Chương 21: Tra nam

Tần Tư Hoán khủy tay trái chống đỡ nữa thân thể, hơn nữa người đều đè ở trên người thiếu niên, nhìn Lộ Chỉ ánh mắt có chút dữ, giống con sói đói lâu ngày thấy được miếng mồi ngon, chỗ sâu nơi đáy mắt thể hiện rõ ràng.

Lộ Chỉ nghe hắn hung dữ nói câu kia không nhịn được cười khinh một tiếng.

Nghĩ thầm, còn nói mình không phải là lão già, còn là một lão già háo sắc.!

Tần Tư Hoán tay trái bóp cằm thiếu niên, làm cậu nhẩng đầu lên, mắt đào hoa che phủ môht tầng hơi nước, vừa ngây thơ lại dụ người, ngẩn đầu nhìn hắn, bộ dáng không biết chuyện gì vô cùng đáng yêu.

Hắn cúi đầu, ngón cái sờ sờ môi Lộ Chỉ, cứ như vậy hôn lên, vừa triền miên vừa vươn đầu lưỡi nhẹ nhàn liếʍ, không mất sức đã có thể cạy ra được môi cậu xông thẳng vào, đầu lưỡi nhẹ nhàn liếʍ lên răng vừa như an ủi vừa đẩy nụ hôn càng sâu.

Thiếu niên nhỏ giọng kêu rên, không thoải mái giật giật đầu, trốn.

Hắn nằm trên người Lộ Chỉ dùng một tay cố định hai tay cậu trên đỉnh đầu không cho cậu chạy trốn, tay hắn buông cằm Lộ Chỉ một đường đi thẳng xuống.

Lộ Chỉ rất gầy, thân hình thiếu niên đứng đó, cho người ta một loại ảo giác cậu rất mỏng manh yếu đuối, nhưng những chổ nên có cũng không thiếu chổ nào, cơ bụng gợi cảm, một khối lại một khối không hề thua kém Tần Tư Hoán.

Bàn tay hắn sờ lên eo thiếu niên, động tác vừa vội vang vừa thô lỗ. Đầu lưỡi cố mở khớp hàm của cậu, đi vào, tham lam liếʍ mυ"ŧ môi răng thơm ngọt của thiếu niên.

Lộ Chỉ hơi sợ giật giật thân thể muốn trốn, nhưng tay bị cố định, người cũng bị đè không thể nhúc nhịch, giãy dụa một chút cũng không được.

“Bảo bối nhỏ.” Lão già háo sắc tay tham lam vuốt ve cơ bụng của cậu, giọng khàn khàn, bởi vì môi lưỡi giao nhau nên giọng mơ hồ không rõ, như bị mê hoặc: “Cho anh sờ sờ em.”

Đều là đàn ông, đều biết nhu cầu của đối phương là gì.

Lộ Chỉ trước kia cũng từng xem qua, cậu cũng không phải hoàn toàn không biết gì, cậu cùng Tần Tư Hoán cũng không phải lần đầu tiên làm với nhau.

Cậu đẩy đẩy đầu lưỡi Tần Tư Hoán, đang nuốn nói chuyện, lại bị hắn quấn lấy cắn lên.

Đầu lưỡi cậu bị hàm răng bén nhọn của hắn cắn, đau đớn qua đi là một loại tê dại không thể tả.

Cậu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, yết hầu lên xuống.

Người đàn ông giống như dã thú thoát khỏi l*иg giam, bá đạo mà quấn lấy đầu lưỡi của cậu không buông, đem cậu gắt gao dồn trong góc.

Lộ Chỉ môi bị hôn, nước miếng chưa kịp nuốt theo khóe môi chảy ra, giây tiếp theo đã bị nam nhân liếʍ hết.

Lộ Chỉ nhỏ giọng ô ô.

Mắt đào hoa vốn đang giảo hoạt bị bức đến đỏ, giống như lửa, lông mi bị nước mắt dính ước, trông đáng thương vô cùng.

Tiếng ‘ô ô’ này không biết chạm đến sợi dây nào của Tần Tư Hoán, hắn thô lỗ ôm lấy vòng eo cậu, dùng một chút sức đem cậu trở mình.

Tư thế biến hóa, Lộ Chỉ rũ mắt có điểm mờ mịt ngồi trên người hắn, nhìn hắn.

Tần Tư Hoán tay bóp eo thiếu niên, đỡ cậu ngồi dậy, tay nhẹ nhàng nhéo bộ phận được chặn lại bởi tay cậu, ôn nhu: “Bảo bối, tự em tới.”

Thiếu niên xinh đẹp như búp bê, ngồi ở trên người hắn, cánh môi vô ý thức mở ra, đầu ong ong, rốt cuộc tìm lại được giọng nói.

Nhưng lời vừa nói ra, giọng đã run run: “Em, em chính mình…… Như thế nào tới?”

Cậu sẽ không.

Tần Tư Hoán nâng mặt, gương mặt vốn luôn lạnh băng, bây giờ lại say mê trước Lộ Chỉ, hắn thở dốc, nâng tay xoa xoa đôi môi vì vừa mới bị hôn mà đỏ bừng, còn vương lại sợi chỉ bạc, đôi mắt híp lại.

Giọng khàn khàn: “Chú chỉ em.”

Lộ Chỉ lại một lần nữa biết được lão già này rốt cuộc có bao nhiêu biếи ŧɦái.

Vốn dĩ muốn thượng một thanh niên mới 18 tuổi đã đủ biếи ŧɦái, lão chó già lần này còn muốn dạy hư cậu.

Nhưng tên đã lên dây, cậu chỉ có thể mơ mơ màng màng mà nghe theo lời Tần Tư Hoán.

……

Đến khi kết thúc thì trời cũng đã sáng, sương sớm còn đọng lại trên kính, sau một đêm mưa, nhiệt độ không khí giảm xuống.

Phòng tắm, đèn sưởi đựpc mở lên, cậu bị cánh tay Tần Tư Hoán nâng lên, nữa đứng nữa ngồi dựa vào bồn rửa mặt..

Địa phương không thể nói bây giờ đã mất đi cảm giác, không còn là bộ phận trên người của cậu nữa.

Bồn tắm đầy nước, cậu mở mắt ra, mệt đến một ngón tay cũng không thèm nhúc nhích.

Tần Tư Hoán còn rất có sức, làm chuyện này một chút cũng không bị thiệt, còn đặc biệt muốn nói chuyện cùng cậu.

Cậu không theo ý hắn, Tần Tư Hoán liền đổi cách mà làm cậu.

Trong phòng tắm, hơi nước dày đặc như sương mù, trên mặt gương cũng bị kết một tầng hơi nước.

Cậu mơ hồ thấy rõ mặt mình trên gương, trên mặt đầy sắc tình, đáy mắt chứa tìиɧ ɖu͙©, đồng tử màu đen bị làm đến trầm luân, tròng trắng mắt thậm chí còn có tơ máu.

Tần Tư Hoán cuối đầu hôn lên bả vai cậu, hàm răng cắn cắn xương quai xanh, không biết mệt mỏi, khàn giọng gọi cậu: “Bảo bối, gọi chú.”

Lộ Chỉ há miệng thở dốc, giọng nói đều xé vỡ, thanh âm vỡ vụn giống nhau, rất thấp: “Ch…… Chú, Chú!”

Mồ hôi từ trên tráng chảy dài theo cằm của cậu, từng giọt từng giọt đọng lại trên cằm, cuối cùng chịu không được mà run run nhỏ xuống.

Hắn trầm giọng cười, ngẩn đầu hôn giọt mồ hôi trên cổ cậu, trêu ghẹo: ” Nói, yêu chú.”

‘Yêu chú’ gì đó thật sự làm cậu cảm thấy thẹn!

Lộ Chỉ ở trong lòng đem Tần Tư Hoán mắng không biết bao nhiêu câu đcm!, nghĩ thầm lão chó già này ngày thường thoạt nhìn đứng đắn, đυ.ng đến chuyện này thì y như một tên khốn!

Thiếu niên mệt mỏi nhắm hai mắt, thân thể run, cắn răng, không chịu lên tiếng.

Bộ dáng nhẫn đến khó chịu, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, làn da trắng nõn phủ đầy dấu hôn.

“Bảo bối, gọi đi.”

Hắn đỉnh mạnh một cái.

Thiếu niên thân thể run rẩy, từ kẽ răng tràng ra tiếng rêи ɾỉ.

Tần Tư Hoán hít sâu một hơi, cong môi, cười nhẹ: “Nói yêu chú, chú sẽ tha cho em.”

Cánh tay hắn dùng sức ôm chặt lâdy eo thiếu niên, đè thấp giọng: “Hả?”

Suy nghĩ của Lộ Chỉ đều bị hắn đâm bay mất tiêu, khóe mắt chứa ánh nước, tay nắm chặt lấy bồn rửa mặt, đầu ngón tay thon dài bị siết đến trắng bệch.

Cuối cùng như thỏa hiệp, giọng mơ hồ nức nở, kêu một tiếng: “Yêu, yêu chú!”

Ngoan quá.

Nam nhân cằm căng thẳng, bị cậu nói ‘Yêu chú’, xương cùng một trận tê dại. Hắn híp mắt lại, thở ra một hơi dài.

Khóe mắt chân mày đều giãng ra, bộ dáng thỏa mản sau khi được ăn no.

Hắn hôn vành tai Lộ Chỉ, dùng răng ma sát nhè nhẹ: “Ngoan, không làm em nữa.”

Rốt cuộc kết thúc.

——

Màu vàng của nắng sớm theo cửa sổ, chiếu vào thảm màu nâu trên sàn nhà.

Nam nhân đứng bên cửa sổ hút thuốc, trên người tùy ý khoát kiện áo tắm dài, không buộc đai lưng, lộ ra lòng ngực săn chắc, trên ngực còn có vài vết cào, trên cổ còn có vài dấu răng hoàn chỉnh.

Cửa sổ nửa mở, gió nhẹ thổi lên một bức rèm, cũng thổi bay một chút áo tắm của hắn, mơ hồ lộ ra vòng eo săn chắc, tám khối cơ bụng.

Trên cằm lún phún râu, mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường.

Cẳn chân trắng nõn của thiếu niên lộ ra ngoài chăn, khăn trải giường màu xanh nhạt, làm da cậu càng thêm trắng, mắt cá chân thon gầy, các ngón chân thon dài trắng nõn đáng yêu. Hắn nhắm chặt mắt, lông mi cong vυ"t.

Ánh mắt nam nhân đầy sâu xa, ẩn chứa bên trong là sự cố chấp.

Lộ Chỉ đang ngủ say, mắt giật giật như là sắp tỉnh.

Cậu mở mắt ra, ngón tay giật giật mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cửa sổ.

Khói trắng lượn lờ trên mặt, đôi môi màu đỏ ngậm điếu thuốc, trong đôi mắt như chứa sát khí.

Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nói: “Tần Tư Hoán.”

Nam nhân giơ tay, hai ngón tay cầm điếu thuốc, dụi tắt, đi về phía cậu, trong đôi mắt chứa ý cười: “Tỉnh?”

“Lão già háo sắc.” Lộ Chỉ dời mắt không nhìn hắn, cắn răng mắng.

Cánh tay cậu rất trắng, nhìn kĩ mới thấy được lỗ chân lông, nhưng lúc này lại che kín đầy dấu vết xanh tím, trên cổ phủ đầy dấu hôn, hầu kết thậm chí còn có một vòng dấu răng hoàn chỉnh.

“Cái gì?” Người đàn ông thong thả ung dung hỏi cậu.

Lộ Chỉ xoay đầu, cả người không còn sức lực, rốt cuộc mắng ra câu mà mình muốn nói: “Chú không phải nói chỉ sờ sờ thôi sao, nhìn xem tôi bây giờ như thế nào!”

Tần Tư Hoán hầu kết giật giật, xoa xoa đầu vai cậu, không nói chuyện.

Lộ Chỉ chửi ầm lên: “Chú mẹ nó, lớn lên to như vậy mà còn muốn dùng sức! Chú tưởng tôi không muốn mặc qυầи ɭóŧ sao! Chú tưởng bản thân mình là máy đóng cộc hả? Tôi cầu xin chú về sao đừng □□ sao! Tôi mẹ nó……”

Lộ Chỉ giơ cánh tay lên, nhìn thấy bên trên phủ đầy dấu vế nhớ lại “Tình hình chiến đấu” hôm qua, sợ tới mức hét ầm lên…

“Tôi thao mười tám đời tổ tông! Chú là đồ hỗn đảm! Chú mẹ nó đời này chưa từng gặp con trai sao!”

Cậu che lại cái mông, hơi nhúc nhích một chút liền tê dại toàn thân, răng cậu liền rin cầm cập.

Mẹ nó đau!

Ô ô ô ô ô ô……

Lộ Chỉ đời này chưa từng đau như vậy.

Cậu ngày thường rất kiêu ngạo, sợ lạnh, sợ đói, sợ đau, ngày thường cố kỵ hắn mà không biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại thật sự là quá đau.

Cậu còn nhớ rõ, đêm qua Tần Tư Hoán giống như là 800 năm chưa từng gặp qua con trai, y như một tên biếи ŧɦái, toàn muốn làm mấy động tác khó, đem cậu trở thành như tựpng đất muốn nặn sao thì nặn.

Hắn đem đầu ngón tay của Lộ Chỉ ngậm bên miệng, nhìn Lộ Chỉ ánh mắt đen tối.

Lúc này Lộ Chỉ giống như một tên tra nam, dùng xong liền vứt.

Mặt hắn bình tĩnh, răng cắn chặt, giọng nói có chút tàn nhẫn, nhìn Lộ Chỉ đang khốc nức nở, mỉm cười: “Bảo bối, là em kêu anh dùng sức.”

“Đều tại chú.” Lộ Chỉ nhỏ giọng, cắn môi nhìn hắn, âm cuối nũng nịu, đôi mắt đều đỏ: “Thật sự rất đau a.”

Tần Tư Hoán đem thuốc dụi vào gạt tàn trên tủ đầu giường, bị cậu nhỏ giọng oán giận, nhưng hắn cũng biết, đêm qua thiếu niên thật sự bị hắn hành cả đêm.

Hắn nghiêng đầu “A” một tiếng, ngồi vào mép giường, lại nghĩ tới lúc gần sáng thiếu niên nói hắn không ăn cơm sao, mà không dùng lực.

Hắn cúi người, đem đầu Lộ Chỉ ấn vào trong ngực mình.

Nhịp tim mạnh mẽ tràn vào tai Lộ Chỉ.

Tần Tư Hoán chủ động nhỏ giọng, ôn nhu dỗ dành cậu, “Bảo bối ngoan, chúng ta làm thêm vài lần, quen rồi không đau nữa.”

Tác giả có lời muốn nói: À…. rất nhiều lần…… Ai.

—————–*——————

Edit: Không biết tui dịch nước súp thịt có được không ta….

Vì bản raw với QT có nhiều điểm khác nên tui phải đọc xong hết hai bên rồi mới dịch được… m.n thông cảm nha…..