Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 43: Bờ biển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sầm Tề Viễn nhiều năm ở trong vòng như vậy anh không phải ăn chay, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được quan hệ của hai người này không được bình thường.

Nếu anh nhớ không lầm, Tần Tư Hoán lớn hơn Lộ Chỉ 12 tuổi đi!

Có người chú nào sẽ ngồi bên cạnh chân cháu trai mình thoa kem chóng nắng không?!

Thân phận Tần Tư Hoán cũng không phải đơn giản, trong cái vòng này ai dám chọc hắn, ai mà chả sợ hắn.

Tần Tư Hoán có tiền có quyền, ở trước mặt người khác là bộ dáng cao lãnh, cao cao tại thượng, Sầm Tề Viễn từ trước đến nay chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn.

Sầm Tề Viễn dùng sức siết chặt eo của cô gái trong ngực, con ngươi cũng nheo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán với Lộ Chỉ ở đằng xa.

Cô gái bị đau, nhỏ giọng nói 'A': “Sầm thiếu, ngài……” Khi nhìn thấy ánh mắt của Sầm Tề Viễn, cô gái thức thời im lặng.

Đây vẫn là Sầm thiếu mà cô biết sau?

Sầm Tề Viễn sắc mặt quá khó coi rồi đi.

Anh biết rất rõ Lộ Chỉ. Lộ Chỉ từ nhỏ đã ngây thơ, tính tình cũng ngốc nghếch, người khác đối tốt với cậu một chút, cậu liền đem hết tất cả mấy thứ mình có cho người ta.

Nhưng Lộ Chỉ như thế nào lại đồng ý ở bên cạnh Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán lại không phải là một người tốt?

Người này vừa âm hiểm, vừa xảo trá, vì lợi ích thậm chí còn giở trò sau lưng.

Sầm Tề Viễn nhéo nhéo cằm của cô gái, quay đầu cô qua nhìn Lộ Chỉ, “Em nhìn hai người kia, có nhìn ra được gì không?”

“Sầm thiếu, em cái gì cũng không nhìn ra được.” Cô gái nơm nớp lo sợ. Có thể nhìn ra cái gì chứ? Còn không phải là hai anh đẹp trai đang thoa kem chóng nắng à?!

Chỉ là làn da của anh đẹp trai kia hơi trắng thôi.

Sầm Tề Viễn lạnh giọng: “Đó là em trai tôi, tuổi còn nhỏ. Người nhìn lớn hơn kế bên là chú, hai chú cháu đi với nhau như vậy mà không nhìn ra được cái gì?”

“Sầm thiếu, em thật sự……”

“Còn chưa có nhìn ra?”

Cô gái gật gật đầu.

Cô thật sự là nhìn không ra cái gì. Hơn nữa, cô cũng nhìn không ra màu da lúa mạch, cơ bắp săn chắc của người đàn ông đang đứng bên cạnh nha?

“Em có biết, hai người đó là lσạи ɭυâи.*”

Sầm Tề Viễn đẩy cô ra, từ trên bờ biển đứng dậy, đi về phía Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ thoa kem chóng nắng đầy tay, đôi tay để ở sau lưng Tần Tư Hoán. Da cậu rất trắng, lại lành lạnh, làn da ở sau lưng Tần Tư Hoán thì như màu lúa mạch, tạo ra sự tương phản rõ ràng nha: “Chú, sau anh lại đen như vậy? Anh trước kia chưa từng thoa kem chống nắng hả. Anh hiện tại là đen hơn Tống Du rồi.”

Trên người cậu còn mặc áo tắm dài, chỉ lộ ra cẳng chân.

Sầm Tề Viễn ở sau lưng Lộ Chỉ, nghe hai người nói chuyện mà trong lòng cười lạnh. Thói quen thoa kem chóng nắng của Lộ Chỉ rõ ràng là do anh dưỡng thành. Mà giờ phút này, nhóc con nột tay anh chăm sóc, lại đi thoa kem chóng nắng cho một lão già.

Tần Tư Hoán da dày, còn cần thoa kem sau!?

Đen như vậy, biết thoa bao giờ mới trắng?

“Lộ lộ, em cùng Tần tổng ở đây làm gì vậy?” Sầm Tề Viễn làm bộ như không có việc gì hỏi.

Lộ Chỉ kinh ngạc, ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Sầm Tề Viễn, mắt cũng quên chớp.

Ngơ ngác một hồi cậu mới nhớ, lão bố có nói với cậu là Sầm Tề Viễn dẫn ông với Lộ Dao ra ngoài chơi.!

Chẳng lẽ lão bố cậu cũng tới?!

Kem chống nắng trong tay Lộ Chỉ cũng không thèm để ý, chỉ sợ bị bố cậu bắt gặp cậu với Tần Tư Hoán ở đây, bố cậu cũng không đồng ý cho cậu ở bên cạnh người đồng tính! Ông mỗi ngày đều chờ ôm cháu trai!

Bố cậu mà biết, cậu kết hôn với Tần Tư Hoán rồi, liệu ông có bị làm tức chết không!?

Lộ Chỉ hoảng sợ ôm chặt Tần Tư Hoán, đem mặt trốn sau lưng hắn, liều mạng kéo áo tắm dài lên che mặt, cậu mới nói: "Chú! Anh mau đưa em trở về!”

Tần Tư Hoán nháy mắt cả người cứng đờ, liếc liếc mắt nhìn Sầm Tề Viễn, hắn cũng đủ biết Lộ Chỉ đang sợ cái gì, hắn không nhúc nhích, chỉ nhướng mày: “Sầm thiếu cũng tới thành phố C chơi?”

Sầm Tề Viễn mặt lạnh đến có thể đóng băng. Lộ Chỉ quả thật không có tiền đồ. Ở trước mặt anh kiêu ngạo như thế nào, tại sao ở trước mặt Tần Tư Hoán lại rụt rè đến thế!?

Tần Tư Hoán nói: “Sầm thiếu, đi chơi một mình sau?”

Lộ Chỉ nghe Tần Tư Hoán hỏi, càng thêm dùng sức mà trốn phía sau lưng hắn, làm giảm độ tồn tại của mình. Cậu nhỏ giọng thúc giục Tần Tư Hoán: “Chú, anh đừng nói nữa! Lát nữa bố em thấy em bây giờ!”

Người đàn ông vòng tay ra phía sau, túm cổ áo tắm Lộ Chỉ, “Chú, vẫn nhân ra em?”

“Không thể gặp, không được, bố em nhất định đánh chết em!” Lộ Chỉ gắt gao ôm bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Này, tại sao anh còn chưa đi!”

Tần Tư Hoán mặt lạnh băng!

Hắn rất khoing thích cái cảm giác này. Hắn cùng Lộ Chỉ từ trước đến nay chưa từng giấu người khác, bọn họ quang minh chính đại, cũng không làm chuyện gì hại đến người khác, nhưng cố tình Lộ Chỉ đều làm giống như chuyện gì rất xấu hổ, không thể ra ngoài gặp người.

Sầm Tề Viễn ở sau lưng cười nhẹ: “Lộ lộ, bố em không có đến.”

Mấy lời này giống như lệnh đặc xá, Lộ Chỉ nghe thấy liền thả lỏng lại, cũng không trốn phía sau Tần Tư Hoán nữa, cậu tức giận nói: “Sau không nói sớm, đi hù dọa người khác à?”

Sầm Tề Viễn mắt đen láy, nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ Lộ Chỉ, còn có đôi môi đỏ hồng của cậu.

Tần Tư Hoán ngón tay xoa xoa cổ của cậu, giọng không cảm xúc nói với Sầm Tề Viễn: “Sầm thiếu còn chưa đi sao? Cậu đã dọa đến Lộ Lộ rồi.”

“Đúng vậy, Sầm Tề Viễn, sao anh còn chưa đi?” Lộ Chỉ vừa nghe lời này, vội vàng gật đầu, nhân tiện nói: “Anh đem tôi với chú ra dọa rồi!”

Nhóc con ở phía sau Tần Tư Hoán như một cái đuôi nhỏ, vô cùng vui sướиɠ nói theo Tần Tư Hoán, giống y như một con thỏ nhỏ.

Sầm Tề Viễn đáy lòng lạnh băng. Lộ Chỉ từ khi nào có một mặt như vậy? Mà hiện tại, Lộ Chỉ lại có thể đối xử với Tần Tư Hoán như thế.

Một cảm xúc không nói rõ trong lòng, làm anh nhớ lại cảnh trong mơ tối qua.

Không đợi anh trả lời, Lộ Chỉ đã vui vẻ lôi kéo Tần Tư Hoán xuống bơi.

Sầm Tề Viễn nâng mắt, vừa lúc thấy được cậu cởϊ áσ tắm. Anh trước kia có thói ở sạch, không bao giờ chịu ngủ chung với Lộ Chỉ, năm đó Lộ Chỉ cũng chỉ là một đứa con nít, nào có dáng người như thế này.

Nhóc con nay đã trưởng thành rồi.

Cậu dáng người rất tốt, xương cân đối, eo rất nhỏ, một đôi chân vừa dài vừa thẳng, xương bả vai hơi nhô ra, xương bướm xinh đẹp, làm người không thể rời mắt.

Cậu giống như bước ra từ trong tranh, vừa cấm dục lại vừa dụ người.

Da cậu rất trắng, trên người lại có mấy dấu vết xanh xanh tím tím càng thêm dụ người phạm tội, kí©h thí©ɧ ánh nhìn của người khác.

Sầm Tề Viễn lập tức miệng khô lưỡi khô, anh thậm chí còn không biết mìnhvđang kích động cái gì.

Lộ Chỉ xuống bơi, ở bờ biển chơi một lát, đã nhìn thấy Tần Tư Hoán ở hơi xa, không phục nâng nâng cằm, hướng hắn vẫy tay: “Chú, anh lại đây đi!”

Tần Tư Hoán linh hoạt như cá, nhanh nhẹn bơi trong nước, rất nhanh đã đến bên bờ biển.

Hắn từ trong nước ngẩng đầu, nước nhỏ giọt theo mái tóc đen cắt ngắn chảy xuống cằm, làn da lúa mạch dưới ánh mặt trời, đầy sức hút của người đàn ông trưởng thành.

Lộ Chỉ ngồi xổm ở bờ biển, ngón chân giấu vào cát, “Anh lại đây đi, em không thấy được chân anh.”

Tần Tư Hoán vừa nghe Lộ Chỉ nói như vậy liền biết là không có chuyện tốt gì.

Bảo bối nhỏ bao lâu rồi không chủ động? Chỉ là hôn hắn thôi, cũng lòng vòng vài ba lượt, đem hắn đẩy vào trong sương mù, cuối cùng mới nếm được vị ngọt.

Hắn vẫn là đi qua, hắn nửa ngồi xổm trước người Lộ Chỉ, cười nói: “Muốn hôn chú hả?”

Lộ Chỉ cúi đầu, Tần Tư Hoán duỗi tay xoa xoa mấy sợi tóc trên đầu cậu, hỏi: “Khi nào chú mới có thể gặp người khác?”

Hắn vừa nói xong, Lộ Chỉ liền đột nhiên ngẩng đầu, cầm cát trong tay ném về phía hắn.

Tần Tư Hoán: “……?”

Hắn không biết chuyện gì lau sạch cát trên người, ngước mắt liền nhìn thấy nhóc con, chóng tay sau người, ngửa đầu cười ha ha.

Lộ Chỉ làm mặt quỷ cười nhạo hắn: “Anh trúng chiêu chưa? Như vậy mà anh cũng không nhận ra? Ha ha ha ha…… A! Chú chú chú chú chsu! Em sai rồi, em sai rồi! Lần sau em không dám nữa!”

Tần Tư Hoán tay còn chưa đυ.ng đến nách cậu, liền nghe Lộ Chỉ khoa trương xin tha.

Tay hắn cứng đờ trên không, buông cũng không được, mà không buông cũng không xong.

Khoảng cách hai người đã rất gần.

Lộ Chỉ cười hì hì tiếp tục xin tha: “Ha ha ha ha ha! Chú em sai rồi em sai rồi!”

Tần Tư Hoán: “……”

Cậu không phải bị điên đi? Trêu chọc hắn xong có thể vui sướиɠ đến như vậy.

Ngay sau đó vai hắn hung hăng bị Lộ Chỉ đánh một cái, nhóc con đem toàn bộ người mình đâm về phía trước, như là muốn đem hắn đẩy ngã trên bờ cát vậy.

Nhưng mà Tần Tư Hoán ngồi rất vững, người chỉ là hơi nghiêng, không hề có đâu hiệu ngã xuống cát.

Ngược lại là Lộ Chỉ ăn đau: “Đau đau đau! Chú, sao anh cứng như vậy? Đâm anh rất đau?” Cậu nói xong cười rộ lệ, nụ cười đơn thuần, làm say lòng người.

Ông già Tần Tư Hoán vẫn chưa hiểu lắm, rốt cuộc có chỗ nào mắc cười Hắn một tay đỡ vai Lộ Chỉ, quan tâm hỏi: “Có phải bị đau rồi không?”

Lộ Chỉ không trả lời.

Hắn xoa xoa vai Lộ Chỉ, xoa được vài cái, nhóc con lại đâm về phía trước, cả người đột nhiên dùng sức, lần này đem hắn đẩy ngã.

Người đàn ông đầy mặt kinh ngạc, như một đứa ngốc nằm trên bờ cát, Lộ Chỉ ngón tay chỉ vào hắn: "Này, còn không phải bị em đẩy ngã trên cát sau?”

Tần Tư Hoán có chút bất đắc dĩ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát sao**?”

Lộ Chỉ nghiêm túc gật đầu.

Nhóc con phủi đi cát trên người Tần Tư Hoán, “Đi, chú, em cho anh ra ngoài vũ trụ.”

Tần Tư Hoán nhíu mày, hắn rũ mắt nhìn ngực mình đang được Lộ Chỉ lau cát, lại nhìn ánh mắt cười vui vẻ của cậu, dung túng “Ừ”, lại chậm rì rì hỏi: “Bao giờ cho chú một danh phận?”

Nói đến đây, Lộ Chỉ liền không trả lời.

Cậu hiện tại không dám.

Lộ Chỉ liếʍ liếʍ môi, lấy lòng cười, “Chú, chờ em tốt nghiệp nha. Chờ en tốt nghiệp, có thể kiếm tiền, sẽ không sợ bố em vì chuyện này mà đuổi em ra khỏi nhà.”

Lộ Chỉ bị hắn ôm vào trong ngực, bình tĩnh nói: “Có chú đây, thì sợ cái gì?”

Lộ Chỉ mím môi.

Cậu cúi đầu, đầu sắp dán vào ngực, cậu vẫn không lên tiếng.

Ông bố già nhà cậu, tính tình không tốt. Cậu sợ ông đánh chết.

Nhưng nhìn Tần Tư Hoán, cậu cũng có chút không đành lòng.

Haizzzz!

Sao lại phiền như vậy!

“Em không có ý này……” Lộ Chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Em chưa thể đối mặt cùng với bố.”

Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm đi, ông bố già rồi sẽ đồng ý.

Hắc hắc hắc.

- ----------------*------------------

Edit: Có ai chờ chương mới không?????

Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

*raw là [[“你知道不知道,他们在乱.伦。”]]

Lσạи ɭυâи: Lσạи ɭυâи hoặc phi luân là biệt ngữ mô tả mọi hoạt động tìиɧ ɖu͙© giữa những người trong cùng gia đình hoặc những người có liên hệ huyết thống gần gũi[1][2]. Lσạи ɭυâи thường bao gồm các hoạt động tìиɧ ɖu͙© giữa những người có quan hệ họ hàng gần (chung dòng máu), và thỉnh thoảng giữa những người có quan hệ luật pháp, con riêng, con nuôi hoặc có liên quan đến hôn nhân (ví dụ con với mẹ kế), hoặc các thành viên trong thị tộc có cùng tổ tiên.[3]

**nguyên văn là [[秦斯焕有点无奈:“长江后浪推前浪,前浪死在沙滩上吗?”]]

Trường Giang sóng sau đè sóng trước: Tục ngữ có câu “Sóng sau xô sóng trước”, từng lớp từng lớp sóng xô đẩy nhau. Nếu sóng sau không xô sóng trước, như vậy có nghĩa là không còn sóng trên sông hay biển, không có một cơn sóng nào, gió yên biển lặn. “Sóng sau xô sóng trước” khiến nước cứ tuôn trào cuồn cuộn lên bờ.

[Một tuần 2 chương nha (tạm thời sẽ là như vậy), nếu rảnh sẽ là mỗi ngày một chương.]

Mọi người đọc chuyện vui vẻ! ~~~~~~
« Chương TrướcChương Tiếp »