Chương 34: Giọng nói

Thử…… Cái cmn chứ thử!

Muốn ba ngày ba đêm, cái lão già này là muốn chết sớm đi!!!

Lộ Chỉ trên mặt bình tĩnh, gửi cho Tần Tư Hoán một cái icon, sau đó trịnh trọng tắt điện thoại, nằm xuống, ngủ!

Nhưng mà khi cậu nhắm mắt lại, trong lòng liền nhớ lại buổi tối ngày hôm đó Tần Tư Hoán ôm chặt cậu trong lòng, giọng khàn khàn trầm thấp nói, bảo bảo, yêu em.

Cậu nhắm mắt lăn qua lăn lại vài lần, bên dưới truyền đến tiếng sột soạt lật sách.

Nghe tiếng lật sách, Lộ Chỉ không thể hiểu được trong lòng như có một ngọn lửa, bụng nhỏ cũng nóng lên.

Sau một lúc lâu, cậu từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại leo xuống, cầm lấy máy tính và dây sạc. Đem hai cái nối lại với nhau.

Nhấn mở nút nguồn trên điện thoại, màn hình chậm rãi sáng lên.

Đèn trong ký túc xá đã tắt, Diệp Chu Ngạo cùng Đào Đông đều lên giường ngủ, chỉ có Khương Thời Ngạn còn đang xem sách, Khương Thời Ngạn nhìn ánh sáng trên bàn chiếu lên nữa mặt của Lộ Chỉ, thiếu niên vành tai đỏ như xuất huyết.

Lộ Chỉ liếʍ liếʍ môi, mở ra khung chat trên WeChat, đem bức ảnh Tần Tư Hoán gửi đến lưu lại.

Cậu dùng máy tính, để sao lưu các tập tin trên điện thoại, đem ảnh chụp lưu vào máy tính, tako folder, cuối cùng cài mật khẩu.

Lúc này mới nhìn thoáng qua tun nhắn của Tần Tư Hoán.

- Tuấn Thành Tần tổng: Khẩu thị tâm phi.*

- Tuấn Thành Tần tổng: Rõ ràng mỗi lần đều làm em sướиɠ muốn chết.

Lộ Chỉ:……

Cậu không có!

Cậu cmn khẩu thị tâm phi hồi nào??

Trong miệng cậu từ chối, động tác cũng từ chối! Chính là cái lão già này lần nào cũng ép cậu làm chuyện cậu không thích!!!

Hơn nữa……

Tuy rằng không ai nhìn, nhưng Lộ Chỉ vẫn là không nhịn được dùng tay che mặt, biểu tình rối rắm.

Cậu cũng đâu phải lần nào cũng sướиɠ muốn chết……

Rõ ràng lần đầu tiên vẫn là rất đau QAQ!

Muốn nói sướиɠ, mặt sau cũng có chút xíu…… Không, phân nữa thôi…… Cũng không, đại khái là 1/1000 đi?

Qua một lát, Khương Thời Ngạn đọc sách xong, ngáp một cái chuẩn bị lên giường ngủ, vừa quay đầu lại mới biết Lộ Chỉ xuống dưới từ khi nào.

Khương Thời Ngạn nhìn thời gian trên điện thoại, hỏi: “Tiểu Chỉ, 11 giờ, còn không ngủ?”

Lộ Chỉ đưa lưng về phía cậu ta, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:"Cậu đi ngủ trước đi.”

Khương Thời Ngạn cảm thấy kỳ quái.

Lộ Chỉ có đồng hồ sinh học cực chuẩn, lúc chơi game thì 2 giờ sáng mới ngủ, không chơi game thì 10 giờ đã leo lên giường ngủ.

Hơn nữa Lộ Chỉ ngày nào cũng thức trước 15 phút, trước khi đi học.

Hôm nay Lộ Chỉ không chơi game, đáng lẽ giờ này nên đi ngủ rồi.

Chẳng lẽ là Lộ Chỉ cũng khẩn trương giống cậu, sợ lúc phỏng vấn làm không tốt?

Cũng chỉ có một cái khả năng này.

Cậu cười cười, lắc đầu, nghĩ thầm, Lộ Chỉ tuy rằng lười biếng, cái gì cũng không để bụng, nhưng thì ra cũng có chuyện cậu để tâm đến.

“Tôi đi ngủ trước, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.” Khương Thời Ngạn leo lên trên giường, dặn dò Lộ Chỉ: “Đừng thức khuya quá.”

Lộ Chỉ dùng giọng mũi “Ừm” một tiếng.

Không bao lâu trong ký túc xá liền yên tĩnh lại, màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng Lộ Chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua bạn cùng phòng trên giường, phát hiện bọn họ thật sự đã ngủ, thật cẩn thận vươn tay, đem folder đang khóa click mở ra.

Nhấn đúp chuột.

Ảnh chụp phóng to toàn màn hình.

Người đàn ông cơ bắp, cơ bụng rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ bên cạnh rốn.

Lộ Chỉ ngón tay run rẩy giơ lên, ngón trỏ lướt nhẹ trên màng hình máy tính. Nhẹ nhàng kéo xuống, nhìn đến một khối to bị ướt kia.

Vai cậu run run, mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào màng hình.

Trong đêm tối, chỉ có tiếng thở đều cira bạn cùng phòng.

Lộ Chỉ trong lòng lập tức nảy ra mấy ý đồ đen tối, tràn ngập trong đầu.

Trong miệng cậu tiết ra nước bọt, hầu kết lăn lăn, nuốt nước bọt xuống.

Kỳ thật trừ bỏ lần đầu tiên có chút đau, lúc sau Tần Tư Hoán đều rất ôn nhu, rất quan tâm đến cảm giác của cậu, tình nguyện nhịn đến nổi gân xanh, cũng làm cho cậu được thoải mái.

Cho nên Lộ Chỉ cũng rất…… Rất thích ngủ chung với hắn.

Lòng bàn tay người đàn ông dày rộng mạnh mẽ, ôn ôn nhu nhu xoa nắn người cậu, giọng trầm khàn từ tính một tiếng lại một tiếng gọi cậu bảo bối.

Chỉ là lúc sau liền như bạo thú bị nhốt 800 năm, vừa mạnh lại vừa nhanh, giống như tất vả sự dịu dàng kia là để làm cậu tê liệt ngay từ đầu.

Không biết là ai nói mớ.

Lộ Chỉ tỉnh táo lại, ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn ảnh chụp rõ ràng trên màng hình, cáu như ý thức được vừa rồi mình đang suy nghĩ cái gì.

Đm đm đm đm đm……!!!!

Cậu vừa rồi là. Có ham muốn đối với lão chó già Tần Tư Hoán???

Quá xấu hổ, quá xấu hổ.....

Lộ Chỉ vội vàng click chuột xóa bức ảnh, trên điện thoại cũng xóa luôn.

Tần Tư Hoán không biết từ lúc nào nhắn tin cho cậu.

- Tuấn Thành Tần tổng: Không phải là có ảo tưởng với tấm ảnh của chú đi.

Lộ Chỉ trợn to mắt:???

Hắn như thế nào biết được……

Lộ Chỉ vội vàng đóng máy tính, nương theo ánh sáng từ điện thoại leo lên giường, trước khi ngủ nhắn cho Tần Tư Hoán một tin nhắn.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Tôi không có.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Tôi là một chàng trai ngay thơ trong sáng Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Tôi sẽ không mơ tưởng chú!!!

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Không bao giờ!!!!! Lão già nhà chú đừng tưởng trên mặt dát vàng!!!! Tôi có mơ tưởng cũng không mơ tưởng ai cũng không mơ tưởng chú!!!!

Gõ chữ xong, bởi vì sợ giấu đầu lòi đuôi, sợ bị Tần Tư Hoán phát hiện, Lộ Chỉ khẩn trương đến tim đập thình thịch.

Người đàn ông lập tức gửi đến một tin nhắn thoại dài 40 giây.

Bạn cùng phòng đều ngủ, Lộ Chỉ quang monh chính đại có cớ không nghe.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Bạn cùng phòng đều ngủ, không thể nghe giọng nói, chú có bản lĩnh thì đánh chữ / ngạo kiều

- Tuấn Thành Tần tổng: Ân ân ân ân ách…… Hừ hừ hừ??? **

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Chú đang gửi cái quái gì vậy, tôi xem không hiểu, ngủ.

Qua một lát, Lộ Chỉ băn khoăn, ngoan ngoãn mà gửi tin nhắn cho Tần Tư Hoán.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Chú ngủ ngon.

Rất lâu sau bên kia mới hồi âm lại, Lộ Chỉ cảm thấy điện thoại run lên, nhưng cậu quá buồn ngủ, cũng không quan tâm, trở mình tiếp tục ngủ.

Cảnh trong mơ là ở trong xe.

Ánh sáng từ mặt đồng hồ của người đàn ông, bãi đỗ xe rất tối, người đàn ông bình tĩnh tháo cúc tay áo, giọng điệu bình tĩnh: “Cho chú thao một lần được không.”

Lộ Chỉ không nghe thấy mình lên tiếng.

Người đàn ông rất nhanh liền xé áo sơ mi của cậu, không biết từ khi nào, trên người cậu đầy mồ hôi, trên qυầи ɭóŧ màu đen cũng ướt một mảng lớn.

Hắn bị người giam cầm trong không gian nhỏ hẹp trên xe.

Người đàn ông hôn lên mặt cậu, nỉ non nói nhỏ: “Bảo bảo, rất thích em.”

Trong bóng đêm, Lộ Chỉ thở hổn hển mở mắt ra, nhận ra được sự khác thường, nhỏ giọng mắng thao.

Trên tráng cậu có một tầng mồ hôi mỏng, liền mờ mờ nắng sớm, cậu buộc chặt áo tắm, trong ánh nắng ban mai mờ ảo, dùng điện thoại chiếu đèn, mang dép lê đi vào phòng tắm, đi vào liền đem cửa đóng lại.

Cậu sợ bạn cùng phòng để ý khác thường của cậu, không dám mở đèn phòng tắm, đem điện thoại đặt ở một bên, dựa vào trên tường, tay đi xuống.

Tiếng thở dốc, cố kìm nén vang lên.

Mồ hôi từ trên tráng cậu chảy ra, đến cằm, rồi rơi xuống.

Sắc mặt cậu đỏ hồng, cả người đầy du͙© vọиɠ, mắt đào hoa khóe mắt phiếm hồng, như một đóa hoa nở rực rỡ.

Kết thúc

Lộ Chỉ mỏi mệt dựa mặt tường lạnh lẽo, mở vòi hoa sen, nước lạnh nhanh chóng chảy ra.

Hoàn toàn bình tĩnh lại sau, Lộ Chỉ lắc lắc bọt nước trên tay, một tay mở khóa điện thoại, muốn nhìn thời gian.

Lơ đãng nhìn đến tin nhắn tối hôm qua của Tần Tư Hoán.

Là một văn bản.

- Tuấn Thành Tần tổng: Cái này chính là phiên dịch của tin nhắn thoại.

Lộ Chỉ:???

Đây là cái quỷ gì vậy??

Còn cmn phiên dịch tin nhắn thoại?

Tần Tư Hoán có bệnh đi.

Cậu bị ảnh chụp của hắn làm hại của buổi tối ngủ không ngon, nghĩ đến Tần Tư Hoán liền giận.

Cậu mím môi click mở tin nhắn thoại.

Sau đó cả người liền cứng đờ đứng ở nơi đó, sáng sớm tắm được lạnh hoàn toàn không có tác dụng, màu đỏ từ gót chân chậm rãi bò lên trên cổ, cuối cùng cả người đều phiếm đỏ hồng.

Tin nhắn thoại 40 giây.

Giọng người đàn ông khàn khàn như cát trên xa mạc, trầm tính, rồi lại gợi cảm.

Giọng nói như bị nghẹn, còn có tiếng thở dốc, tiếng thở dồn dập, trầm giọng nói: “Chú suy nghĩ đến cháu.”

Thời gian trôi qua 15 giây.

Lộ Chỉ lại nghe được người đàn ông nói: “Nhớ đến bảo bối của chúng ta, liền đau.”

Lộ Chỉ:……

Cậu rũ mắt nhìn xuống.

Thao a.

Mới tắm nước lạnh để xuống a!!!

- “Không muốn dùng tay.”

- “Muốn em.”

Lộ Chỉ:!!!!!

Tôi cầu chú có thể đừng suy nghĩ như vậy nữa được không……

Cậu nghĩ cậu cũng không muốn tay……

Có thể không dùng tay mà đổi thành lão chó già đó được không???

Lộ Chỉ lần đầu tiên cảm thấy hối hận, khi chọn một trường học xa như vậy.

Không biết qua bao lâu, lại lần nữa bình tĩnh lại, Lộ Chỉ lạnh mặt gửi một tin nhắn thoại.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Chú em yêu anh, moah moah, về nhà liền cho anh nha.”

Cậu cố tình hạ giọng mềm mại nhất có thể.

Không thể chỉ có mình cậu bị lão chó già này làm thành như vậy!!!

Lão già này không xứng được cậu tôn trọng:)

Khương Thời Ngạn dậy, liền nhìn thấy Lộ Chỉ mặt vô biểu tình đứng ở bồn rửa mặt giặt ga giường.

Khương Thời Ngạn cầm lấy ly súc miệng ngẩng người, nửa ngày mới nhớ tới hỏi: "Tiểu Chỉ, không phải bữa trước cậu mới giặt rồi sao?”

Lộ Chỉ cùng hắn nghèo như nhau, nhưng so với hắn Lộ Chỉ rất ưa sạch sẽ, ga trải giường 2 tuần sẽ giặt một lần. Bởi vì nghèo, cho nên bọn họ đều không giống Diệp Chu Ngạo đem đến tiệm mà tự mình làm.

Lộ Chỉ rũ mắt, giọng lạnh lùng không giải thích được: “Bẩn.”

Khương Thời Ngạn: “Hả?”

Cậu bàn cùng phòng này ga trải giường mới hai ngày mà đã làm dơ???

Sau một lúc lâu, Lộ Chỉ lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, tôi về sau không làm dơ nữa.”

Khương Thời Ngạn: “????”

Mẹ nó ga trải giường cậu có dơ hay không liên quan gì đến tôi?

Thiếu niên lại nói: “Lại làm dơ lão tử liền trực tiếp ăn phân.”

Khương Thời Ngạn: “…… À.”

…… Nhưng cậu có ăn phân không hình như cũng không có quan hệ gì với tôi đi??

Buổi sáng là lớp học thể hình.

Trên lớp Diệp Chu Ngạo cứ vô tình nhìn thoáng qua Lộ Chỉ, lâu lâu lại lên tiếng nói chuyện.

Lộ Chỉ biểu tình bình thường, lại là bộ dáng lười biếng, Diệp Chu Ngạo nói, cậu cũng chỉ đáp lại một tiếng.

Khương Thời Ngạn suy tư nhìn hai người bọn họ, nghĩ nghĩ, không tự giác liền tránh xa Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ cùng Diệp Chu Ngạo là người trong cuộc, Lộ Chỉ thi biểu diễn được hạng nhất, có thiên phú có tài hoa, Diệp Chu Ngạo cả nhà đều là diễn viên, từ lúc mới sinh ra đã ăn chén cơm diễn viên.

Mà Khương Thời Ngạn……

Hắn rũ mắt, che lấp đi tự ti trong đáy mắt, mím môi, tay để bên người không tự giác nắm chặt lại

Rõ ràng là Diệp Chu Ngạo hay Lộ Chỉ cũng là Khương Thời Ngạn hắn kết bạn ngay từ đâu.

Thẳng đến giữa trưa lúc tan học, bốn ngưòi trở về ký túc xá cất sách, Diệp Chu Ngạo mới ngượng ngùng xoắn xít nói ra ý đồ.

“Ờ thì, Tiểu Chỉ, tôi mời cậu ăn cơm?”

Lúc này mọi người đều đã đến nhà ăn ăn cơm, người trở về ký túc xá không nhiều lắm.

Lộ Chỉ không lên giếng, đem sách trên tay quơ quơ, gió nhẹ thổi qua, giảm bớt đi cái nóng của mùa hè.

Khương Thời Ngạn đi bên cạnh Đào Đông cũng không lên tiếng.

Diệp Chu Ngạo nói: "Cậu mấy ngày tới không phải muốn đến Tinh Vũ phỏng vấn sau? Có thể cho tôi đi theo không?”

Ký hợp đồng với Tinh Vũ là một cơ hội khó gặp, Diệp Chu Ngạo còn chưa có ký với công ty quản lý nào, làm sao bỏ qua cơ hội này được.

Đó chính là Tinh Vũ đấy.

Tinh Vũ tuy rằng mới thành lập chưa đến 3 năm, nhưng ký với bất kỳ nghệ sĩ nào, nghệ sĩ đó cũng đều nổi tiếng trong giới? Hơn nữa Hứa Hàn là tổng tài của Tinh Vũ, hắn nhìn trúng thứ gì, nghệ sĩ nào, đầu tư vào bộ phim hay chương trình nào cũng đều sẽ nổi tiếng.

Hơn nữa Tinh Vũ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, trong vòng 3 năm đã đứng vững gót chân, còn ký được hợp đồng với minh tinh đang nổi là Vinh kỳ.

Cho nên, cho dù Diệp Chu Ngạo chán ghét Lộ Chỉ, nhưng hắn vẫn bằng lòng tươi cười, lấy lòng Lộ Chỉ.

Bởi vì không có người giới thiệu hoặc không đủ nổi tiếng, hắn ngay cả cái cửa của Tinh Vũ cũng không chạm vào được.

Cho dù chỉ là một cơ hội nhỏ, Diệp Chu Ngạo cũng không thể bỏ lỡ.

Khương Thời Ngạn siết chặt sách trong tay, cúi đầu nhìn chân.

Đào Đông cong môi như cười như không.

Hai người cũng không lên tiếng.

Lộ Chỉ cũng không trả lời, mắt lười biếng nhìn phía trước, bộ dáng như không nghe thấy, cao ngạo khó gần.

Diệp Chu Ngạo nói: “Lộ Chỉ, cậu thi được hạng nhất, nhưng tôi cũng không kém, hơn nữa tôi còn có bao nhiêu năm biểu diễn, tôi không tin tôi sẽ thua cậu, cậu lúc này giúp đỡ tôi, ngày sau nổi tiếng, tất nhiên sẽ không quên cậu.”

Lộ Chỉ nhướng mày, nghiêng mắt nhàn nhạc liếc hắn, nhẹ giọng: “Chậc.”

Diệp Chu Ngạo trợn mắt: “Ánh mắt của cậu là sao, đang xem thường tôi?”

Lộ Chỉ con ngươi xoay tròn, măt màu cafe nhạt như chiếu sáng dưới ánh mặt trời Diệp Chu Ngạo siết nắm tay, các khớp xương đều vang lên.

Hắn lần đầu tiên hạ thấp mình lấy lòng người khác?

Cố tình Lộ Chỉ giống như mắt mù, không để ý đến hắn.

“Tôi 3 tuổi đã bắt đầu đi đóng phim, cậu tuy rằng thi được hạng nhất, nhưng kinh nghiêm đi đóng phim cậu sao bằng được tôi, cậu dựa vào đâu được đi Tinh Vũ phỏng vấn? Hừ, Lộ Chỉ, cậu trước tiên phải làm rõ trước, cậu chỉ là được tinh Vũ nhìn trúng mới có thể đến Tinh Vũ phỏng vấn!” Diệp Chu Ngạo nghiêm túc nói: “Cậu nếu có ghể dẫn tôi theo, tôi sẽ phụ đạo cho cậu miễn phí.”

Lộ Chỉ nuốt nuốt nước miếng, nhìn Diệp Chu Ngạo trong ánh mắt mang theo một tia……

Thương hại?

Diệp Chu Ngạo ngây người, chưa suy nghiz kịp tại sao cậu ta thưpng hại mình, liền nghe được Lộ Chỉ nói: “Thật sự thì, tôi là người không thích lo chuyện bao đồng, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy cậu tôi liền không vừa mắt. Tôi ngày thường còn lười nhìn đến cậu, cậu còn muốn ở trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại, Diệp Chu Ngạo, tôi rất bận có được không? Tôi còn không đủ thời gian để chơi game, sao có thời gian nghe cậu lải nhải.”

Diệp Chu Ngạo: “……?”

Hắn không ngờ được Lộ Chỉ sẽ nói như vậy.

Hắn cho rằng Lộ Chỉ là đố kỵ hắn, cho nên mới không thèm để ý, nhưng Lộ Chỉ tự nhiên nói……

Cậu ta muốn chơi game, không rảnh nghe hắn nói chuyện???

Lộ Chỉ trầm giọng, lại nói: “Tôi rất lười, có thể ở trước mặt tôi nói chuyện, nhưng toii ghét nhất thể loại tự cho mình hơn người. Cậu cmn nếu có bản lĩnh, tôi cũng nhẫn nhịn, cậu chỉ thi được hạng hai mà lấy ra nói mãi? Tới trước mặt hạng nhất như tôi tìm kiếm cảm giác tồn tại hả? Không phải ai cũng là fans của cậu, sẽ đem cậu trở thành hoàng tử nhỏ. Cmn cậu có thể cách xa tôi một chút được không?”

Cậu âm cuối nâng giọng, khi nói chuyện đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt nhìn Diệp Chu Ngạo không có một tia tình cảm. Nhìn như nhìn một thằng ngu.

Diệp Chu Ngạo: “???”

Lộ Chỉ hy vọng mình cách xa cậu ta???

Đào Đông nhịn không được bật cười.

Khương Thời Ngạn sắc mặt dịu xuống, tay đang siết chặt chậm rãi buông ra.

Lộ Chỉ đi lên vài bước, bước lên đi phía trước, lúc đi nói: “Diệp Chu Ngạo, cậu tốt nhất đừng có chọc tôi, tôi đánh nhau đso giờ chưa từng thua ai.”

Diệp Chu Ngạo: “……”

Đào Đông giống như xem một bộ phim hài, bật cười.

Khương Thời Ngạn đi nhanh vài bước, đuổi kịp Lộ Chỉ: “Tiểu Chỉ, chúng ta cùng đi về.”

Lộ Chỉ cong cong môi, để ý 'ừ' một tiếng

——

“Ba nghe Kiều Định nói, cổ phiếu mấy ngày hôm trước của Trịnh gia đều đang bán gấp ra ngoài?”

Trên bàn cơm, Tần Minh nghiêm túc hỏi Tần Tư Hoán.

“Ừ.” Tần Tư Hoán trên mặt không cảm xúc.

Tần Minh giương mắt, liếc nhìn, lại hỏi: “Là vì nhoac con của Lộ gia?”

Tần Tư Hoán không nói chuyện, môi mỏng khẽ cong.

Tần Minh nhìn bộ dáng này của hắn liền nổi giận: “Con thật sự thích nó? Con quậy mấy năm nay còn chưa đủ sao?! Tần Tư!”

Vinh Tuệ Linh cảm thấy không khí không đúng, vội hoà giải nói: “Tư Tư, ăn cơm, ăn cơm.” Bà lại dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tần Minh, bất mãn nói: “Tư Tư lâu rồi mới về ăn bữa cơm, ông cũng đừng lo đông lo tây nữa được không?”

“Tôi mặc kệ nó, xem tính tình nó còn lớn đến đâu?” Tần Minh cười lạnh một tiếng, từng câu từng chữ nói: “Tính cách thô bạo, quái gở lạnh lùng, máu lạnh vô tình.”

Vinh Tuệ Linh sắc mặt thay đổi, vội ở dưới bàn nhéo tay Tần Minh: “Ông nói ít vài câu có được không!”

Tần Minh đem đôi đũa vứt lên bàn, lười để ý đến Tần Tư Hoán, lạnh lùng nói: “Tần Tư, còn hiện tại càng quá đáng, cưới một ngưòi nhỏ hơn mình 12 tuổi còn chưa chịu, còn muốn đem Tuấn Thành phá sản sao?”

Tuấn Thành cùng Trịnh gia có không ít hạng mục hợp tác, Trịnh gia suy sụp, Tuấn Thành không có khả năng không ảnh hưởng.

Tần Tư Hoán như cũ không lên tiếng, sắc mặt bình thường ăn cơm.

Tần Minh bị thái độ của hắn làm cho tức chết: “Con nói chuyện đi chứ! Tại sao không lên tiếng?! Ra nước ngoài mấy năm cũng đã quên chính mình họ Tần đi? Vừa trở về liền muốn đem Tuấn Thành phá sản, con an tâm cái gì? Không cưới một cô gái đàn quàng, con thật là cmn còn cưói một nhóc con nhỏ hơn mình 12 tuổi!”

Tác giả có lời muốn nói: Chú cùng ba ba có quan hệ không tốt.

Nhưng tình cảm mà chú đối với nai con là thật lòng a.

Chương sau sẽ ngọt.

Xem nai con dỗ lão chó già như thế nào.

- ----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

*Khẩu thị tâm phi: [口是心非.] Nghĩ một đằng trả lời một nẻo.

** tui để nguyên văn cho nó hợp hoàn cảnh: [[-骏诚秦总:嗯嗯嗯嗯呃……哼哼哼???]] cười chết với chú Tần.