Tần Tư Hoán nâng mắt nhìn sang, thấy thiếu niên đang chạy về phía mình, hắn đang nghịch bật lửa tay bỗng chốc cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên Lộ Chỉ không để ý tới hắn, thậm chí còn chiến tranh lạnh.
Tần Tư Hoán từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối xử như vậy, cho nên cũng không biết nên dỗ cậu như thế nào.
Hắn thử cùng Lộ Chỉ nói chuyện, nhóc con cúi đầu chơi game, cũng không thèm nhìn liếc mắt hắn một cái.
Hắn duỗi tay muốn chạm Lộ Chỉ, nhưng cậu lại né tránh, giống như là gặp đều gì đáng sợ lắm.
Đêm qua lần đầu tiên, Lộ Chỉ cự tuyệt không cho hắn động chạm.
Không giống trước kia ấp úng, đỏ mặt thẹn thùng lại ngượng ngùng mắng hắn, giọng mềm như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
Lần này nhóc con thật sự không để ý đến hắn.
Dì Triệu ngồi ở một bên may áo, mang kính viễn thị, ngẩng đầu cười đùa: "Tần tổng, vợ chồng với nhau, đều là đầu giường cãi, cuối giường lành, không có giận qua đêm. Ngài xem, tiẻu Chỉ không phải đang đến tìm ngài sao?"
Tần Tư Hoán không lên tiếng, mắt đen lẳng lặng mà nhìn thiếu niên cách hắn càng ngày càng gần.
Đã vào thu, hoa cỏ trong vườn như thêm sức sống, xung quanh còn có hương hoa ngào ngạt.
Gió thu thổi nhẹ qua.
Tần Tư Hoán bàn tay siết chặt bật lửa, lưng đang tựa vào cây cũng căng thẳng..
Trong lòng hắn lo lắng thấp thỏm, không biết Lộ Chỉ tới đây làm gì.
Hắn hôm qua mới dọa nhóc con sợ, đến bây giờ nhóc con vẫn chưa chịu nói chuyện với hắn.
Hắn nhịn không được nghĩ, nếu là...... Nếu là Lộ Chỉ là tới nói với hắn: "Anh Tần chúng ta không hợp, ly hôn đi."
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Tưởng tượng đến đây, da đầu hắn liền căng thẳng lên.
Không, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này, hắn cũng sẽ không cho chuyện này được phép xảy ra.
Nếu Lộ Chỉ thật sự phải rời khỏi hắn, hắn liền đem cậu nhốt lại, làm cậu nơi nào cũng không đi được, chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Chờ Lộ Chỉ hoàn toàn yêu hắn, vĩnh viễn sẽ không rời đi hắn, hắn mới có thể cho cậu được tự do.
Hắn trước kia không có được Lộ Chỉ, cho nên có thể chịu đựng được cảm giác nhớ nhung, âm thầm nhớ đến cậu.
Nhưng mà bây giờ đã không còn giống như hai năm trước.
Hắn đã niếm qua hương vị ngọt ngào của thiếu niên, được cậu quan tâm ôn nhu chăm sóc, thậm chí cùng Lộ Chỉ ở bên nhau, trong lòng đều tràng ngập ngọt ngào.
Hắn rốt cuộc không thể buông tay.
Giống như một người đang bị treo trên vách núi, có khăn lắm mới nắm được cộng rơm cứu mạng.
Hắn giãy giụa từ trong chỗ chết, khó khăn lắm mới đến được thiên đường, mà không chiếm được, chỉ có thể rơi vào địa ngục âm u.
Hắn vứt bỏ điếu thuốc trong miệng, vẻ mặt ủ rũ ném xuống đất, đế giày nghền nát, cin ngươi đen láy nhìn chădm chằm thiếu niên, sắc mặt không được tóit cho lắm.
Thiếu niên cuối người, tay chống đầu gối, cuối đầu thở hổn hển.
Lộ Chỉ thật sự rất ưa nhìn, mọi thứ trên người như được điêu khắc cho phù hợp với cơ thể, thậm chí lúc ngượng ngùng cuối người thở hổn hển, Tần Tư Hoán nhìn cậu rất đáng yêu, thậm chí còn muốn ôm cậu vào lòng xoa nắn mọit phen.
Thiếu niên nâng mặt nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ ngây thơ, con ngươi màu cafe nhạt như nhìn thấu được mọi thứ.
Lộ Chỉ nhìn qua, Tần Tư Hoán đầu dựa trên thân cây, nhắm mắt, tiếng hít thở rất trầm. Hắn tận lực kìm nén tính tình, không muốn ở trước mặt Lộ Chỉ biểu hiện ra ngoài.
Hắn chờ Lộ Chỉ đưa ra tối hậu thư.*
Lộ Chỉ thở xong, đứng thẳng người, phía sau còn có dì Triệu đang nhìn, ngượng ngùng bước lên.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động bày tỏ với một người, xấu hổ đến muốn tìm mọit cái khe mà chui vào, sau lưng còn có môht ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm cạu và Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ nhấp môi, giơ tay chạm vào mu bàn tay Tần Tư Hoán.
Người đàn ông mở mắt ra, không tiếng động nhìn cậu.
"Tần, Tần Tư Hoán." Lộ Chỉ khẩn trương tim đập rất nhang, trong mắt còn chứa áng nước.
"Em, Em......" Cậu ấp úng hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thật sự là quá khẩn trương!
Rất thẹn thùng...... Như thế nào lại thẹn thùng như vậy a!!!
Cậu làm sao có thể tỏ tình với một người đã bị cậu phớt lờ từ tối hôm qua cho đến giờ!!!
Lộ Chỉ gắt gao cắn môi, lo lắng, hai tay đút vào túi quần.
Cậu còn chưa lấy ra, người đàn ông đang lười biến dựa vào gốc cây, đã giang hai tay ôm chặt vai cậu
Người đàn ông ôm rất chặt, dáng người Lộ Chỉ rất gầy, hắn lại là người cao to, gắt gao ôm chặt Lộ Chỉ, như muốn đem cậu khảm sâu vào trong thân thể mình.
Lộ Chỉ khẩn trương hề hề, cử động nhẹ cũng không dám.
Người đàn ông đem cằm dựa vào trên vai cậu, cách tay đang ôm Lộ Chỉ có chút run rẩy, nhưng giọng lại rất ôn nhu: "Bảo bảo, không ly hôn."
Hả?
Gì gì gì gì gì???
Lão già đang nói gì vậy?
Ly hôn?
Tần Tư Hoán coi cậu đã chết rồi à?
Lộ Chỉ chớp mắt kinh ngạc, nghe hai chữ 'ly hôn' như là bị dọa.
"Anh sai rồi." Tần Tư Hoán ngay cả giọng cũng run, bàn tay đang ôm Lộ Chỉ cũng siết chặt, vững vàng ôm chặt Lộ Chỉ: "Anh không nên nói với em như vậy."
Lộ Chỉ bả vai đều đau, Tần Tư Hoán sức lực rất lớn, lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
Cậu ngửi được mùi thuóic lá trên người hắn.
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nhớ lại Tần Tư Hoán hút rất nhiều thuốc.
Lộ Chỉ cũng muốn hút thuốc, cậu cảm thấy hút thuốc rất lãnh khốc, rất có phong vị đàn ông.
Lộ Mạnh Thịnh từ trước đến nay đều không cho Lộ Chỉ chạm vào thuốc lá và rượu, Lộ Chỉ lúc chưa vào đại học cũng không dám ở dưới mí mắt của bố mà làm bậy.
Vào đại học rồi, bạn cùng ký túc xá đều rất bảo về giọng nói cũng không có hút thuốc. Hơn nữa cậu rất nghèo, một bao thuốc đến 10 tệ, mua không nổi.
Tuy rằng hút thuốc rất có phong vị đàn ông, Lộ Chỉ cũng rất thích nhìn Tần Tư Hoán hút thuốc, vừa khốc lại vừa soái.
Nhưng là...... là hút thuốc rất có hại cho sức khỏe a!!!
"Bảo bảo, xin lỗi, đều là anh sai, anh không nên dọa đến em." Tần Tư Hoán có chút nghẹn ngào, dóic hết sức mình, "Anh về sau sẽ không như vậy nữa." Hắn thật cẩn thận hôn vành tai Lộ Chỉ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một chút.
Hắn rất quen thuộc điểm mẫn cảm trên người Lộ Chỉ.
Quả nhiên Lộ Chỉ cả người cứng đờ trong chốc lát, lúc sau đã run rẫy.
"Về sau không bao giờ dọa em nữa, anh đâu có gan đi đối phó bạn cùng phòng của em." Người đàn ông giọng gần như cầu xin, tay ôm chặt cậu: "Em tha thứ cho anh một lần được không? Đừng nóng giận đừng không để ý để ý đến anh. Em muốn gì anh cũng đáp ứng có được không."
Lộ Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tư Hoán như vậy.
Cậu không phải lần đầu tiên thấy hắn yếu ớt, nhưng giống như bây giờ, bất an lại sợ hãi, không có nguyên tắc gì cả, thật sự là lần đầu tiên thấy.
Mà như vậy đều là bởi vì cậu.
Cậu không nhớ rõ Tần Tư Hoán đã nói với cậu những gì, lúc mặt kệ hắn, cậu có chút không tự chủ được.
Nhưng cậu xem đây chỉ là một câu nói, lão già này chuyên gia gạt cậu, cậu không bao giờ nghĩ là thật.
Cậu không phải là con nít 3-4 tuổi, cậu chưa từng nghĩ mình lại có ảnh hưởng đến Tần Tư Hoán như vậy.
Lộ Chỉ có thể cảm giác Tần Tư Hoán rất thích cậu, rất thích rất thích cậu, thích giống như là bị bệnh, nhưng cậu cũng chưa hề nghĩ đến.
Nhưng mà cậu chưa hề nghĩ đến, Tần Tư Hoán lại yêu cậu nhiều đến thế.
Yẻu thương cậu không cần nguyên tắc.
Cho dù bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Tần Tư Hoán vẫn rất sợ cậu bỏ rơi hắn.
Thậm chí còn không cần khí thế của Tần thiếu, đồng ý hết mọi yêu cầu của cậu mà không thèm dị nghị.
Lộ Chỉ nâng tay, chậm rãi đặt lên lưng hắn, giống như dỗ dành một đứa con nít: "Chú, em không có giận anh."
Cái lưng ôm cậu cứng ngắc lúc này mới thả lỏng ra, giọng ấp úng hỏi: "Thật không?"
Bọi dáng có chút ngơ ngác.
"Ừ." Lộ Chỉ lỗ tai dựa vào mặt hắn cọ cọ, duỗi tay ôm chặt hắn, mím môi, "Anh không cần phải sợ như vậy."
Cậu nghe được người đàn ông nhỏ giọng cười, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Anh sợ cái gì?"
Lộ Chỉ cứ như vậy cùng hắn ôm nhau, người đàn ông so với cậu cao hơn nữa cái đầu, hắn cúi người ôm chặt Lộ Chỉ, lòng ngực hai người dựa sát vào nhau.
Lộ Chỉ có thể cảm giác được lòng ngực của hắn, rất mạnh mẽ.
Cậu nghĩ đến đây, con ngươi màu cafe nhạt xoay vòng, nói: "Chỉ cần anh không chọc giận em, em sẽ không cùng anh ly hôn."
Trên thực tế, cậu rất không có nguyên tắc.
Lộ Chỉ rất dễ mềm lòng, cho dù trước đây Sầm Tề Viễn đối xử với cậu như vậy, nhưng khi Lộ Chỉ gặp lại Sầm Tề Viễn, vẫn không nỡ cùng anh ta tuyệt giao.
Càng miễn bàn là cậu hiện tại rất thích Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ cũng không nói với hắn đều này.
Dù sao Tần Tư Hoán cũng không phải không biết?
Nếu để Tần Tư Hoán biết mình là người không có nguyên tắc như vậy, được sủng mà kiêu**, không phải mỗi ngày đều đem cậu lăn lộn đến không thở nổi sau!
Lộ Chỉ sờ đến hai cây kẹo trong túi quần, sờ sờ, vẫn là lấy kẹo ra.
Tần Tư Hoán lại cười một tiếng, giống một con hồ ly, không biết xấu hổ hỏi cậu: "Đây là hứa hẹn sao?"
Lộ Chỉ: "......"
Làm sao là hứa hẹn được!!!
Đây rõ ràng là đe dọa!!!
Cậu không lên tiếng, Tần Tư Hoán vừa rồi cũng đã làm nũng với cậu.
Lộ Chỉ ở sau lưng hắn mở cây kẹo, cầm cây xoay xoay, đem kẹo nhét vào miệng Tần Tư Hoán.
"Không sợ anh?" Người đàn ông không hé miệng ăn kẹo, cũng không cầm lấy, vẫn ôm chặt Lộ Chỉ, tùy ý để tay cậu giơ lên.
Lộ Chỉ mạnh miệng: "Anh có cái gì mà sợ?"
Tần Tư Hoán: "Hả? Ngày hôm qua em rõ ràng sợ đến run lên."
Nhóc con sợ hắn đến mức run lên, Tần Tư Hoán mới không đành lòng làm cậu sợ.
Lộ Chỉ bĩu môi, dùng cây kẹo chạm vào môi hắn, tròng mắt liếc một bên, giọng nói gióing như một người ba hiền lành: "Tần Tư Hoán, em cho phép anh ăn kẹo."
Người đàn ông cả người cứng lại, miệng vô thức hé ra, mắt trợn tròn, thật sự không nghĩ đến Lộ Chỉ sẽ nói như vậy.
Ngay lúc này hắn nhớ lại rất nhiều việc kgi còn nhỏ.
Tần Minh chưa bao giờ cho hắn chơi, không cho hắn ăn kẹo, không cho hắn không được ưu tú.
Những chuyện mà hắn làm dường như chẳng là gì cả.
Mà hiện tại bảo bối nhỏ trong lòng hắn nói, 'em cho phép anh ăn kẹo'.
Hắn không nhịn được, ngay bây giờ lòng mềm thành một vũng nước, trong mắt đầy chua xót.
Ai nói 30 tuổi, không biết ủy khuất.
Khi còn nhỏ hắn thường nghĩ sau ba không cho hắn ăn kẹo, tại sao bạn cùng lứa tuổi thi không được 100 điểm về nhà cũng không bị ba ba la.
Trước nay chỉ có hắn, mỗi môht việc phải làm được một cách tốt nhất.
Lộ Chỉ đem kẹo nhét vào trong miệng hắn.
Cậ lại nói: "Chú...... Em về sau không nói cho mẹ, là, là không ghét bỏ anh ăn kẹo."
Lộ Chỉ đẩy hắn mọit chút, nâng mắt nhìn gương mặt dại ra của hắn, ngốc manh ngóic manh như môht đứa trẻ, nhịn không được nói: "Về sau có anh Lộ đây thương anh, sẽ không cho phép ai ăn hϊếp anh."
Tần Tư Hoán rất mau phản ứng lại, hắn thu hôi cảm xúc lại, hơi nhướng mày, cắn kẹo mơ hòi không rõ nói: "anh Lộ?"
Nhóc con này có phải đã quên bị hắn làm tới khóc lóc ỉ ôi gọi "Chú ơi." rồi đi.
Lộ Chỉ phồng má, bị hắn chọc cười.
Tần Tư Hoán ngày hôm qua ngủ không ngon, buổi sáng lúc cao râu đã bị thương, bây giờ đã kết vảy.
Lộ Chỉ mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, chọc chọc chỗ vết thương, kêu hắn: "Chú."
Tần Tư Hoán chớp chớp mắt, bị cậu lây nhiễm, mắt đen láy nhìn mặt cậu.
Lộ Chỉ đem cây kẹo còn lại để trên tay Tần Tư Hoán, dặn dò, như là nói với con trai: "Kẹo này để ngày mai hẳng ăn, ăn hết lại mua thêm cho anh."
Tần Tư Hoán: "......"
Hắn rũ mắt, dở khóc dở cười nhìn cây kẹo trong lòng bàn tay.
Kẹo này là loại 5 hào một cây đi.
Lộ Chỉ ngày đó đi đăng ký, cũng đã cho hắn một cây kẹo.
Lộ Chỉ nhét vào miệng hắn là cây kẹo vị táo, chua chua ngọt ngọt.
Nhóc con đem kẹo bỏ vào túi quần hắn, lại từ túi quần kia lấy ra bao thuốc.
Tần Tư Hoán trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Lộ Chỉ nhìn hắn một cái, cảm thấy gương mặt của hắn rất thú vị, đem bao thuiisc nhét vào túi quần, lạnh lùng nói: "Tịch thu."
Tần Tư Hoán cong cong đôi mắt.
Ngay sau đó nhóc con ngưỡng cổ, hôm một cái lên chỗ vết thương.
Tần Tư Hoán tim như ngừng đập.
Cái hôn rất nhẹ, thậm chí còn không cảm nhận được, y như chuồng chuồng lướt nước.
Nhưng màvtrong lòng Tần Tư Hoán lại xôn xao.
Thiếu niên cổ nhỏ dài, lúc ngẩng đầu lên, cần cỗ trơn bóng, trong đẹp đẽ và mong manh dưới ánh nắng.
Tần Tư Hoán nuốt nuốt nước miếng, hầu kết lăn lăn, vị ngọt của kẹo táo trong miệng, ngọt đến tận đáy lòng.
Lộ Chỉ hôn xong cúi đầu xuống, hỏi ý kiến hắn: "Hay, chúng ta đi chơi game đi?"
Tần Tư Hoán tay nhéo nhéo cằm cậu, hơi dùng sức nâng lên, một cái tay khác lấy ra cây kẹo trong miệng. Hắn híp mắt, mắt đen nặng nề, "Ừ, đi thôi?"
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Chỉ: Con trai ngoan, ba ba thương con.
Lão chó già:......
Lão chó già: Bảo bảo đã quên chính mình đã từng khóc lóc kêu "Chú ơi" rồi sao.
- ----------------*---------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Tuần sau mới ra chương mới được nha.
*raw là [[他等着路止给他下最后通牒]]
Tối hậu thư là những bức
thư ra lệnh, ra thời hạn cuối cùng trong một cuộc chiến... ví dụ như bức
tối hậu thư mà quân Pháp gửi cho Tôn Thất Thuyết....
Thư mời
là thư có nội dung mời ai để làm hoặc dự một sự kiện
gì đó
**được thương mà lên mặt.