tối ngày hôm qua Sở Hà nói những lời này không phải say rượu nói bậy, chính là khả năng tiên tri quỷ thần khó lường!
Sở Hà cao thâm khó lường cười cười: “Muốn biết? Thỉnh xem ‘Đại đường song long truyện’!”
‘Xoạt’ một tiếng, Sở Hà giơ lên một quyển đạo bản Đại Đường truyện! Hắn vẻ mặt trịnh trọng đem sách đưa tới tay Loan đại tỷ, chậm rãi nói: “Sách vốn tên ‘Đại Đường song long truyện’, thiên thư bên trong ghi lại cuộc đời Đại Đường song long Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng. Loan đại tỷ ngươi cùng Sư Ni Cô là hai người phụ nữ phi thường trọng yếu đối với sinh mệnh của Từ Tử Lăng, chuyện của các ngươi bên trong ghi lại rõ chi tiết. Đây là thiên cơ, không thể khinh tiết, xem qua sau nghìn vạn lần không nên dễ dàng đối với người khác nhắc lại! Nhớ lấy nhớ lấy!”
Loan Loan bán tín bán nghi tiếp nhận quyển sách, chậm rãi mở ra, chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền trừng lớn đôi mắt đẹp, đối với Sở Hà cả giận nói: “Ngươi chán sống à? Có dũng khí cầm cái thứ gọi là ‘Thiên thư’ này đến để tiêu khiển ta?”
“Ách?” Sở Hà đoạt lấy quyển sách, lật xem liếc mắt một cái, ách...... Cầm sai rồi, đây là đại lục đạo bản, sắp xếp theo kiểu giản thể......
Chữ giản thể Loan Loan nhận thức không được đầy đủ , Loan Loan cũng không quen thuộc phương thức sắp xếp bản đọc từ trái tới phải của đại lục. Bộ đạo bản Đại Đường toàn tập xem ra Loan Loan xem không được, ân, vậy thì tìm Đài Loan chính bản, bây giờ cũng ít người đọc theo kiểu từ trên xuống dưới cùng kiểu chữ phồn thể. Hắn cảm thán đối với Loan Loan nói: “Loan đại tỷ nha, việc này không thể nói tiểu đệ đem tỷ ra tiêu khiển. Sách xem mà không khó hiểu thì sao có thể gọi là thiên thư chứ?”
Dứt lời, cũng không lý Loan Loan trừng mắt, nghênh ngang đi phòng bếp, còn phải nấu mì cho Sư tiểu thư nữa chứ!
......
Đợi đến khi Sư tiểu thư một thân thoải mái mà đi ra, Loan Loan đã có vẻ hứng thú ngồi ăn hồn đồn, uống ô kê thiên ma thang. Mì của Sư muội muội cũng nấu tốt lắm, mì một màu tuyết trắng ở trong bát, đằng đằng nhiệt khí.
Sở Hà miệng nhồi bánh bao, một bên quơ chiếc đũa vào mặt bát đối Sư tiểu thư nói: “Đến, ăn! Ăn!” Sở Hà là cố ý , hắn những lời này đổi thành cổ ngữ chính là “Ta, đến ăn!”
Loan đại tỷ chuyên làm chuyện hại nhân lợi mình, cho dù hại mình hại người nàng cũng muốn thử một lần. Lấy loan đại tỷ băng tuyết thông minh, sao có thể không hiểu được Sở Hà suy nghĩ cái gì? Lập tức cũng dùng chiếc đũa chỉ vào bát, chuyển chức hành động Sở Hà cổ văn phiên dịch: “Ta, đến ăn!”
Sở Hà không nói gì, vô cùng u oán ngắm Loan đại tỷ. Tiểu ma nữ tự nhiên uống thang, mỉm cười nhìn Sở Hà liếc mắt một cái, ánh mắt nhi rõ ràng đang nói: “Không cám ơn với không cám ơn!”
Sở Hà há là người chịu nhuyễn? Hắn hừ khẽ một tiếng, cắn bánh bao, nói: “Nghĩ không ra Loan đại tỷ cùng tiểu đệ tâm ý tương thông a!” Tuy nói nghiêm túc, nhưng trêu chọc ý trong khóe mắt, người mù cũng có thể nhìn ra được. (Cái đoạn này không hỉu lắm, đại khái là 1 kiểu chơi chữ, ý là Sở Hà mời Sư ni cô ăn nhưng lại nhấn đến chuyện Sư ni cô ăn nhờ nhà mình)
Loan Loan mi nhãn dựng thẳng, đang muốn nổi bão. Lại nghe Sư Phi Huyên nhẹ giọng nói: “Đa tạ công tử.” Dứt lời thản nhiên đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa, cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp bát mì.
Xem nhân gia Sư Phi Huyên ngay cả chuyện ăn uống mất mặt cũng có thể chịu được, Loan Loan tự giác ở trong lòng không thể rơi xuống hạ phong so với Tĩnh Trai ni cô, liền không thèm tức giận Sở Hà, ánh mắt một hồi mị nhãn liếc Sở Hà một cái. Loan đại tỷ phát xuân? Thiên hạ chuyện lạ, nàng ánh mắt phát lãnh còn tốt, nếu là mi nhãn chuyển thành mị nhãn, có thể là đại sự không ổn rồi!
“Thùng cơm” Sở Hà gió cuốn mây tan ăn xong bánh bao rồi đến uống chúc, như một trận gió chạy ra khỏi đại môn, chỉ chừa lại dư âm phảng phất trong phòng: “Hai vị đại tỷ chậm dùng bữa, tiểu đệ đi tìm bản thiên thư các người có thể hiểu......”
Âm lưu tại nhĩ, người đã không thấy, chỉ thấy đại môn chậm rãi khép lại......
......
“Có Đài Loan bản Đại Đường song long không?” Tại một thư viện ngoài tiểu khu. Sở Hà đứng ở trước quầy, nghiêm túc hỏi thư điếm lão bản.
Lão bản gần 30 tuổi, vóc người lùn tịt ngạc nhiên nói: “Đài Loan chính bản? Hôm nay người thần kinh hả? Đầu năm nay, ai xem chính bản a?”
Sở Hà phẫn nhiên nói: “Trung quốc chính bản bởi vì có những người như ông mới tụt dốc mãi không dứt!”
Dứt lời liền mang theo một bộ dáng nộ khí công tâm mà dời khỏi cửa.
Lão bản vẻ mặt không hiểu: “Ngươi nha, trước giờ khi đến mua sách, không phải đều la hét chỉ mua đạo bản sao?”
......
Chạy qua vài nhà sách ohuj cận cũng không tìm được một bản chính “Đại Đường song long truyện”. Việc này cũng khó trách, đại lục độc giả ai đi xem Đài Loan bản? Đại lục cũng khôn có thói quen xem kiểu chữ phồn thể.
Không có biện pháp, Sở Hà không thể làm gì khác hơn là online tìm. Khi Đại Đường song long vừa mới nổi, trên mạng chỉ có bản scan, không có bản đánh tay, bản chữ giản thể rất ít. Rất nhiều người có thói quen đọc theo cách truyền thống không có biện pháp nào khác đành mua trước bản Đài Loan về xem. Nói thật,loại chính bản này cũng không được giá mấy, bản tinh trang(bản giấy đẹp) may ra còn có chút giá trị. Đến khi đại lục có giản thể chính bản, mà đạo bản lại càng nhiều như long trâu, Đài Loan chính bản lại càng mất giá trị. Nên tại trên mạng đấu giá cũng khá tiện nghi.
Trong nhà có máy tính, nhưng Sở Hà không nghĩ về nhà, ai biết hai nữu có thể biến ra cái dạng đây? Trực tiếp xuyên vào trong mạng đi.
Tại sàn thương mại điện tử lục soát một vòng, cuối cùng có người rao bán Đại Đường song long Đài Loan bản, lại còn là bản gốc. Đặc biệt ghi chú đưa sách đến tận nhà, tiền bạc ngay mặt thanh toán. Giá tiền không cao, năm trăm đồng một bộ. Đại đường song long truyện có tất cả 63 quyển, nếu lấy giá của nhà xuất bản mà mua hết chắc phải đến hơn 2000 nhân dân tệ đi. Bán năm trăm đồng, căn bản coi như là tặng.
Sở Hà để lại số điện thoại di động cùng địa chỉ, xong hết rồi cũng không đi vội vã, trước tiên ở trên mạng tìm cách điều chế “Thập hương nhuyễn cân tán”.
Thời hiện đại, dịch cân tẩy tủy cửu âm cửu dương, võ học bí tịch gì cũng có thể tìm được trên mạng. Thậm chí xuân dược, mê dược, độc dược cách điều chế chỉ cần dụng tâm tìm, cũng không thành vấn đề.
Công phu không phụ lòng người. Sở Hà cẩn thận sưu tầm, hắn thật sự tìm được cách điều chế thập hương nhuyễn cân tán. Bất quá tài liệu rất khó tìm!
20 cái râu kiến,20 cái răng chim bồ câu,10 khối não sứa,10 cái lông cua (Những tài liệu trên tìm kiếm tại ‘vô danh hồ’), nữ nhi hồng loại tốt nhất (Phải là rượu mua ở tửu quán ‘cánh đồng tuyết’),10 cái hương ngọc. Sau khi luyện chế tài liệu, còn phải tìm được con ngựa trắng cảng Hải Đăng ...... Di, Dương Khang? Còn cần tiểu tử này hỗ trợ một ít nội công?
...... Bị lừa rồi, con mẹ nó......
Sở Hà thở dài, không mùi không sắc tán công dược cùng thập hương nhuyễn cân tán may ra hữu dụng. Bình thường mê dược có thể mê ngất người, nhưng không thể tán công. Lấy tầng nội công của Loan Loan cùng Sư Phi Huyên, hạ mê dược rất nhanh có thể bị hai nữu phát hiện. Trước khi các nàng té xỉu, chính mình có thể cũng đã bị “cắt”.
Ngồi không bao lâu, điện thoại di động vang lên. Cầm lấy vừa nhìn, là mã số xa lạ. Vốn không muốn tiếp, nhưng chuông điện thoại vẫn vang, Sở Hà bất đắc dĩ, đành phải tiếp nghe. Điện thoại vừa thông, xảo, chính là tên bán sách trên mạng. Tên kia cũng đang online, chứng kiến Sở Hà nhắn lại, liền gọi điện thoại hỏi. Cẩn thận hỏi xong, mới biết chỗ ở tên kia cách Sở Hà cũng không xa, ngồi xe điện ngầm 4 trạm là tới
Cùng tên kia giao dịch, Sở Hà nói cho hắn địa chỉ quán rồi bắt đầu nhàm chán chờ đợi
Một giờ sau, tiền trong ví Sở Hà ít đi năm trăm đồng, trên tay nhiều 1 hơn cái cái rương. Sáu mươi ba quyển sách, một đống rất lớn oa. Xong chuyện, Sở Hà vẫn không nghĩ về nhà. Hôm nay cũng không cần đi trường học, hắn chuẩn bị ở quán ngồi một ngày. Dù sao hai nữu ăn điểm tâm, theo thói quen của các nàng hẳn là không ăn cơm trưa, chẳng muốn trở về cung phụng hai tôn thần này. Ân, tốt nhất các nàng thấy mình không có ở đây, đại đánh một hồi, đánh đến lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận là hoàn mỹ nhất.
Sở Hà mơ mộng xong, bất đắc dĩ thở dài. Hai nữu cho dù đánh nhau thật, cũng rất khó phân ra thắng bại, ngược lại căn phòng nhỏ của mình có thể chịu khổ trì ngư chi hại, bị đập nát bét. Muốn các nàng đồng quy vu tận? Nằm mơ đi em.
Lên mạng xem Đông một chút, Tây xem một chút, ngẫu nhiên phát cái tin chỉ trích một chút Lâu chủ mỹ khắc tinh nhân, bất tri bất giác đã sắp tới giữa trưa.
Điện thoại lại vang lên, Sở Hà vừa nhìn, là Lam mập mạp. Tên kia, phỏng chừng là muốn thám thính một chút chính mình có phải hay không chịu đả kích đến sắp chết đi.
Tiếp thông điện thoại, cái giọng oang oang của Lam mập mạp liền vang lên:“Này, Hà tử, ngươi rời giường chưa? Có khỏe không?”
......“Ta nói mập mạp, giữa trưa rồi, ngươi hỏi ta rời giường không? Sao không hỏi ta chết chưa luôn đi?” Sở Hà tức giận nói.
“Hắc hắc, đang định hỏi đây...... Hiện tại mới hỏi ngươi rời giường không, ta biết tối qua người chắc chắn say bét nhè luôn hả! Như thế nào, sang sớm đã dậy? Nghe ngữ khí của ngươi, hẳn là không có việc gì nhi?”
“Đã sớm không có việc gì rồi! Bảy giờ đã ra khỏi cửa! Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Oa ha ha ha, không có việc gì là tốt rồi! Nữ nhân mà, tất cả cũng chỉ quy về một chứ tiền mà thôi. Chỉ cần có tiền, dạng nữ nhân nào tìm không ra? Huynh đệ ta hôm nay tới tìm ngươi, chính là muốn mang ngươi đi một cái cao cấp hội sở, tìm mấy cô em xinh đẹp, hung hăng phát tiết một phen. Sau đó buổi tối đi tham gia tiệc rượu bằng hữu ta làm , đến lúc đó sẽ có rất nhiều nữu xinh đẹp, bằng thủ nghệ Hà tử ngươi, thể nào chẳng ngâm được hai ba em! Oa ha ha ha...... Tốt lắm, đừng liệt dương nằm giường nữa, nhanh mở cửa cho ta.”
“Nga...... Ách? A!” Sở Hà hơi có chút bất khả tư nghị:“Ngươi …ngươi… ngươi nha… đang ở trước cửa nhà ta?”
“Không lẽ ở trong wc nhà ngươi? Ta thân chinh tới nhà đón ngươi, không làm thất vọng anh em chứ hả? Hắc hắc, gọi điện thoại là muốn trước nhắc nhở ngươi một tiếng, miễn cho ngươi trách ta phá giấc ngủ của ngươi. Ai biết ngươi sớm tỉnh rồi. đừng nhiều lời, mở cửa cho ta, ta cúp máy!”
“Chờ đã!” Sở Hà bạo xuất một tiếng rống to, làm cả quán giật mình. Hắn đứng lên, ngay cả tiền thối cũng không cần, chạy thẳng ra ngoài quán, lớn tiếng nói: “Nhanh rời khỏi cửa nhà ta, nghìn vạn lần không nên gõ cửa, trước khi ta xuất hiện đừng làm chuyện gì dại dột! Đừng hỏi ta tại sao, làm theo lời ta! Nhất định phải nhớ kỹ!”
Dứt lời, hắn cúp điện thoại, chạy vội đến phố bên cạnh, kêu xe taxi, chạy hướng tiểu khu nhà mình.
Lam mập mạp háo sắc, phi thường háo sắc. Nếu như hắn vào gia môn, chứng kiến Loan Loan cùng Sư Phi Huyên, phiền toái! Tên khốn nạn này có 99% có thể hỏi người ta: “Tiểu thư, một lần đạn bắn bao nhiêu? Bao cả đêm bao nhiêu? Song phi mấy phát đây?”
Nếu vậy… hắn nhất định phải chết.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Cùng Loan Loan Đồng Cư
- Quyển 1 - Chương 6: Cuộc sống và chiến đấu trong nhà Sở Hà (Trung)