Chương 121: Phiên Ngoại: Cầm Thú (2)

#tien161099 đã beta

Tần Minh nghe xong, tạm thời còn chưa phản ứng lại kịp.

Đêm giao thừa, một nhà ba người ngồi bên nhau trên bàn cơm, người giúp việc đứng ở một bên, Vinh Tuệ Linh còn tự mình rót rượu cho ông. Tần Minh cũng không có nghĩ đến chuyện kia, cầm ly rượu lên uống một ngụm, thuận miệng hỏi: “Con không thích con gái vậy con thích cái gì?”

“Chắc không phải là thích con trai đi?” Vinh Tuệ Linh cũng cảm thấy không thể nào, con của bà luôn mạnh mẽ, nhất định sẽ không đi thích con trai. Lắc đầu, khuyên tai hơi đong đưa, bà nói giỡn: “Sao có thể chứ?”

Tần Minh buông ly rượu, trên mặt vẫn có vài phần không vừa ý.

“Con có thích một người, đó là một nhóc con.”

Một nhóc con vừa ngốc vừa đáng yêu.

Tần Tư Hoán thẳng lưng, đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, bởi vì muốn ngã bài với người trong nhà, tay không tự giác mà hơi nắm lại, “Con muốn cùng cậu ấy ở bên nhau.”

Tần Minh lạnh mặt, hơn nửa ngày mắt cũng không thèm chớp.

Vinh Tuệ Linh cũng giật mình, nhưng bà cũng chỉ kinh ngạc trong giấy lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Trong phòng ăn một mãnh yên lặng, tựa hồ còn có thể nghe thấy được âm thanh tuyết rơi ở phía bên ngoài.

Tần Tư Hoán lần đầu tiên nói rõ thứ mình muốn với người trong nhà, hắn lúc trước luôn là một người sống hướng nội, rất ít bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cho dù mấy lần trước Tần Minh có bắt hắn đi xem mắt, cho dù trong lòng không thích, nhưng hắn cũng không có nói một lời.

Nhưng lần này lại không giống, hắn đã trực tiếp xuất quỹ với người trong nhà.

Tần Minh biết Tần Tứ không phải là người hay nói đùa, hơn nữa Tần Tứ đã 28 tuổi rồi, trước khi làm việc gì cũng đã suy nghĩ kỹ.

Lý trí nói cho ông biết là Tần Tư Hoán muốn nói chuyện đàn hoàn với ông, nhưng mà Tần Minh lại không nhịn được cảm thấy ghê tởm.

Con của ông, thích con trai.

Còn nói muốn ở bên nhau với đứa con trai kia.wattpadtien161099

Tổ tông mười tám đời của Tần gia, mặt mũi đều bị Tần Tư Hoán làm mất hết rồi.

Tần Minh trợn mắt, ông cắn răng, đến run lên, mà Tần Tư Hoán ngồi đối diện ông chỉ nói một câu: “Ba, mẹ, con hy vọng được hai người chúc phúc.”

“Ông đây chúc phúc mày cái rắm! Không đánh chết mày là may rồi!” Tần Minh vung tay, đem toàn bộ thức ăn trên bàn vứt xuống đất, nước canh với đồ ăn rơi đầy trên mặt đất, người giúp việc đứng bên cạnh cũng sợ đến mức lui về sau.

Đồ ăn trên bàn nằm đầy trên đất, chén đĩa vỡ tứ tung.

Vinh Tuệ Linh sửa lại tóc mái của mình, Tần Minh đang nổi giận không ai có thể can được, Vinh Tuệ Linh mấy năm nay cũng mệt rồi, lười nói. Bà cũng không quan tâm lắm đến chuyện Tần Tư Hoán thích con gái hay là con trai, bà chỉ muốn được bình yên mà sống qua ngày.

Ánh đèn tỏa sáng trên trần nhà, Tần Minh thở gấp đứng lên, nắm chặt tay, vươn ngón trỏ về phía Tần Tư Hoán, ngón tay run rẩy: “Mày nói lại lần nữa.”

Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn đồ ăn trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Ba, con đã có người thích, con muốn cùng cậu ấy ở bên nhau, cho dù là ba có đồng ý hay là không. Con cũng mong được ba chúc phúc.”

“Nói lại lần nữa!” Tần Minh đánh một cái lên bàn cơm, ông dùng sức rất lớn, bàn ăn bằng đá cẩm thạch tựa hồ rơi run lên, Vinh Tuệ Linh cũng rụt cổ lại, nhắm mắt không dám nhìn.

Tần Tư Hoán cũng đã quen với bầu không khí hiện tại, nói cách khác, hắn cũng không có hy vọng Tần Minh có thể hiểu được hắn.

Ban đầu khi biết hắn có thể là thích Lộ Chỉ, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có hơi vớ vẩn. Thứ nhất là Lộ Chỉ tuổi còn quá nhỏ, thứ hai là từ đó đến giờ hắn cũng cho rằng mình thích con gái.

Phản ứng của Tần Minh cũng là trong dự kiến của Tần Tư Hoán. Nhưng hắn thật sự cũng rất hy vọng Tần Minh với lập trường là một người ba, có thể ủng hộ hắn.

Rất nhiều người đều không xem trọng tình cảm hắn giành cho Lộ Chỉ, Vinh Kỳ nói hắn chỉ là nhất thời thích mới mẻ, ngay cả Kiều Định cũng nói như vậy, cho là mấy năm nay hắn quá cô đơn, chờ đến khi gặp được một người con gái xinh đẹp thì sẽ không còn thích nữa.

Nhưng mà hắn đã từng suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, muốn đem Lộ Chỉ đặt trong lòng bàn tay mình để che chở, đau lòng cậu.

Hắn lựa chọn nói rõ với người trong nhà, ở trong lòng nghĩ muốn cùng Lộ Chỉ ở bên nhau thật lâu.

Lộ Chỉ mới mười sáu tuổi, hắn có thể theo đuổi cậu, chờ Lộ Chỉ yêu hắn rồi, đợi cậu được 18 tuổi, sau đó cả hai sẽ kết hôn, sống cả đời bên nhau.

Tần Tư Hoán gương mặt hơi hòa hoãn lại, giọng nói hắn rất nhẹ: “Ba, con thích con trai.”

“Mày có phải là có bệnh hay không?! Mày nhất định phải làm cho mình thành khác người mới vừa lòng phải không?” Tần Minh bị hắn làm cho tức sắp chết rồi, râu của ông run lên, tay cũng run run rẩy rẩy, liếc nhìn bộ dáng như không liên quan của Vinh Tuệ Linh, ông tức giận: “Tao nên nhân lúc mẹ mày sinh mày ra đánh mày chết cho rồi! Sớm biết mày chính là một bãi bùn lầy, có trét cũng không dính nổi tường! Năm đó biết vậy nên sớm một chút giới thiệu Ôn tiểu thư cho mày, tính cách người ta dịu dàng, tao với mẹ mày cũng rất thích cô ta, mày, mày là đồ không biết cố gắng, ngay cả người ta cũng chướng mắt mày! Hiện tại mày lại nói mày thích con trai?!”

Tần Tư Hoán cũng đứng lên, hắn mím môi, gật gật đầu. Hắn tuy không nói lời nào, nhưng biểu cảm lại rất chắc chắn, rất có bộ dáng giống như Tần Minh vừa nãy.

“Tốt, tốt!” Tần Minh liên tục gật đầu, “Mày là đồ tạp chủng, mày thích bị người đàn ông khác thượng có đúng không? Được, ông đây hôm nay sẽ đánh chết mày, để xem mày làm sao đi tìm đàn ông!”wattpadtien161099

Ông nói xong liền liếc nhìn khắp nơi, nhìn thấy cây gậy ở trong góc, liền tức giận bước nhanh đến lấy, “Xem tao có dám đánh chết mày không! Mặt mũi của Tần gia đều bị mày làm mất hết rồi! Đạo lý của nam nữ không biết sao, còn quyết tâm muốn ở cùng một người đàn ông?! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy bây giờ mới nhìn rõ mày, còn không bằng một đứa ngu!”

Vinh Tuệ Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra, bà lạnh lùng nói: “Tần Minh, ông đủ rồi.”

“Đủ rồi? Bà nói với tôi coi đủ chỗ nào?” Tần Minh cầm cây gậy, nhìn về phía Tần Tư Hoán, ông hít sâu, lập tức đánh về phía Tần Tư Hoán, Tần Tư Hoán cả người hơi lảo đảo, nhưng vẫn đứng thẳng.

Tần Tứ cũng đang tức giận với ông.

Ý thức được điểm này, Tần Minh càng tức hơn, ông suy nghĩ một lúc lâu rồi quăng cây gậy về phía Tần Tư Hoán, hừ một tiếng đi vào phòng.

Vinh Tuệ Linh lại không nhìn nổi, Tần Tư Hoán dù sau vẫn là con trai của bà, bà nâng mi, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Tần Tư Hoán: “Tứ Tứ, con thích con trai cũng có thể lén thích mà, nếu như muốn cùng người đó ở bên nhau, thì cũng có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài, sao phải nói trước mặt ba con?”

Tần Tư Hoán trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, hắn nói: “Mẹ, con là thật lòng thích em ấy.”

“Được, con xương cứng, nhưng ba con cũng không phải người vô dụng, lỡ đâu ông ta ra tay với con rồi sao? Con không sợ đầu óc ông ta nóng lên, liền phế con luôn sao?” Vinh Tuệ Linh nói, chớp chớp mắt, khóe mắt cũng hơi đỏ lên.

Bà số khổ, sinh ra trong già đình giàu có, sinh con gái chính là dùng để liên hôn. Ngay cả quyền lựa chọn chồng mình bà cũng không có, thậm chí trước khi kết hôn, bà cũng chưa gặp mặt Tần Minh bao giờ.

Lúc đầu Tần Minh đối xử với bà cũng rất tốt, sau có Tần Tư Hoán, Tần Minh lại giống như là trúng tà, dễ tức giận, rồi động tay động chân, lúc tức giận lên có thể đánh Tần Tư Hoán mấy giờ liền.

Vinh Tuệ Linh cũng từ miệng người giúp việc trong Tần gia mới biết, Tần Minh chính là con người như thế.

Bởi vì môn đăng hộ đối, Tần Minh không dám ra tay với Vinh Tuệ Linh, liền đem sở thích dùng bạo lực của mình trúc lên người Tần Tư Hoán. Vinh Tuệ Linh tuy rằng có thể che chở cho Tần Tư Hoán, nhưng có lúc vẫn cảm thấy rất khổ sở. Mỗi khi con mình bị đánh, Vinh Tuệ Linh đều muốn ly hôn, dẫn theo con trai mình ra ngoài cùng nhau sống, bà không tin với khả năng của bà không thể nuôi lớn được một đứa nhỏ.

Nhưng mà Vinh gia lại không đồng ý, Tần gia cũng không có khả năng bỏ Tần Tư Hoán, hắn là con một trong nhà.

Chịu đựng chịu đựng, Tần Tư Hoán một ngày lại một ngày lạnh nhạt hơn, sau đó lại còn đối đầu với Tần Minh. Vinh Tuệ Linh cũng dần chết tâm, cả cuộc đời của bà làm tới làm lui cũng chỉ có như thế, không có gì thú vị.

Hiện tại nghe Tần Tư Hoán nói mình thích con trai, Vinh Tuệ Linh trong lòng cũng không có kinh sợ nhiều lắm. Bà sờ sờ trang sức trên người mình, “Nếu là như thế, vậy hiện tại con đi đi đi đâu cũng được. Hiện tại mấy lời nói của con, ba con sẽ nghe không thuận tai đâu, nếu con ở lại đây, sẽ có một ngày ông ta đối phó với con, ép con kết hôn đó.”

“Mẹ?” Tần Tư Hoán cúi đầu nhìn bà một cái, nghe thấy lời này liền ngây ngẩn cả người: “Mẹ không tức giận?”

“Mẹ tức giận cái gì? Mẹ nếu mà tức giận, thì còn sống yên ổn được như thế này sao?” Vinh Tuệ Linh cười cười, bà nói: “Nếu như con thật sự thích đứa nhỏ kia, phải cố gắng lên, chờ con lợi hại hơn ba của con, ông ấy cũng không thể quản con được nữa, con muốn ở bên ai thì ở bên người đó, không ai có thể xen vào được.”

Bà chính là quá nhu nhược, cả đời, lại chưa bao giờ cố gắng đi tìm hạnh phúc cho mình, cũng không thể bảo vệ được đứa con duy nhất của mình.

Tần Tư Hoán trầm mặc rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Được.”

“Thật sự thì cũng không có gì, còn không phải là thích một người, muốn cùng người đó ở bên nhau sao.” Vinh Tuệ Linh ngẩng mặt, gương mặt bà bảo dưỡng rất tốt, người đã gần 60 tuổi, làn da vẫn mịn màn như cũ, ánh đèn chiếu thẳng vào gương mặt của bà, Vinh Tuệ Linh cười nói: “Không cần nghe theo lời ba con nói, cứ làm theo suy nghĩ của mình, biết không? Tứ Tứ?”

Tần Tư Hoán chậm rãi gật đầu.

Vinh Tuệ Linh đang lau khóe mắt, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tần Minh cầm cây gậy từ trên lầu đi xuống.wattpadtien161099

“Còn ở đây, tốt, tao hôm nay không đem mày đánh đến suy nghĩ lại, tao không phải họ Tận!”

Vinh Tuệ Linh đứng lên, bà không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn gậy đánh golf trong tay Tần Minh, sau một lúc lâu nói: “Ông chỉ có một đứa con trai là nó, ông còn muốn so đo cái gì.”

Tần Minh không dám ra tay với Vinh Tuệ Linh, ông đẩy bà ra, lập tức đi đến bên cạnh Tần Tư Hoán, dùng sức đánh lên lưng hắn một cái.

Gậy đánh golf rất cứng, đánh lên thì đau như thế nào Tần Minh cũng không biết. Ông cũng rất sợ mình một gậy liền đánh chết Tần Tư Hoán, đánh xong một gậy, một lát sau hỏi: “Còn thích con trai không?”

Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, “Thích.”

Tần Minh tức đến điên rồi, “Được, đươc, được! Cho mày thích! Cái gì mày cũng thích, chính là không thích con gái! Đàn ông thích phụ nữ thì có gì là sai? Là chuyện thiên kinh nghĩa địa, tại sao mày lại còn đối đầu với tao, tốt, tao không có thằng con như!”

Ông giống như là con rối, bị người ta điều khiển, vung tay một gậy lại một gậy dùng sức đánh lên người con trai duy nhất của mình.

Tần Tư Hoán hiếm khi không ra tay đánh trả, tay hắn vịn lên bàn ăn, chịu đựng mình bị đánh, cũng không thèm tránh.

Hắn đau đến hoảng hốt, cánh tay mềm nhũn, đầu gối cũng chịu không nổi nữa rồi, ngã xuống mặt đất.

Vinh Tuệ Linh nhìn đến khóe mắt đỏ bừng. Nước mắt chảy ra, bà che miệng la lên, đôi mắt đỏ như máu: “Tần Minh! Ông thật sự muốn đem con đánh chết sao?!”

***

Lộ Chỉ ở nhà ăn cơm tất niên, xong cùng Lộ Mạnh Thịnh với Lộ Dao ngồi trong phòng khách xem xuân vãn, lúc gần đến 12 giờ khuya, cậu lên lầu ngủ.

Lộ Dao nói một tiếng với Lộ Mạnh Thịnh, cũng đi theo Lộ Chỉ lên lầu, cô kêu lên: “Anh! Anh! Anh!”

Lộ Chỉ vẫn không ngừng chân, thuận miệng hỏi: “Làm sao?”

“Tiền mừng tuổi của em đâu!” Lộ Dao la lên: “Năm trước có cho em, sao năm nay lại không cho?”

Lộ Chỉ quay đầu lại, buông tay: “Đại tiểu thư, năm trước là em mặt dày quấn lấy anh, anh mới cho em 500!” Lộ Chỉ vươn một bàn tay, giơ năm ngón tay: “500 còn chưa đủ hả? Anh một tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ được có 500 tệ! Năm nay em lại muốn bao nhiêu?”

“Anh muốn cho bao nhiêu thì cho.” Lộ Dao nắm vạt áo Lộ Chỉ làm nũng: “Em không đòi hỏi.”

Lộ Chỉ nhăn mặt: “Không có tiền, muốn gì tìm bố đi.”

Cậu máu lạnh vô tình như vậy, Lộ Dao lải nhải ở phía sau cậu: “Anh là đồ quỷ hẹp hòi, đừng tưởng em không biết hôm qua anh mới mua hộp kem dưỡng da 70 tệ, thứ đồ đó, có thể đáng yêu bằng em gái của anh sao?!”

Lộ - lãnh khốc vô tình - Chỉ vẫn chưa lên tiếng.

Lộ Dao khϊếp sợ nhìn anh trai của mình, “Anh! Sao anh lại biến thành loại người như vậy chứ! Đồ vắt chày ra nước a!”

Lộ Chỉ lên tiếng: “Bố, Lộ Dao tìm con muốn tiền mừng tuổi, con không cho thì em ấy đòi khóc. Đã lớn như thế còn làm như là con nít ba tuổi, bố cũng không quản em ấy?”

Lộ Mạnh Thịnh đang vui vẻ xem xuân vãn, nghe thấy Lộ Chỉ nói, liền la lên: “Lộ Dao, con đã 12 tuổi rồi, có thể giống người lớn hơn được không? Con xem anh của con trưởng thành bao nhiêu, còn đem giải nhất về cho nhà chúng ta, anh con sau này còn phải thi vào Thanh Hoa - Bắc Đại để làm nhà khoa học, con phải nhường cho anh con, có biết không?”

Lộ Dao: “?”

“Anh, anh muốn làm nhà khoa học hả?” Lộ Dao tò mò hỏi: “Sao em chưa từng nghe anh nói vậy?”

Lộ Chỉ: “Ha hả.”

Sức tưởng tượng của bố cậh càng ngày càng phong phú rồi.

Ngày hôm qua còn ảo tưởng cậu thi Thanh Hoa Bắc Đại, hôm nay lại biến thành cậu làm nhà khoa học:)

Lộ Chỉ vào phòng, lấy điện thoại ra muốn chơi một ván game, nhưng liếc mắt một cái cậu liền nhìn thấy đề toán ở trên bàn học. Cậu ngừng một lát, đổi thành gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.

Dù sao cũng là chú Tần mời giáo viên phụ đạo cho cậu, còn tặng quà cho cậu nữa, về tình về lý, cậu cũng nên nói một tiếng Chúc Mừng Năm Mới với Tần Tư Hóa.

Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Lộ Chỉ muốn kết thúc cuộc gọi, nhưng bên kia đã có người nhận.

Lúc bên kia nhận máy liền vang lên tiếng ho đầy kiềm nén, sau đó mới là một giọng nói khàn khàn: “Tiểu Lộ, sao vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

- ----------*--------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Khổ cho chú Tần của tui TAT.