Tần Tư Hoán lái xe chưa đi được bao xa, Kiều Định đã điện thoại tới. Hắn tiếp máy, mang lên tai nghe, liền nghe thấy đối diện vang lên tiếng trợ lý: “BOSS, vừa rồi Mạnh tổng tới công ty tìm ngài, nói muốn mời ngài đến Gia Duyệt dùng cơm.”
“Người kia đâu?” Nghe được hai chữ Gia Thế, Tần Tư Hoán nhìn khánh sạn phía bên ngoài cửa sổ, khách sạn này cũng vừa lúc có tên là Gia Duyệt.
Hắn học ở Anh, về nước được mấy năm bở vì xuất quỷ mà gây gỗ với người trong nhà, cho nên đối thành phố L hắn cũng không quá quen thuộc.
“Mạnh tổng vừa đi, nói là buổi tối ở Gia Duyệt chờ ngài.” Kiều Định nhớ tới cái gì, nói thêm: “Mạnh tổng nói hôm nay có một người bạn cũ trở về, mời ăn cơm, nên muốn mời ngài cùng ăn, nói ngài đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Tư Hoán:……
Mạnh gia cùng Tần gia là quan hệ hợp tác, Mạnh Vĩ cùng Tần Tư Hoán như là hai thế cực, Mạnh Vĩ người này bát diện linh lung, trường tụ thiện vũ*, phong lưu thành tính, Tần Tư Hoán thì luôn nghiêm khắc, cẩn thận. Hai năm trước Tần Tư Hoán xuất quỹ, Mạnh Vĩ thường dùng lời nói để trêu chọc hắn.
“Đã biết.” Tần Tư Hoán đáp lời, lại hỏi hắn: “Tài liệu hội nghị buổi sáng ngày mai chuẩn bị xong chưa?”
Kiều Định bị những lời này tập kích đến muốn rớt luôn điện thoại, quay đầu lại nhìn bàn làm việc, văn kiện bên trên có thể sếp thành một ngọn núi nhỏ, mặt nhăn thành khổ qua: “…… Chuẩn bị xong.”
Kiều Định cười khổ nói, xem ra đêm nay lại phải tăng ca……
Đi theo Tần Tư Hoán cuồng công việc, tăng ca là chuyện bình thường, nhưng công việc thật sự quá nhiều, đi theo Tần Tue Hoán làm việc bảy năm, Kiều Định vẫn là không quá thích ứng.
——
Tần Tư Hoán tìm chỗ dừng xe, xuống xe châm điếu thuốc, ngón cái ở trên màn hình bấm bấm, tìm được số của Mạnh Vĩ, gọi đi.
“Tần tổng?” Mạnh Vĩ giọng nói rất kinh ngạc, khoa trương nói: “Ngài trăm công ngàn việc, như thế nào có thời gian nhớ tới tôi?”
Tần Tư Hoán cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, hít vào, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái kẹp lại, rũ xuống bên người, đi thẳng vào vấn đề: “Ở đâu?”
Mạnh Vĩ hắc hắc cười, hình như có người ở phía hắn cùng nói chuyện, còn có giọng nữ như có như không truyền đến, Mạnh Vĩ nói: “407, mau lên đây, chúng tôi đều tới rồi, chỉ thiếu cậu.”
Tần Tư Hoán đi về phía thùng rác, vứt tàn thuốc vào.
Hắn nghiện thuốc lá có điểm nặng, tâm trạng không bình tĩnh liền khó khống chế.
Đến khách sạn, phục vụ liền dẫn hắn lên lầu 4.
Đang là chạng vạng, ánh đèn trong phòng riêng lấp lánh, bên trong có rất nhiều người. Một người đàn pong mặc áo màu đỏ rượu đang ngồi ở sôfa bên cạnh, trong lòng còn ôm một cô gái, thấy Tần Tư Hoán tới, người đàn ông buông lỏng tay ở trên eo cô gái ra, đứng lên, nhìn về phía Mạnh Vĩ: “Vẫn là Mạnh tổng có bản lĩnh, đến Tần Tổng cũng có thể gọi đến a?”
Người nói chuyện là Trịnh Nguyên, là con trai Trịnh gia.
Mạnh Vĩ đi ra từ một đống người đang chơi bài, tiến lên thân mật đánh một cái vào trên vai Tần Tư Hoán, cười nói: “Như thế nào về nước cũng không tới tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi!”
Mạnh Vĩ trên người xịt nước hoa rất nồng, Tần Tư Hoán nhíu mày, cách xa, bình tĩnh nói: “Có việc.”
Tần Tư Hoán thật sự rất bận, hắn mới vừa tiếp nhận Tuấn Thành, trong công ty còn rất nhiều việc cần xử lý, hơn nữa trong khoảng thời gian này Tuấn Thành đang chuẩn bị khai thác thị trường mới, cho nên hơi bận rộn, hắn ngay cả thời gian đi nhìn Lộ Chỉ cũng phải trích ra.
Hôm nay sở dĩ lên đây, cũng đơn giản là Lộ Chỉ hội tụ cùng bạn cũng ở chỗ này, chờ lát nữa hắn vừa lúc có thể đưa Lộ Chỉ về nhà.
Trịnh Nguyên huýt sáo, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong lưu: “Tần tổng cùng chúng ta không giống nhau a, tuổi còn trẻ liền sự nghiệp thành công, bội phục, bội phục!” Nói, còn lười nhác vỗ tay.
Trịnh Nguyên ở thành phố L nổi tiếng là ăn chơi trác tán, ở trong giới rất có tiếng, hắn vừa nói, vài cậu ấm đã bắt đầu ồn ào theo.
Tần Tư Hoán nhàn nhạt nói vài câu, hỏi Mạnh Vĩ: “Người bạn cũ nào đã trở về?”
“Sầm gia, Sầm Tề Viễn.” Thấy Tần Tư Hoán không có hứng thú, Mạnh Vĩ gãi gãi đầu, lại đυ.ng vai hắn: “Cậu cả ngày bài gương mặt người chết không mệt à? Dù gì cũng là du học về, dù gì cũng phải đón gió tẩy trần, tôi còn sợ cậu bị bệnh Aizheimer**, khổ sở đem cậu lôi đến đây cậu còn không vui?”
“Không ấn tượng.” Tần Tư Hoán trực tiếp bỏ qua, nói tiếp, “Sầm gia không phải có hai người con?”
Mạnh Vĩ bị hắn chọc tức chết rồi: “Tôi đ*t Tần Tư Hoán, con thứ nhất Sầm gia đã mất hồi mười mấy năm trước, hiện tại là con thứ hai! Cậu có phải nên cập nhật lại hệ thống một lần nữa?”
Mọi người đang nói giỡn, cửa pjofng riêng bị mở ra.
Nhân viên phục vụ bước vào, làm động tác mời.
Thanh niên mặc áo sơ mi sặc sở tiến vào, trên mặt tươi cười, ôn hòa như ngọc, dáng người cao dài, ánh đèn trong phòng đều chiếu vào người cậu, vẽ nên đường nét ôn hòa.
“Sầm thiếu!” Trịnh Nguyên tiến lên, mở ra hai tay làm bộ muốn ôm: “Đã lâu không gặp a! Sầm thiếu!”
Sầm Tề Viễn đứng ở chỗ đó, nụ cười bên môi chưa biến mất, tùy ý hắn ôm, “Bốn năm không gặp Trịnh thiếu vẫn là nhiệt tình như vậy.”
“Sầm thiếu, mực Tây ăn ngon không?” Mạnh Vĩ đi theo tiến lên đón, nhướng trêu ghẹo: “Sầm thiếu quả nhiên càng cao càng đẹp, phong thủy ở nước ngoài rất tốt a.”
“Lần này trở về còn đi không?”
“Ai tôi nói này Sầm Tề Viễn, đi bốn năm mà không trở về thăm mọi người!”
“Đúng rồi, nhóc con bên cạnh cậu đâu? Trước kia không phải lúc nào cũng như hình với bómg sau? Như thế nào lần này không thấy?”
Sầm Tề Viễn mõii câu đều trả lời, chỉ có câu cuối cùng là né tránh không lên tiếng.
Mọi người cũng không phát hiện, phục vụ vào rót rượu, không khí liền náo nhiệt, đề tài nói truyện cũng thay đổi.
Uống vài chén rượu, Sầm Tề Viễn lấy cớ muốn đi toilet. Ra ngoài.
Tần Tư Hoán cũng không xen vào, ngồi ở một bên nhìn điện thoại.
Trừ bỏ Mạnh Vĩ, không ai dám đi lên quấy rầy hắn.
Tuấn Thành ở thành phố L rất mạnh, Tần Tư Hoán tính cách cũng lạnh như băng, như là một đóa hoa cao lãnh trên núi cao.
Một mảnh ồn ào, xung quanh hắn lại rất yên tĩnh.
Hắn rũ mắt nhìn thời gian, 8 giờ 40 phút.
Đi ra phòng bao, tiếng ồn giảm bớt, hắn liền gọi điện cho Lộ Chỉ.
——
Các bạn cùng lớp của Lộ Chỉ mơdi đi được một nữa, khi Lý Sương đến, Lộ Chỉ đang cầm Mic để hát.
Người rất đẹp, giọng lại hay, hát tình ca thạt làm người ta xao xuyến.
Các bạn học nữ trong lớp đều giương mắt nhìn, nhìn kĩ còn có thể thấy hai trái tim màu đỏ trong đôi mắt ấy.
“……
Để đến gần bạ hơn
Bầu trời và các vì sao đều rũ xuống”
Cậu hát chính là bài《 A Scratch Of Hot Ice 》giai điệu nhẹ nhàng và diệu dàng, mắt đào hoa chứa ý cười, chứa đầy ôn nhu
Lý Sương mím môi.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng, dài hơn đầu gối một chút, tóc dài xỏa trên vai, trang điểm nhẹ, môi tô son bóng, lông mi cong vυ"t, chân cao màu nâu nhạt phối với giầy da, trong sáng lại đáng yêu.
Tiếng hát của Lộ Chỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Sương cạnh cửa.
Tim đập vẫn vững vàng, không hề có cảm giác tim đập nhanh.
Lộ Chỉ buông microphone, nói với bạn học: “Có chút việc, các cậu chơi đi, tôi vè trước.”
Cậu đi về phía Lý Sương, bước ra ngoài.
Tống Du ở phía sau nghi hoặc mà nói: “Lộ ca, bị sao vậy? Uống lộn thuốc?”
Lộ Chỉ không quay đầu lại, ngón tay xoa lòng bàn tay.
Cậu là người không hiểu chuyện, chưa từng thích ai, trước đây đều kiêu ngạo ngông cuồng, đột nhiên phát hiện mình có khả năng thích một người, cũng không biết làm sao.
Lý Sương đi phía sau cậu, cắn môi nhút nhát sợ sệt gọi: “Lộ Chỉ.”
Giọng cô gái mèm mại, chảy nhẹ nhàn như nước suối trong veo trên núi.
Lộ Chỉ quay đầu lại, không chút để ý, nhìn cô: “Lý Sương?”
Cậu mắt đỏ một vòng, giữa mày nhăn lại buồn bực cực kì, ánh đèn trên hành lang chiếu trên nền gạch sứ, thiếu niên màu da rất trắng, môi rất đỏ, giống như cùng người hôn môi.
Lý Sương âm thầm nắm tay, ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh tâm tình không tốt sau?”
“Có liên quan gì đến cô?” Lộ Chỉ đầu lưỡi liếʍ hàm răng, hàng mi dài rũ xuống, mắt đen nhìn nàng, không hề khách khí. Cậu trong lòng buồn bực, không chỗ phát tiết.
“Là bởi vì sắp tốt nghiệp sau?” Lý Sương ôn nhu hỏi: “Học trưởng, anh là không nỡ xa bạn học?”
Lộ Chỉ đang chuẩn bị nói chuyện, phía sau liền vang lên một giọng nói quen thuộc, rất thân mật nói: “Lộ lộ?”
Thân thể cậu trong chớp mắt cứng đờ, biểu tình ngưng lại, chầm chậm quay đầu.
Sầm, Tề, Viễn.
Lộ Chỉ dưới đáy lòng gằn cái tên này từng chữ một.
Sau một lúc lâu, cậh dường như không có việc gì bật cười, giọng nói bình tĩnh: “Sầm Tề Viễn, anh đã trở lại?”
Thanh niên cười cười, “Như thế nào không gọi ca ca?”
“Ca ca?” Lộ Chỉ nghiêng đầu, nhướng mày, vẻ mặt khıêυ khí©h: “Anh xứng sao?”
Sầm Tề Viễn tính tình rất tốt theo như cậu nhớ, mặc dù Lộ Chỉ nói năng lỗ mãng, hắn vẫn như cũ ôn nhu cười, trong mắt chứa ý cười làm tan băng tuyết.
——
Thời gian không còn sớm, trường học cách nhà rất xa.
Sầm Tề Viễn nói muốn đưa cậu về nhà, vừa lúc Lộ Chỉ cũng có chuyện muốn nói, vì thế liền đi theo Sầm Tề Viễn đi về phía phòng riêng cuối hành lang.
Dọc theo đường đi Lộ Chỉ đều lạnh mặt, đào hoa trong mắt như khối băng, không để ý đến Sầm Tề Viễn.
Thanh niên thay đổi rất nhiều, so bốn năm trước càng trầm ổn, tính tình cũng càng ôn nhu, dường như vẫn còn dung túng Lộ Chỉ giống như trước kia.
Lộ Chỉ cũng đang đámh giá Sầm Tề Viễn, Sầm Tề Viễn cũng nghiêng đầu nhìn cậu.
Nhận thấy được ánh mặt Sầm Tề Viễn, Lộ Chỉ hừ một tiếng, nghiêng mặt về phía bên kia.
“Chậc.” Sầm Tề Viễn cười tủm tỉm: “Lộ lộ tính tình vẫn còn lớn như vậy nha?”
Tới phòng 407, Sầm Tề Viễn đẩy cửa ra, quay đầu lại hỏi Lộ Chỉ: “Đi vào ngồi một lát, kết thúc ca ca đưa em về?”
Lộ Chỉ nâng cằm, rũ mắt thực kiêu ngạo liếc mắt: “Câm miệng.”
Sầm Tề Viễn lại cười một cái, đi vào phòng, tay nắm lấy tay cậu: “Vừa rồi còn có người hỏi anh, nói em trai trước kia đâu sao không thấy đến.”
Hắn quay đầu vào phòng nới mấy câu: “Này không phải tới sao.”
Thanh niên đứng ở cửa lịch sự tao nhã, như thanh trúc xanh, thiếu niên mặt mày xinh đẹp, vẻ mặt không kiên nhẫn, cực kì âm u. Hai người đứng chung một chỗ, có loại cảm giác không thể giải thích được.
Tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ xuống.
Bọn họ đều nhận ra Lộ Chỉ, người của Lộ gia không phải mới bị phá sản đây sao.
Tần Tư Hoán đang nhìn một ly rượu đỏ, nghe được bên cạnh có tiếng nghị luận, buông ly rượu trên tay, híp mắt nhìn về hướng của Lộ Chỉ.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai.
Chúng ta xem chú Tần nổ cuồng phong.
Đem nai con quấn chặt ở trên giường.
Ba ngày ba đêm.
Cả ngày lẫn đêm.
Lộ Chỉ: Tác giả…… Tôi sợ hãi, tôi không muốn…..
Ngôn tiểu thâm: Hắc hắc hắc.
—————–*——————
Edit: Lộ Chỉ: Cảm thấy cúc hơi đau 😩
* gốc là [[孟家和秦家是世交,孟伟和秦斯焕却像是两个极端,孟伟这人八面玲珑,长袖善舞,风流成性,秦斯焕刻板自律,严谨求实。两年前秦斯焕出柜之后,孟伟就总在口头上打趣他。]] có chỗ không hiểu lắm nên tui chém gió khi nào tìm được từ thích hợp tui dẽ sửa lại.
** Bệnh mất trí nhớ ở người già.