Tần Tư Hoán không nói chuyện, trên hành lanh thỉnh thoảng có vài nam sinh tới lui đùa giỡn.
Lộ Chỉ cúi đầu, chỉ thấy một bóng đen lớn trước mắt, giữa những tiếng cười đùa xung quanh.
Cậu nâng mắt, thấy trên chóp mũi Tần Tư Hoán có một lớp mồ hôi mỏng, tay trái cầm vali hành lý, tay phải cầm theo đồ dùng của ký túc xá, cơ bắp trên cánh tay hiện lên rõ ràng, trên người hắn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá, còn mang theo hơi thở của người trưởng thành.
Lộ Chỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, có lẽ là bởi vì hôm nay Tần Tư Hoán đưa cậu tới trường học, lại có lẽ là vì chiếc nhẫn trước kia, trong lòng Lộ Chỉ tràn đầy tự tin.
Cậu chắc chắn: “Tần Tư Hoán, chính là đang ghen.”
Người đàn ông có chân mày sâu và rộng, một đôi hẹp dài con ngươi đen láy, trong ánh mắt hắn là sự chiếm hữu không hề che giấu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lộ Chỉ cắn cắn môi, theo bản năng lùi về sau một bước.
Phía sau cậu là cầu thang, lùi một bước chân giẫm vào khoảng không, cơ thể bị mất thăng bằng, suýt ngã.
Một cánh tay cường tráng ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo vào lòng ngực hắn, cùng lúc đó vang lên tiếng "rầm" của vali bị rớt xuống sàn.
Lộ Chỉ dựa vào cánh tay Tần Tư Hoán để đứng vững lại, cả người được hắn ôm trọn vào lòng.
Cậu đứng ở phía dưới một bậc thang, Tần Tư Hoán đứng ở mặt trên, vali bị rớt mạnh xuống dưới, phát ra âm thanh.
Hai người kém nhau 7cm, chiều cao của bậc thang là 15cm, cậu ngửa đầu, chỉ nhìn thấy được cằm của hắn.
Cậu bỗng nhiên nhớ đến Lộ Dao hay nói thầm bên tai cậu, cái gì mà chênh lệch chiều cao rất đáng yêu.
Chiều cao chênh lệch thì có gì đáng yêu?
Lộ Chỉ không nhớ được, nhưng cánh tay đang ôm Tần Tư Hoán đã buông lỏng.
Trong tay cậu không cầm thứ gì, phía sau cũng chỉ đeo theo một cái balo nhỏ. Cậu nhón chân giơ tay ôm cổ Tần Tư Hoán.
Cậu ôm cổ hắn kéo xuống, người đàn ông ngoan ngoãn cong lưng cho cậu ôm, vẫn như cũ không lên tiếng.
Lộ Chỉ nâng mặt, mắt đào hoa lấp lánh, gương mặt cậu trắng gần như trong suốt, như nai con đi lạc ngơ ngác nhìn Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán nhướng mày, tay phải đang cầm đồ dùng của cậu, ánh mắt dừng ở đoii môi đỏ thẳm của cậu, ánh mắt trầm xuống, khàn giọng nói: “Buông ra.”
Lộ Chỉ mới không sợ hắn, cậu nâng nâng cằm: “Em không.”
“Chờ lát nữa có người tới, sẽ thấy.” Tần Tư Hoán ngón tay vuốt ve bên eo cậu, hầu kết lăn lăn.
Phần bụng dưới Lộ Chỉ dựa sát vào Tần Tư Hoán. Dường như cảm nhận được cái gì, cuối đầu nhìn xuống.
Quần thể thao rộng thùng thình, nhìn không ra cái gì, nhưng cậu cảm nhận được có chỗ nào đó đang biến hóa.
“Chú, dấm ăn không có ngon đâu.” Cậu như cũ không buông tay, nâng lên mặt nhìn Tần Tư Hoán, “…… Tóm lại, chú và người khác không giống nhau.”
Nói xong câu đó, cậu buông tay, kéo cánh tay bên eo cậu xuống, chạy nhanh xuống cầm lấy vali hành lý.
Giây tiếp theo liền được người nào đó cầm lấy, người đàn ông mỉm cười, nhỏ giọng nói bên tai cậu, cậu mạc danh kì diệu nghe được giọng nói ngoan ngoãn: “Đã biết.”
-
Ký túc xá Đại Học Điện Ảnh rất tốt, bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, có phòng tắm riêng.
Ngày tập huấn quân sự đầu tiên là ngày 19/08, Lộ Chỉ đến trước hai ngày, trong ký túc xá cũng chỉ mới đến có một người, còn lại hai giường trống.
Thiếu niên đến đầu tiên đang quét dọn phòng trước, Lộ Chỉ mở cửa, tình cờ nhìn sang, nhìn thấy có người đến, nhiệt tình nói: “Xin chào, tôi là Khương Thời Ngạn, khoa biểu diễn.”
Lộ Chỉ mỉm cười, vươn tay về phía Khương Thời Ngạn, không nhiệt tình cũng không thờ ơ: “Xin chào, Lộ Chỉ, khoa biểu diễn.”
Lộ Chỉ là người hay chậm chạp, khi còn nhỏ bởi vì Lộ Mạnh Thịnh và Chu Cách ly hôn mà cậu bị mấy đứa con nít cùng tuổi trong tiểu khu chê cười, tuy bây giờ không còn nữa, nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng cậu không thể biến mất.
Cậu trước kia cũng là một người thích náo nhiệt, tính tình rất hoạt bát, người lần đầu tiên tiếp xúc với cậu sẽ thấy cạu là một người khá lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác. Đây cũng là một cách để cậu tự bảo vệ mình.
Thường xuyên có người nói cậu là kiêu ngạo khó gần, Lộ Dao và Tống Du, thì thấy cậu là một người không có chí hướng, chỉ biết lười biến, chơi game, cố tình cậu có một gương mặt đẹp trai, chỉ cần ăn mặc tùy tiện thôi cũng khiến người khác không thể dời nổi mắt.
Khương Thời Ngạn ngượng ngùng cười cười, buông cây chổi trong tay, xoa xoa tay vào áo, bắt tay với Lộ Chỉ.
Thiếu niên mặc trên người quần áo rất đơn giản, áo T-shit giặt đến ố vàng, quần Jean cũng đã bạc màu, trên chân mang đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu, trông rất đẹp trai nhưng không biết sao trên người lại có cảm giác đang sợ hãi.
Lộ Chỉ đơn giản giới thiệu Tần Tư Hoán: “Chú tôi.”
Khương Thời Ngạn vội vàng nói: “Chào chú!”
Tần Tư Hoán gật gật đầu, không nhiều lời, buông hành lý xuống, cùng Lộ Chỉ bắt đầu sắp xếp.
“Lộ Chỉ, chú của cậu đối với cậu thật tốt, còn giúp cậu trải giường chiếu nữa.” Khương Thời Ngạn đang quét rác nói.
Lộ Chỉ ừ một tiếng, trải giường xong, từ trên cầu thang leo xuống, mang dép lê vào, tìm cây lao nhà, những chổ Khương Thời Ngạn quét xong đều lau qua một lần.
Cậu cũng không có nhiều bạn cùng lứa tuổi, chỉ có mình Tống Du là cùng cậu nói chuyện.
Khương Thời Ngạn cho cậu là một người hướng nội, dễ tự ti, Lộ Chỉ cũng không biết phải làm sao.
“Đưa chú.” Tần Tư Hoán đặt tay lên mu bàn tay cậu, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến trên tay cậu, Tần Tư Hoán thấy Lộ Chỉ rụt tay về, cười nhẹ: “Cháu đi nghỉ ngơi là được.”
Lộ Chỉ buông lỏng tay, nhìn Tần Tư Hoán đang khom lưng lau nhà.
Tần Tư Hoán nguyên ngày nay, làm tài xế cho cậu, giúp cậu xách đồ, trải giường chiếu, giờ còn giúp cậu lau nhà.
…… Rất giống một cô vợ nhỏ chăm chỉ nha.
Dọn dẹp xong ký túc xá cũng đã đến trưa, Khương Thời Ngạn cầm thẻ ăn hỏi hai người: “Hai người…… Muốn đi nhà ăn ăn cơm không?”
Hơi dừng lại, sờ sờ mũi, ánh mắt lóe sáng.
Lộ Chỉ không ngốc, từ những hành động của cậu ta mà biết được, mời ăn cơm chỉ là lời khách sáo, thật sự không muốn cùng bọn họ ăn cơm.
Cậu vẫy tay, cũng không thèm hỏi ý kiếm Tần Tư Hoán, trả lời: “Cậu đi trước đi, chúng tôi lát nữa mới ăn.”
Những lời này vừa nói ra,sắc mắt của Khương Thời Ngạn như được trúc được gánh nặng nhẹ nhàn thở ra.
Nhà nghèo, lòng tự trọng lại cao, sinh viên trong Đại Học Điện Ảnh toàn người có tiền, mời bọn họ ăn cơm sẽ tốn không ít tiền đi.
Khương Thời Ngạn không có nhiều tiền tiêu vặt, vừa không để người khác xem thường, cũng không muốn làm mất lòng người khác, nên mời Lộ Chỉ đi ăn chỉ là có lệ.
Dọn dẹp xong ký túc xá, Tần Tư Hoán đứng trước bồn rửa tay, ánh nắng vừa vặn chiếu lên gương mặt đẹp trai của Hắn.
Lộ Chỉ nhìn chằm chằm hắn nhìn một lát, bật cười: "Chú không nghĩ tới, người nhìn còn trẻ tuổi như vậy.”
Cậu chóng tay, ngồi lên bàn học, chân dài đung đưa, mím môi nhìn Tần Tư Hoán đang bước vào.
Người đàn ông hỏi: “Như thế nào mặt lại không vui?”
Lộ Chỉ cúi đầu, liếc mắt nhìn trộm hắn.
Tần Tư Hoán tới đây chỉ là muốn đưa cậu đến trường, giờ mọi thứ sắp xếp xong hắn khẳng định muốn đi.
Lộ Chỉ liền có chút không vui.
…… Cậu muốn Tần Tư Hoán ở lại thêm chút nữa, dù chỉ là một chút.
Cậu vừa định mở miệng, Tần Tư Hoán đa xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Mời chú dfi ăn cơm?”
“Ăn ở đâu?” Lộ Chỉ nhìn chằm chằm gạch men sứ trắng gần như phát sát, lẩm bẩm.
"Đến nhà ăn.” Tần Tư Hoán cầm tay cậu, dùng lực đem cậu từ trên mặt bàn ôm xuống, nhìn sườn mặt của cậu như một đứa nhỏ đang giận dỗi, ôn nhu dỗ dành: “Còn gặp mặt lại mà, chú ở Bắc Kinh cũng có nhà, sau này chú sẽ thường đến thăm cháu.”
Lộ Chỉ nâng mí mắt, chần chờ hỏi: “Thật không?”
Giọng cậu rất nhẹ, như mất mát.
“Bảo bối nhỏ, chú cũng không nỡ.” Tần Tư Hoán không nhịn được, vươn tay kéo cậu ôm vào trong lòng, vuốt ve sóng lưng cậu: “Chú cũng không nghĩ đến cháu lại đến Bác Kinh, thành phố L chúng ta cũng có trường đại học mà? Chú chính là không muốn cản trở tự do của cháu, cháu thích đi đâu liền đi đó, cháu đi đến nơi nào chú cũng liền đi theo.”
“……”
“Thành phố L cách Bắc Kinh không xa, chú cũng hay tới đây để công tác, cháu nhớ thì có thể gọi điện thoại cho chú biết không? Có chuyện gì cũng có thể tìm Hoàng Khang, không được thì có thể đi đến công ty chi nhánh của Tuấn Thành, bất cứ ai ở đó cũng được.”
“…… Dạ.”
“Bảo bối nhỏ, nhất định phải tự chăm sốc mình tốt có biết không? Ăn cơm nhiều một chút, không đủ tiền tiêu vặt thì có thể nói với chú, có người khi dễ cũng phải nói, không được tự mình chịu đựng.”
Lộ Chỉ tậm trạng hiện tại đang rất không vui, lại bởi vì lời nói của Tần Tư Hoán làm cậu vui lên không ít. Trong lòng cũng thấy ấm áp.
Cậu theo thói quen cong khóe môi, mắt đào hoa như phát sáng, giọng nói lười biếng có chút nghẹn ngào: “Anh cái lão nam nhân này sao lại lừa tình như vậy.”
“Khi nào mới có thể nói vài câu như vậy để dỗ dành chú?” Hắn vuốt nhẹ sóng lưng cậu, l*иg ngực run lên, cười nói: "Mở miệng ra liền nói chú là lão già, coi chừng chú giận thật đấy.”
-
Đưa Lộ Chỉ đi dạo xung quanh trường học, Tần Tư Hoán liền bay về thành phố L.
Kiều Định đến sân bay đón hắn, vừa nhìn thấy liền chào hỏi: “Lộ thiếu ở trường học thế nào a?”
Nhóm trợ lý của bọn họ rất quan tâm đến vấn đề này.
Ai cũng biết Lộ thiếu trong lòng BOSS có bao nhiêu quan trọng, hiện tại bởi vì đi học mà hai người phải yêu xa.
Nhóm trợ lý bị Tần Tư Hoán bốc lột trong một thời gian dài hiện tại rất chi là……
Thật sự muốn điên lên!
Mọi người cuối cùng cũng có một thiên sứ có thể kiềm hãm lại tính cách cuồng công việc của BOSS mình.
Tần Tư Hoán ngồi ở ghế sau, vuốt cằm, nhớ lại câu nói của Lộ Chỉ "Chú cùng người khác không giống nhau" vui vẻ bật cười nói: “Kiều Định, cuối tháng này tăng thêm tiền thưởng cho cậu.”
Kiều Định đối với tiền bạc không có chấp niệm, mấy năm nay đi theo bên cạnh Tần Tư Hoán luôn được sự đãi ngộ tốt nhất.
Kiều Định nghe xong những lời này cảm thấy không ổn.
Tại sao yêu xa mà BOSS cao hứng như vậy?!
- ----------------*------------------
Edit: Tui chết chìm trong sự ôn nhu của chú Tần.