Chương 6

Trong cửa hàng đều là các bạn nam thanh nữ tú trẻ trung, quản lý cửa hàng cũng trẻ tên là Trương Dương, một chàng trai chỉ ngoài hai mươi tuổi, đặc biệt yêu thích làm bánh và cà phê. Cậu chàng học được nhiều từ Quý Thính, Quý Thính thấy cậu điềm đạm, chững chạc nên thăng cho cậu lên làm quản lý. Bình thường khi Quý Thính không ở cửa hàng, đều là cậu ấy lo liệu.

Cậu ấy cũng dẫn dắt các bạn nữ như Tiểu Châu, Tiểu Uyển rất tốt.

Hơn mười giờ tối, sau khi cửa hàng đóng cửa, Quý Thính đặt tôm hùm đất về mời mọi người ăn, tiện thể triển khai họp.

Tiểu Uyển báo cáo với Quý Thính về một sự cố xảy ra tối nay, một bà mẹ dắt con đến uống cà phê, gọi một phần bánh ngọt. Đứa trẻ hiếu động, cầm cà phê làm đổ, chưa đợi họ kịp phản ứng thì bà mẹ đã hung dữ giật túm lấy đứa trẻ, đứa trẻ lập tức gào khóc,làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác đang nói chuyện khác.

Quý Thính nhíu mày, "Vậy các em đã xử lý thế nào?"

"Em qua bế đứa trẻ lên, bà mẹ đó rất hung hăng, ngay sau đó còn định đánh đứa trẻ nữa. Em lấy kẹo dỗ dành bé gái."

"Quản lý nghe thấy tiếng động cũng ra ngoài, anh ấy đổi cho người mẹ đó một ly cà phê và bánh mới, bà ấy bớt giận hơn."

"Sau đó người mẹ đó nói với Tiểu Châu rằng mình hiếm khi được ra ngoài thư giãn mà còn phải dắt theo con, tâm trạng vốn không tốt, đứa trẻ còn không nghe lời."

Tiểu Uyển nhả vỏ tôm đang cắn, "Chị, bọn em xử lý như thế hợp lý không?"

Quý Thính nhíu mày, cô uống coca, khen ngợi, "Làm tốt lắm, chúng ta phải giữ bình tĩnh mọi lúc mới có thể ứng phó với mọi tình huống."

"Nhưng em thấy bé gái đó đáng thương quá."

Quý Thính nhìn Tiểu Uyển, nói: "Mẹ cô bé hẳn cũng buồn lắm, cô ấy muốn thư giãn nhưng không thể một mình, còn phải dắt theo con nhỏ. Có lẽ cô ấy 24 giờ đều ở bên con, thực sự muốn có không gian thư giãn, làm việc riêng nhưng mà không còn cách nào, vậy nên mới có có cảm xúc như thế."

Tiểu Uyển khựng lại, chớp mắt, "Hình như cũng đúng nhỉ, nếu ba bé gái cũng ở đó thì người mẹ sẽ được phụ một tay."

Quý Thính ừ một tiếng.

Họp xong, ăn tôm hùm đất xong, quay trở về căn hộ đã gần nửa đêm. Quý Thính tắm rửa xong vẫn không muốn ngủ, cô ôm máy tính bảng ngồi trên sofa mở phim cũ để xem.

Cô dựa vào ghế sofa ngẩn người.

WeChat chợt lóe lên, là Lục Hải nhắn tin đến.

Lục Hải: [Ngủ chưa?]

Tuy đã khuya nhưng Quý Thính vẫn trả lời tin nhắn ngay: [Vừa tắm xong, anh còn tăng ca?]

Lục Hải: [Nhất thời nhận được ý kiến của khách hàng, phải sửa bản thảo thiết kế cho khách.]

Quý Thính: [À!]

Lục Hải: [Em đang làm gì vậy?]

Quý Thính: [Ngẩn người, xem phim.]

Lục Hải: [Vừa xem phim vừa ngẩn người, hay là vừa ngẩn người vừa xem phim?]

Quý Thính: [Có gì khác nhau sao?]

Lục Hải: [Có chứ, việc vừa xem phim vừa ngẩn người chứng tỏ em không tập trung vào phim, nhưng còn ngẩn người mà vẫn xem phim, tức là em đã nhập tâm vào phim rồi, phim rất hấp dẫn.]

Quý Thính cười.

Lục Hải: [Em có tiện gọi video không?Tôi có thứ này muốn cho em xem.]

Quý Thính hỏi: [Là gì thế?]

Ngay sau khi hỏi, Lục Hải liền gọi video đến, sự tò mò của Quý Thính được khơi gợi, cô bấm nút nhận.

Màn hình bên kia sáng lên, một chú mèo đen trắng xuất hiện, mắt nhìn vào camera, ngoan ngoãn ngồi gập chân.

Quý Thính bị sự dễ thương kia thu hút, cô cười nói: "Mèo của anh à?"

"Của bạn tôi gửi nuôi ở đây, đáng yêu không?"

"Đáng yêu quá, đây là giống mèo gì?"

"Mèo Tuxedo."

"Ừm, thật là đáng yêu."

Quý Thính chăm chú nhìn chú mèo.

Lúc này điện thoại reo lên, có cuộc gọi đến, cô đành chuyển sang màn hình khác, người gọi là Đàm Vũ Trình. Cô khựng lại một chút, rồi nghe máy.

Giọng người đàn ông có phần lười biếng, hỏi cô: "Chưa ngủ à?"

Quý Thính trả lời: "Ngủ hay chưa thì tôi cũng đã nghe máy rồi."

Đàm Vũ Trình ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Game thiếu người."

Quý Thính vốn định đồng ý, nhưng sau khi phản ứng lại cô vẫn đang gọi video, cô trả lời: "Tôi không chơi, đang bận việc khác."

"Bận gì?"

"Gọi video."

Đàm Vũ Trình nhướng mày, vài giây sau liền hiểu ý cô: "Được rồi, đi gọi video đi, cũng đừng quá khuya."

"Ừm."

Quý Thính nói xong, cúp điện thoại, quay lại cuộc gọi video. Chú mèo Tuxedo đang duỗi người, thân hình dài ngoằng, đặc biệt đáng yêu.

Quý Thính ngẩn người suy nghĩ, không biết có nên nuôi một con mèo để làm bạn hay không.

Lục Hải đang vẽ tranh bên kia, thấy cô quay lại, hỏi: "Vừa nãy có điện thoại à?"

Quý Thính ừ một tiếng.

"Đã muộn thế này rồi, ai gọi cho em vậy?" Lục Hải nhẹ giọng hỏi.

Quý Thính cười cười, nói: "Bạn bè."

Lục Hải ồ một tiếng.

-

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Quý Thính nhận được một tin nhắn WeChat từ Mộng Gia.

Mộng Gia: [Cậu có chơi Punk Bạo Đồ không?]

Quý Thính: [Thỉnh thoảng có chơi.]

Mộng Gia: [Hôm nay tôi mới đăng ký tài khoản, chơi thử thấy hơi bạo lực. Sao cậu dám chơi vậy?]

Quý Thính: [Giờ game nào cũng vậy mà.]

Mộng Gia: [Tôi muốn học chơi, cậu dạy tôi nhé?]

Quý Thính: [Dạo này tôi không rảnh lắm, lần sau đi.]

Mộng Gia: [Cậu ấy cũng chơi, tôi muốn chơi chung với cậu ấy.]

Quý Thính khựng lại, cô cầm điện thoại một lúc, rồi trả lời Mộng Gia: [Sao cậu không thử nhờ cậu ấy hướng dẫn?]

Mộng Gia: [Vậy tôi thử xem sao.]

Quý Thính nói "được rồi".

Cô nhìn thời gian, đêm đã khuya nhưng phim vẫn chưa chiếu hết, Quý Thính tắt phim, đặt điều khiển từ xa xuống và quay trở về phòng.

Hôm sau, cô đến chi nhánh, ký hợp đồng cuối cùng và lấy hợp đồng về, liên lạc với Lục Hải, định giao việc thiết kế của quán chi nhánh cho anh ta.

Lục Hải lập tức trả lời: [Chắc chắn sẽ hoàn thành thỏa đáng cho em.]

Quý Thính đáp: [Vậy làm phiền anh rồi.]

Lục Hải nhân cơ hội hẹn cô tối đi uống rượu, nói do một người bạn của anh ta mở quán bar.

Quý Thính cầm điện thoại, suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.

-

Buổi chiều trong cửa hàng hơi buồn ngủ, Quý Thính cầm một ly cà phê tựa vào ghế sofa, cầm sách lật một cách lười biếng, tay cầm điện thoại vô thức lướt vòng bạn bè,kéo xuống vài dòng lại gặp bài của Mộng Gia.

Mộng Gia chụp một tấm ảnh đang công ty trách nhiệm hữu hạn trí tuệ nhân tạo Diên Tự, cũng là công ty của Đàm Vũ Trình. Lúc này Đàm Vũ Trình đang đứng trên sàn nhà, khuỷu tay chống lên bàn, đang nói chuyện với đồng nghiệp của mình, ngón tay còn kẹp một cây bút.

Góc nghiêng khuôn mặt rõ ràng, phong thái khi nói chuyện có phần bất cần.

Bên dưới có bình luận hỏi: Mộng Gia, cậu xâm nhập vào đến nội bộ công ty cậu ta rồi à?

Mộng Gia trả lời: Đương nhiên!

Mộng Gia phản hồi tiếp: Tôi đang đợi cậu ấy tan làm.

Vu Hi trả lời Mộng Gia: Richkid không cần kiếm tiền tốt ghê, vừa rảnh vừa giàu, Đàm Vũ Trình sớm muộn gì cũng rơi vào tay cậu.

Mộng Gia cười ha ha, trả lời Vu Hi: Cám ơn lời chúc của cậu nhé, cậu ấy khó theo đuổi quá, tôi phải tốn hơi nhiều tâm tư đây.

Vu Hi trả lời Mộng Gia: Cố lên, tôi phải dựa vào cậu để phát tài đó.

Mộng Gia trả lời Vu Hi: Hả? Hả? Hả?

Vu Hi lập tức không trả lời Mộng Gia nữa.

Cô ấy nhắn tin cho Quý Thính: [Nếu Mộng Gia biết chúng ta cá cược, chắc chắn bản thân cậu ấy cũng sẽ đặt cược.]

Quý Thính cười cười: [Ừm, đúng là phong cách của cậu ấy thật.]

Vu Hi: [Mong rằng cậu ấy không dễ dàng từ bỏ, giúp tớ được phát tài.]

Quý Thính nhìn tin nhắn, mỉm cười, không trả lời lại.

Khoảng hơn tám giờ tối, Quý Thính trở về căn hộ. Buổi tối cô làm món ăn nhẹ cho khách trong cửa hàng bị dính chút salad, quần áo đến giờ vẫn còn mùi, dính dính sền sệt. Vì phải ra ngoài nên phải thay một bộ khác.

Cô tắm rửa, sấy tóc, đã lâu không dùng máy uốn tóc, cô uốn tóc xoăn rồi về phòng chọn đồ.

Trong tủ treo một chiếc váy cúp ngực mua đã lâu nhưng chưa có cơ hội mặc. Quý Thính do dự một chút rồi lấy nó ra, ướm lên người, quyết định mặc nó. Cô phải tốn một chút sức mới kéo được dây kéo phía sau lưng lên.

Mái tóc uốn xoăn buông xuống, trông cô xinh đẹp rạng ngời hơn, nhưng từ miêu tả này trước giờ vốn chẳng liên quan gì đến cô.

Quý Thính trang điểm, chọn một túi xách phù hợp, quay người bước ra ngoài, nhìn mình trang điểm xinh đẹp khiến cô tự tin hơn.

Cô xuống lầu.

Xe của Lục Hải chạy đến, đèn xe nhấp nháy, Quý Thính khom người bước vào.

Lục Hải nhìn cô không rời mắt, Quý Thính cài dây an toàn, nhìn anh: "Đi thôi."

Lục Hải bỗng tỉnh mộng, sờ vào vô lăng: "Quý Thính, đêm nay em rất đẹp."

Quý Thính mỉm cười: "Thật sao? Váy mới mua nên tôi mặc thử."

"Rất đẹp, rất hợp với em." Lục Hải lái xe, trong ánh đèn neon lướt qua, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Quý Thính có đôi chân dài trắng nõn, eo thon, dáng người cô trước đây đều ẩn trong những bộ trang phục thường ngày, chỉ cần cô hơi trưng diện một tí là vẻ đẹp ấy được phơi bày.

Lục Hải vô thức túm kéo chiếc áo sơ mi trên người mình, anh ta mặc áo sơ mi màu nhạt, cũng không biết có thể xứng với cô hay không.

Điều hòa trong xe hơi lạnh, Quý Thính đưa tay điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.

Lục Hải phản ứng lại, nói: "Để tôi, để tôi."

Anh ta điều chỉnh tăng thêm hai độ cho Quý Thính.

Quý Thính mỉm cười, dựa lưng vào ghế.

Chẳng mấy chốc, họ đến quán bar mà Lục Hải nói, quán mới khai trương nên không có nhiều người. Khi Quý Thính xuống xe, điện thoại của cô reo lên, cô nhìn lướt qua thấy người gọi đến là Đàm Vũ Trình, cô khựng lại một chút rồi nghe máy.

Giọng Đàm Vũ Trình vang lên ở đầu dây bên kia: "Cậu đang ở đâu?"

Quý Thính nhìn Lục Hải: "Ở bên ngoài."

Ở đầu dây bên kia, Đàm Vũ Trình ngậm điếu thuốc, nghe vậy liền hỏi: "Lại đi chơi với anh ta à?"

Quý Thính im lặng một giây, trả lời: "Ừ."

"Được rồi, đi đi."

Cúp máy, Quý Thính và Lục Hải bước vào quán bar. Lục Hải đặt một góc bar nhỏ cho hai người, Quý Thính ngồi xuống, Lục Hải ngồi đối diện cô và hỏi: "Em uống gì?"

Quý Thính nhìn menu: "Long Island Iced Tea."

Lục Hải gọi phục vụ: "Một ly Long Island, một ly Hắc Ám."

Sau khi phục vụ đi, anh ta nhìn Quý Thính: "Em có thường xuyên đến quán bar không?"

Ánh đèn sau lưng tắt dần, trên sân khấu có ca sĩ bắt đầu hát ballad. Dưới ánh đèn mờ ảo, Quý Thính có chút lơ đễnh, cô cầm điện thoại và trả lời Lục Hải: "Đa phần đều đi với bạn bè, đồng nghiệp."

"Tôi nghe dì nói em có rất nhiều bạn học ở Lê Thành?"

"Ừm."

"Tốt thật, như tôi ở đây chẳng được mấy người bạn. Trước đây tôi học thiết kế ở Tân Hải."

Quý Thính để điện thoại xuống, ngước mắt lên nói: "Học viện thiết kế Tân Hải là trường hàng đầu, thành tích của anh rất tốt."

Lục Hải cười một tiếng: "Trường của em cũng không kém cạnh."

Quý Thính cười cười: "Chẳng thể so được với Bắc Đại."

"Em thiếu bao nhiêu điểm?"

Quý Thính khựng lại một chút, trả lời: "Mười mấy điểm."

Lục Hải gật đầu, chẳng mấy chốc, hai ly rượu được mang ra bàn. Quý Thính nhấp một ngụm, cảm giác mát lạnh có thể xua tan đi sự oi bức của mùa hè. Lục Hải lại rất thoải mái, anh ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Quý Thính đã gần hơn một chút. Có thể cùng đến quán bar, cùng nhau uống rượu, họ có thể trò chuyện nhiều hơn. Trước đây họ chỉ ăn cơm, hoặc là xem phim, gọi điện cho nhau.

Anh ta luôn cảm thấy thiếu đi điều gì đó, vì vậy mới mời cô đến quán bar và cô đã đồng ý, Lục Hải thực sự rất vui.

Dần dà, quán bar trở nên đông đúc hơn. Ca sĩ hát ballad trình bày ca khúc "Có thể" nổi tiếng một thời:

Có lẽ là ánh nắng phương Nam, chiếu rọi cơn gió phương Bắc

Có lẽ thời gian bị cuốn trôi, từ đây bặt vô âm tín...

Giọng hát trầm ấm vang lên nghe rất êm tai.

Ánh đèn cũng thay đổi liên tục, Quý Thính ngồi ở đó như một điểm nhấn thu hút mọi ánh nhìn. Không ít người đi ngang qua đều nhìn cô một lần.

Có một nhóm người bước đến hàng ghế dài phía trước, họ chọn chỗ ngồi xuống. Đàm Vũ Trình ngồi xuống, cởi bỏ khuy cổ, vươn tay lật xem menu rượu trên bàn.

Trần Phi ngồi bên cạnh Đàm Vũ Trình, liếc nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ở gần đó, anh ta lập tức khều tay Đàm Vũ Trình: "Anh Trình, đó có phải là Quý Thính không?"

Đàm Vũ Trình gọi rượu, ngước mắt nhìn lên.

Bóng người tha thước giữa đám đông, Quý Thính dựa vào chiếc bàn cao, đi một đôi giày cao gót màu đen mảnh mai, váy ôm sát chỉ dài đến đầu gối, đôi chân dài trắng nõn và thẳng tắp. Cô cầm ly rượu đế cao, mái tóc xoăn xõa bên vai,mi cong cong, lười biếng lắng nghe người đối diện nói chuyện.

Đàm Vũ Trình vừa đảo mắt liền nhìn thấy Lục Hải.

Trần Phi tò mò hỏi: "Đó là bạn trai của chị Quý Thính à?"

Đàm Vũ Trình thu hồi tầm mắt, đóng menu, gọi một ly "Long Island" với phục vụ. Trần Phi cũng gọi một ly "Yêu không lối thoát", anh ta lại nhìn Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình dựa ra sau, lấy điện thoại ra nhắn tin, trả lời: "Gần như là vậy."

"Gần như? Vậy là sắp sửa rồi?"

Trần Phi là bạn học đại học của Đàm Vũ Trình, cũng là giám đốc điều hành của công ty Diên Tự. Khi còn học đại học, anh ta cũng từng gặp Quý Thính, biết Quý Thính là bạn tốt của Đàm Vũ Trình.

"Chắc vậy."

Đàm Vũ Trình trả lời qua loa, ngón tay thon dài của anh vẫn hoạt động trên điện thoại.

Trần Phi nhún vai: "Chắc là Quý Thính cũng sẽ sớm chấm dứt cuộc sống độc thân thôi."

Lần này, Đàm Vũ Trình không trả lời anh ta.

---

- Grey -

Đây là bài hát có thể được nhắc đến bên trênCùng Kiệt - Chương 6