Câu này giống như một cú đập nặng nề, đánh xuống và tạo ra một làn sóng lớn. Quý Thính thoát ra ngoài và vào vòng bạn bè, đập vào mắt Quý Thính là hình ảnh được đăng tải bởi Thư Tiêu. Trong ảnh, Thư Tiêu diện chiếc áo thun trắng, quần jean bó màu sáng,cánh tay cô ta đang khoác tay một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông ấy sở hữu mái tóc và đôi mắt đen láy, tóc chẻ ngôi giữa, mắt hai mí cùng với nụ cười ấm áp.
Thư Tiêu đăng kèm với dòng chữ: My boyfriend
Bạn trai của tôi.
Bao năm xa xứ, Thư Tiêu đăng tải không ít hình ảnh trên mạng xã hội, trong đó bao gồm cả một số khoảnh khắc thân mật với những người bạn nam. Có những bức ảnh chụp chung, có những video quay cảnh riêng hai người và đương nhiên cũng có cả tiếng đàn ông cười vang trong video, nhưng chưa bao giờ cô ta công khai xác định mối quan hệ với bất kỳ ai. Lần này lại khác, Thư Tiêu đã chính thức giới thiệu người đàn ông này với mọi người, và còn là bức ảnh trực diện.
Vòng bạn bè của cô có các bạn học chung, họ đều đang nhốn nháo cả lên.
Long Không là người đầu tiên bình luận: Thật hay giả thế?
Chung Du: Thật à? Chúc mừng chúc mừng
Phong Dĩnh Dĩnh: Thư Tiêu, chúc mừng nhé!
Mộng Gia: Wao!
Thư Tiêu trả lời Chung Du: Cảm ơn.
Nhưng Thư Tiêu không trả lời Phong Dĩnh Dĩnh, Long Không và Mộng Gi. Chung Du là bạn cùng bàn của Thư Tiêu hồi trung học, hai người liên lạc hẳn là nhiều hơn họ, nên việc cô ta trả lời Chung Du cũng là bình thường.
Tính ra thì những người còn lại đều xem như thuộc phe của Đàm Vũ Trình, bao gồm cả Quý Thính.
Thư Tiêu tuyên bố công khai như vậy nhưng nhóm bạn học lại rất yên tĩnh, mọi người không bàn tán ở trong đấy mà chạy sang nhóm cá cược Mộng Gia có theo đuổi thành công Đàm Vũ Trình hay không để bàn tán, nhóm bên đó đều đang kêu "trời".
[Thư Tiêu công khai rồi, cơ hội của Mộng Gia càng tăng.]
[Mong là Mộng Gia cố lên,ra sức sớm ngày tóm được Đàm Vũ Trình, sau đó cũng công khai với bạn bè.]
[Rất muốn cổ vũ cho Mộng Gia, tiếc là Mộng Gia không có ở trong nhóm này.]
[Không biết tâm trạng Đàm Vũ Trình lúc này thế nào!?]
Cuối cùng cũng có người quan tâm đến suy nghĩ của người khác, Quý Thính do dự một chút, mở danh sách bạn bè và nhấn vào ảnh đại diện màu đen. WeChat không hiển thị đang online hay offline như QQ, vậy nên cô cũng không chắc anh đã biết tin hay chưa, nhưng với sự náo nhiệt này, có thể anh đã biết rồi.
Vu Hi nhắn tin cho Quý Thính: [Sốc quá, tuy tớ cược Mộng Gia thành công nhưng tớ luôn nghĩ rằng Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu chắc chắn sẽ tái hợp.]
Vu Hi:[Giờ thế này, xem ra tái hợp là vô vọng rồi.]
Vu Hi: [Thính Thính, cậu cảm thấy Đàm Vũ Trình còn nhớ Thư Tiêu không?]
Ngón tay Quý Thính dừng lại trên bàn phím, không biết trả lời thế nào.
Sao có thể quên được chứ.
Vu Hi: [Thật thổn thức.]
Quý Thính: [Ừm.]
Nhân viên phục vụ mang lên một chiếc bánh ngọt nhỏ, Lục Hải đẩy bánh về phía Quý Thính, Quý Thính mới bỗng nhiên tỉnh lại. Cô ngước mắt lên, nhìn vào mắt Lục Hải, Lục Hải nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì à?"
Quý Thính khựng lại một chút, nói: "Không có chuyện gì."
"Vậy thử chiếc bánh này đi, tôi nghe nói rất ngon." Lục Hải ra hiệu mời Quý Thính, Quý Thính xoay đĩa, cầm nĩa lên thử một miếng.
Lục Hải khẽ thở dài, câu nói ban nãy chưa nói hết, bây giờ cũng không còn can đảm nói nũa, đợi lần sau vậy.
Quý Thính ăn vài miếng, men rượu tan đi một ít.
Cô có tâm sự, cũng không muốn ngồi lại trò chuyện tiếp với Lục Hải, cô tìm một lý do về chung cư. Lục Hải biết tuy cô nói không có chuyện gì, nhưng ban nãy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại lâu như vậy, chắc chắn vẫn có chuyện, vì vậy cũng không giữ cô lại.
-
Về đến nhà.
Quý Thính ném thân mình lên ghế sofa, nhìn trần nhà ngẩn ngơ.
Nhà Quý Thính và Thư Tiêu ở Nam An gần ngay cạnh nhau, có một lần hai người đều dậy muộn, cùng ra khỏi cửa, đến trường đã đóng cổng. Lúc đó Quý Thính không quen biết Thư Tiêu cho lắm, Thư Tiêu chuyển trường đến từ năm lớp mười, không giống như những học sinh khác được chuyển lên từ trung học cơ sở An Nam, Quý Thính từ trước đến nay hay chơi với Vu Hi và những người khác quen biết từ thuở cấp hai. Sau khi Thư Tiêu chuyển đến thì chơi cùng với người bạn chung bàn Chung Du.
ần đó hai người đến muộn, hai mặt nhìn nhau ở cổng trường, Quý Thính đột nhiên nhìn thấy vách tường cạnh bên trường họ, não cô chợt lóe lên ý tưởng, cô gọi Thư Tiêu một tiếng, sau đó hai người quay sang con hẻm giữa trường cấp hai và trường cấp ba, bức tường của bên trường cấp hai không cao lắm.
Nhiều nam sinh thỉnh thoảng thích trèo tường ra ngoài, đặc biệt là học sinh trường cấp ba, đây là địa điểm trốn học lý tưởng của họ, thầy giám thị thường hay núp ở đây, hễ núp là sẽ bắt dính.
Quý Thính và Thư Tiêu nhìn nhau, hai học sinh ngoan gần như chưa từng làm chuyện thế này nhưng không có nghĩa là không thể làm. Vì vậy, cuối cùng sau khi bàn bạc, Quý Thính leo lên trước và ở trên tường kéo Thư Tiêu lên.
Thư Tiêu gật đầu đồng ý.
Thư Tiêu cho Quý Thính mượn lực, bản thân Quý Thính đã cao sẵn, cô thoăn thoắt leo lên tường. Quý Thính có học vũ đạo nên cơ thể uyển chuyển, thân người deo dai, cô cúi người xuống kéo Thư Tiêu lên, Thư Tiêu giẫm lên thành tường leo lên, cả hai người nhìn nhau cười trên đó. Kết quả, vừa quay đầu nhìn vào bên trong thì thấy một nam sinh cao gầy ngậm một ngọn cỏ đang nhìn họ.
Chàng trai đó lững thững bước đến, nụ cười nửa miệng hiện trên môi.
Với ngũ quan thanh tú, không ai khác, đó chính là Đàm Vũ Trình, một nhân vật nổi tiếng của trường.
Thư Tiêu hoảng hốt, suýt ngã, Quý Thính vội vã kéo cô ta lại. Sau đó, cô ôm cặp sách và thương lượng với Đàm Vũ Trình: "Cậu giúp chúng tôi một chút nhé?"
Đàm Vũ Trình nhướng mày, liếc nhìn đồng hồ: "Giúp các cậu thì tôi có lợi gì?"
Quý Thính đáp: "Chút nữa chúng tôi sẽ mời cậu uống trà sữa."
Đàm Vũ Trình ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi chuyển mắt nhìn sang Thư Tiêu. Thư Tiêu ôm cặp sách, có thể do gió tác động mà hai má hơi ửng hồng. Đàm Vũ Trình khẽ mỉm cười, không muốn làm khó họ nữa, anh bước lên và giơ tay ra: "Từng người một thôi, nhiều quá tôi không đỡ được."
Lúc đó, Quý Thính không nghĩ ngợi nhiều, nhưng rõ ràng vành tai cô lại ửng đỏ.
Cô liếc nhìn sang Thư Tiêu, Thư Tiêu trừng mắt nhìn, ôm chặt cặp sách trước người.
Quý Thính nói nhỏ: "Vậy tôi xuống trước, sau đó tôi với cậu ấy ở dưới tiếp cậu xuống."
"Cảm ơn."
Quý Thính nói xong liền cúi người xuống, Đàm Vũ Trình cao, chỉ giơ tay đã dễ dàng đỡ lấy thân hình đang hạ xuống của Quý Thính. Hương sữa tắm nhàn nhạt trên người Đàm Vũ Trình truyền đến, da mặt nhẹ nhàng tiếp xúc với anh, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã được thả xuống. Cặp sách trên vai Quý Thính trượt xuống, cô giơ tay chỉnh lại, quay người muốn đi giúp đỡ thì Đàm Vũ Trình đã đỡ lấy Thư Tiêu. Thư Tiêu tựa như một chú mèo hoảng sợ, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của họ chạm nhau.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Quý Thính nghe thấy tiếng gió, nhẹ nhàng kể lại... Kẹo mức ngày hè ngọt ngào như thế nào.
Sau đó, lớp học đổi chỗ ngồi, Quý Thính và Đàm Vũ Trình trở thành bạn cùng bàn, Thư Tiêu ngồi trước mặt bọn họ. Cũng chẳng biết từ bao giờ, Đàm Vũ Trình hay nghịch đuôi tóc Thư Tiêu. Khi Đàm Vũ Trình ngủ ngủ quên gác cánh tay sau gáy, Thư Tiêu sẽ lén lút xoay người, rút
bài thi từ dưới cánh tay anh ra, anh sẽ nhấc cánh tay lên để Thư Tiêu lấy đi.
Sự thân mật thầm lặng đó, không có khả năng xảy ra với người bạn cùng bàn hai năm là Quý Thính cô.
Cha mẹ của Thư Tiêu ly thân vào năm cuối cấp ba, khiến cô ta chìm trong bóng tối của cuộc ly hôn sắp xảy ra, Thư Tiêu không biết phải đi đâu về đâu. Trong buổi họp phụ huynh, mẹ Thư Tiêu đến với vẻ mặt kiêu ngạo, đeo kính râm và tỏ ra không muốn tiếp xúc với ai. Không ai trong số các phụ huynh đến gần bà ta.
Mẹ của Đàm Vũ Trình là Tiêu Hy với mẹ của Quý Thính là Khưu Đan thì ngược lại, hai người đều tốt nghiệp chung chuyên ngành kế toán nên có thể trò chuyện không ngừng nghỉ. Sau đó phụ huynh hai nhà bắt đầu qua lại nhiều hơn, Quý Thính thỉnh thoảng được kéo đến nhà họ Đàm chơi.
Sau khi thi đại học xong và chờ giấy báo nhập học, Thư Tiêu hầu như không xuất hiện ở Nam An, cũng không thấy liên lạc với bạn học nào. Lần xuất hiện cuối cùng của Thư Tiêu là vào một buổi sáng sớm.
Quý Thính mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ. Cô khụy gối trên giường nhìn ra ngoài, ban đầu là để ngắm mưa, nhưng sau đó lại nhìn thấy Đàm Vũ Trình đang cầm một chiếc ô đen đứng trong mưa. Anh mặc áo khoác thể thao màu đen, nắm cổ tay Thư Tiêu, còn Thư Tiêu đang mặc một chiếc váy màu xanh lam nhạt. Thư Tiêu đứng trong mưa, nhìn thẳng vào mắt anh.
Quý Thính đứng xa nên không nghe thấy họ nói gì, chỉ nghe tiếng mưa rơi bên tai. Cô nhìn thấy Thư Tiêu hất tay Đàm Vũ Trình ra, anh lại nắm lấy nhưng vẫn bị hất ra.
Trong lúc giằng co, Thư Tiêu đánh rơi ô của Đàm Vũ Trình, nước mưa lập tức tạt vào người họ. Thư Tiêu ngẩng đầu nói gì đó, Đàm Vũ Trình híp mắt, đứng giữa con ngõ nhỏ trông anh có phần lạnh lùng và tàn khốc. Sau đó, mẹ của Thư Tiêu từ trong sân nhà bên cạnh đi ra, cầm ô đứng đó gọi Thư Tiêu.
Tiếng mưa khá to. Quý Thính như cảm nhận được ngữ khí của mẹ Thư Tiêu khi gọi cô. Thư Tiêu quay người chạy vào sân, ở cửa sân quay đầu nhìn Đàm Vũ Trình.
Trong tiếng mưa, Quý Thính mơ hồ nghe thấy cô ta nói: "Cậu đi đi, tôi sẽ không quay lại đâu."
Mu bàn tay nắm cán ô của Đàm Vũ Trình bị dính nước mưa, gân xanh nổi lên, đường gân của thiếu niên rõ ràng và đầy sức mạnh. Sau đó anh đi, cánh cửa bên cạnh cũng đóng lại, cái ô đen anh cũng mang đi mặc dù anh không hề bung nó ra.
Sau đó nữa, Quý Thính đến Bắc Kinh trước, Đàm Vũ Trình mãi không đến trường báo danh. Quý Thính cũng nghe Long Không nói rằng Thư Tiêu không tham gia thi đại học, cô ta đã lừa Đàm Vũ Trình.
Rất nhanh sau đó, Thư Tiêu cũng ra nước ngoài, bỏ lại Đàm Vũ Trình.
Mãi cho đến khi khai giảng, Đàm Vũ Trình mới chậm rãi đến nhập học Bắc Đại cùng với Phó Diên.
Lên đại học, Quý Thính được nghe Long Không kể thêm nhiều chi tiết mà cô chưa từng chú ý, những chàng trai chơi cùng đều ngầm thừa nhận Thư Tiêu và Đàm Vũ Trình là một đôi. Cặp đôi hay bị trêu chọc này, không học cùng một trường đại học như mong muốn mà ngược lại bị ngăn cách địa lý, không còn liên lạc.
Khoảng thời gian không liêc lạc này rất lâu, kéo dài chín năm.
Quý Thính bừng tỉnh.
Ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lấp lánh, cong cong như kim cương vụn. Quý Thính ngồi thẳng người dậy, đi rót một cốc nước, tôm phô mai trong món Nhật ăn tối rất mặn và ngán.
Cô đứng trước bàn, cầm điện thoại, mở vào trang cá nhân của Đàm Vũ Trình. Vẫn chỉ có một liên kết khai trương cửa hàng mới, ảnh đại diện màu đen, ảnh bìa trang cá nhân cũng có màu đen. Dòng trạng thái "khinh chu dĩ quá vạn trùng san" vẫn còn đó.
Trước đây, Vu Hi đã từng suy đoán câu nói này của anh, có nghĩa là anh cảm thấy đã chờ đợi đủ lâu rồi, đã trải qua nhiều năm như vậy, muốn bắt đầu một chương mới cuộc đời. Có vẻ như là ý nghĩa đó nhưng lại không hẳn là vậy.
Quý Thính nhìn ảnh đại diện của anh một lúc, không biết vì sao lại có một linh cảm. Cô đặt điện thoại và cốc xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, bổ trang lại, sau đó ra ngoài. Vì đã uống sake vào tối nay, cô không thể tự lái xe mà chỉ có thể đặt xe.
Không lâu sau, chiếc xe mà cô đặt dừng lại trước cửa một Club.
Quý Thính đi thang máy lên một quán bar tư nhân ở tầng ba. Cô đẩy cửa bước vào, bên trong đang phát nhạc nhẹ. Quý Thính lướt qua đám đông, ngay lập tức nhìn thấy bóng hình cao lớn của Đàm Vũ Trình ở quầy bar màu đen tuyền.
Cô đi đến bên cạnh anh, kéo ghế cao chân và ngồi xuống.
Đàm Vũ Trình mặc một bộ đồ đen, áo sơ mi quần tây, cổ áo hơi mở, đang cầm ly rượu chuẩn bị uống. Nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn sang, Quý Thính ngước mắt, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Uống rượu cũng không gọi tôi."
Đàm Vũ Trình cầm ly rượu, những khớp xương rõ ràng, anh nhìn cô chăm chú vài giây rồi nhướng mày: "Bình thường cậu cũng không thích uống."
Quý Thính cười cười, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, anh trai phục vụ bước đến hỏi cô muốn uống gì.
Quý Thính gọi một ly "Hắc Ám", giống như ly mà Đàm Vũ Trình đang cầm.
Ghế hơi cao so với Quý Thính, cô phải tìm chỗ để đặt chân. Cô đi giày cao gót, váy là bộ mà cô mặc đến cửa hàng hôm nay, màu xanh lá cây nhạt, áo sơ mi màu vàng mơ, chất liệu vải mềm mại rất thoải mái. Khi nâng ly rượu lên, tay áo tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn. Quý Thính chạm ly với Đàm Vũ Trình.
Ban đầu Đàm Vũ Trình ngồi thẳng, khi cô đến, anh nghiêng người sang một bên, chạm nhẹ ly với cô và nhấp một ngụm rượu.
Quý Thính giữ nguyên tư thế mà quan sát biểu cảm của anh.
Đàm Vũ Trình nuốt một ngụm rượu, liếc nhìn cô: "Nhìn gì?"
Quý Thính cũng nghiêng người sang, đối diện với anh: "Không có gì, chỉ nhìn thôi."
Đàm Vũ Trình khẽ "xì" một tiếng: "Lo lắng cho tôi?"
—
- Grey -