Từ trên sân bóng đi ra, gió thổi tới đầy khô nóng và oi bức, nhiệt độ bên ngoài rất cao. Những cây long não* bên đường mọc đầy những cành lá xum xuê, cành lá rung rinh trước gió.
Lộ Chỉ trên người còn mặc áo sơ mi khi chơi bóng, cổ tay áo quấn vài vòng, kéo tận lên đến khủy tay, ba cúc áo trên cổ đều được cởi ra, làm lộ ra hai đường xương cổ, cùng xương quai xanh đầy tinh xảo, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời thật chói mắt.
“A Chỉ.” Tống Du nhìn đến làn da trắng sáng của cậu, nói: “Cậu như thế nào mà phơi nắng không đen?”
Lộ Chỉ liếc hắn một cái, đầu lưỡi áp vào nứu răng, giọng nhẹ nhàng chậm rãi, bình tĩnh nói: “Trời sinh.”
Tống Du người đã đen từ khi còn nhỏ. Không giống Lộ Chỉ, từ nhỏ lớn lên liền đẹp, làn da lại trắng.
“Tôi nói này, Lộ Chỉ cậu đừng tự luyến a~~~.” Tống Du mắt trợn trắng.
Hai người đi nhà ăn ăn cơm.
Xuống nhà ăn ăn cơm có rất nhiều mữ sinh hướng ánh mắt về phía Lộ Chỉ bên này, người có gan lớn còn muốn tiến lên hỏi. Lộ Chỉ lại như là không dể ý đến những ánh mắt đó, không coi ai ra gì mà cầm đồ ăn đi tới.
Tống Du đối với chuyện này tập mãi thành quen, hướng với những cô gái đó cười một cái, thơi thở đầy gian trá.
Lộ Chỉ chuyên tâm ăn cơm trong miệng, một miếng lại một miếng ưu nhã ăn cơm, trong khi Tống Du ăn ngấu nghiến chưa đầy hai phút đã hết mâm cơm.
Qua một lát, Tống Du bỗng nhiên vỗ vỗ vai Lộ Chỉ, chỉ chỉ phía sau cậu, “A Chỉ, cậu xem, học muội kia lớn lên xinh không?”
Lộ Chỉ buông đũa, từ trong túi lấy ra khăn giấy, xoa xoa khóe miệng, nhìn theo hướng ngón tay Tống Du chỉ.
Nữ sinh làn da rất trắng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mặt trái xoan, mắt hạnh, không trang điểm, mười phần trăm thuần khiết.
Lộ Chỉ cong cong môi, giơ tay đưa ngón trơ để trên chân mày, lần này Tống Du không có vấn đề thẩm mỹ gì, cậu gật đầu: “Rất đẹp.”
“Chờ tôi buổi tối rủ nàng đi chơi.” Tống Du chà xát tay, lại cười tà: “Đã lâu cũng chưa nhìn thấy nữ sinh thuần khiết như vậy.”
Lộ Chỉ nâng lên mí mắt, đứng dậy thu thập đồ ăn, để vào chỗ thu, “Chắc chắn.”
Khi Lộ Chỉ đi qua bên người cô gái, cô gái hình như nhìn lén cậu, Lộ Chỉ xũng không để trong lòng, ngược lại cùng Tống Du nói chuyện: “Tôi buổi tối có chút việc, không thể ra ngoài cùng cậu được.”
“Bận chuyện gì?”
“Gặp phụ huynh.” Lộ Chỉ cười một cái, lúm đòing tiền trên má như ẩn như hiện.
Tống Du lười quan tâm, đẩy Lộ Chỉ đi trước, chính mình ở lại cùng tiểu học muội.
——
Lộ Chỉ ở cổng trường chờ Tần Tư Hoán, cậu nghiên vai dựa vào thân cây, trong miệng nhai kẹo cao su, cúi đầu chơi trò chơi.
“Lộ ca!”**
Giọng Tống Du hướng bên đây gọi tới, đầu lưỡi Lộ Chỉ chạm vào kẹo cao su, cuốn cuốn nó lại, nhai rất lâu, kẹo cao su cũng khoing còn vị nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Bên người Tống Du là tiểu học muội hồi trưa ăn cơm gặp, đang hướng về phía bên này vãy tay. Nữ sinh kia ăn mặc đồng phục rất quy cũ, đòing phục có màu xanh lam dài quá đầu gối một chút, tóc đupoi ngựa ngang ngang đầu vai.
Lộ Chỉ một tay tắt di động, bỏ lại vào túi quần, đứng thẳng người.
Nữ sinh kia hình như cùng Tống Du nói nhỏ gì đó, hai người cùng đi về phía Lộ Chỉ.
“Lộ học trưởng, chào anh, em tên Lý Sương.” Nữ sinh vóc dáng nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn Lộ Chỉ, nhấp môi, trên lông mày có một hạt đậu nhỏ.
Tống Du không nghĩ gì nhiều, tùy tiện nhéo một cái trên vai Lộ Chỉ: “Cô ấy nói rằng, cô ấy rất thích cậu,muốn gặp cậu. A Chỉ cậu cũng đừng lạnh mặt không nói lời nào, học muội còn đợi cậu a.”
Lộ Chỉ rũ mắt xuống, mắt hai mí lộ ra rõ ràng, cậu đáp một tiếng, đang nhai kẹo cao su cũng lười nói chuyện.
Lý Sương có chút mất mát, đôi tay nắm áo đồng phục, cắn cắn môi, lại giương mắt, ôn nhu nói: “Lộ học trưởng, sự việc của nhà anh em đều nghe nói.”
Lộ Chỉ cho cô một ánh mắt. Màu mắt cậu nhạt hơn màu cafe, dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt như màu hỏi phách, quai hàm sắc nét.
“Học trưởng không cần quá khổ sở.” Lý Sương tim đập nhanh, “Em tin tưởng chuyện này không liên quan đến nhà anh.”
Tống Du mặt biến sắc, theo bản năng nhìn về phía Lộ Chỉ.
Bên kia.
Kiều Định đang nhìn BOSS nhà mình đang ghé vào cửa sổ nhìn đến trước cửa trường học: “BOSS, nếu không ngài trực tiếp đi xuống?”
Tần Tư Hoán gác khủy tay ở bên cửa sỏi xe, bàn tay chống cằm, một đôi mắt bình tĩnh mang theo lệ khí nhìn chằm chằm về phía Lộ Chỉ.
“Ngài ở chỗ này rình coi cũng không phải là chuyện tốt, ben kia Lộ thiếu cũng không biết.” Kiều Định nói: “Ngài không bằng trực tiếp đi xuống, nói cho coi gái kia, Lộ thiếu gia là của ngài.?”
Tần Tư Hoán không hé răng, mũi chân đá đá ghế dựa, một cái tay khác nắm thành quyền, đầu ngón tay để trở trên nút mở cửa sổ xe, vừa muốn ấn vừa muốn không.
Lộ Chỉ cuối cùng nhai xong kẹo cao su, thổi cái bong bóng, lấy lại, nhổ vào thùng khâc bên cạnh nữ sinh.
Nữ sinh khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, “Lộ học trưởng, em có thể thêm WeChat anh không?”
Từ góc độ Tần Tư Hoán nhìn qua, chỉ có thể thấy coi gái ngửa đầu cùng Lộ Chỉ nói chuyện, Lộ Chỉ rũ mi mắt chăm chú nhìn nữ sinh.
Hắn sờ sờ giấy đăng kí trong áo khoát âu phục, cắn chặt răng, một tay kéo ra cửa xe, sửa sửa cà vạt, xuống xe, giày da màu đen được đánh đến sáng bóng, mặt âm trầm đi về phía Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ đưa lưng về phía cô, bình tĩnh nói: “Ta không có.”
Nữ sinh sắc mặt cứng đờ.
Lộ Chỉ cong môi cười, mắt đào hoa lãnh đạm, hơi cúi người, dựa sât vào coi gái, mở miệng không lưu tình: “Cô một bên thả thính Tống Du, một bên làm qien tôi, tính chân dẫm hai thuyền?”***
Tần Tư Hoán vừa lúc nghe được câu nói đó.
Sắc bén trong mắt lập tức biến mất, mặt mày liền nhu hòa xuống, khóe môi kéo lên một độ cong, ở phía sau Lộ Chỉ kêu: “Tiểu Chỉ.”
Tống Du cùng Lộ Chỉ đều quay đầu lại xem.
Nam nhân thân hình cao lớn, so với bọn cậu cao hơn nữa cái đầu, ăn mặc chỉnh tề, âu phục màu đen, sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ, tóc cắt ngắn, ngũ quan là kiên cường anh tuấn, trên người mang theo một cỗ áp bức trầm thấp.
“Chú Tần.” Lộ Chỉ kêu hắn.
Tần Tư Hoán hất hất cằm, tầm mắt lạnh như băng ở trên mặt nữ sinh dạo một vòng, khi nhìn về phía Lộ Chỉ trobg mắt đầy ôn nhu: “Đi thôi.”
Lộ Chỉ đáp một tiếng, nói vài câu cùng với Tống Du liền đi theo sau Tần Tư Hoán.
“Bạn gái cháu?”
Trong xe, Tần Tư Hoán ngồi ở bên người Lộ Chỉ, cố tình thấp giọng hỏi.
Lộ Chỉ miệng thành hình chữ O, kinh ngạc: “Chú nói cái gì?”
Tần Tư Hoán ngón tay vuốt chứng nhận trong áo khoát, mặt biến đen, hắn bắt chéo chân, thân thể dựa ra sau, bày ra bộ dáng của trưởng bối: “Tiểu Chỉ, cháu còn nhỏ tuyệt đối không được yêu sớm.”
“Tôi không yêu sớm.” Lộ Chỉ chớp chớp mắt.
Ở phía trước lái xe Kiều Định thiếu chút nữa là đem cơm của ngày hôm qua ói ra hết.
Này là tiếng người nói sau?
Yêu sớm không đúng, kết hôn sớm là đúng sau! Nai con nhà người ta vẫn còn ngây thơ đáng yêu a, bị BOSS nhà amh dọa chưa kìa.
Tần Tư Hoán nhướng mày, cằm để thẳng, liếc mắt: “Cháu nói cái gì?”
Mắt đào hoa lại chớp chớp, màu sắc trong mắt không hề gợn sóng.
Tần Tư Hoán mềm lòng hạ, cố ý nói:" Hòii nãy cháu nói nhỏ, chú nghe không rõ” Đôi tay giao nhau để trên đầu gối, nói: “Cô gái vừa rồi là bạn gái cháu?”
Lộ Chỉ lắc đầu, mí mắt giương cao: “Không phải.”
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, mắt híp lại, lại hỏi: “Đó chính là cô gái cháu thích?”
Lộ Chỉ cảm giác chính mình bị thầy chủ nhiệm bắt yêu sớm, nhưng dù là thầy chủ nhiệm cũng không có lá gan lớn như vậy để quản cậu.
Cậu suy nghĩ một chút, hướng Tần Tư Hoán nói: “Chú, ngài yên tâm, kì thi đại học sắp tới, cháu tuyệt đối không yêu sớm.”
Không nghe được câu trả lời muốn nghe, Tần Tư Hoán nâng nâng cằm, ánh mắt liếc cậu, cười nhạt, mặt lạnh như băng, nói: “Thi đại học xong cũng không được.”
Lộ Chỉ:……
Kiều Định:……
Kiều Định cảm thấy tam quan**** chính mình bị BOSS làm cho sốc.
Tác giả có lời muốn nói: Chú Tần chính là cái tao bao.*****
- ----------------*------------------
Lời Edit: Chú Tần cưng thế ~~~~
* bản raw là như thế, chắc là hàng cây xanh ven đường á. .
TruyenHD** tui để nguyên văn cho nó hay.
*** bắt cá hai tay đấy.
**** cách nhìn từ ba hướng, theo gg.
***** tui vẫn chưa dịch nghĩa được từ này.