Chương 9: Cùng nhau dùng cơm

Vệ Minh Khê rốt cuộc không mở miệng đuổi Dung Vũ Ca nữa, mặc cho nàng ở lại dùng cơm.

Thực đơn Vệ Minh Khê dùng vốn luôn thanh đạm đơn giản. Dung Vũ Ca nhìn thức ăn thanh đạm trên bàn, khẽ nhíu mày, mẫu hậu hoá ra lại khổ hạnh như tăng nhân, thanh tâm quả dục quá đỗi.

“Mẫu hậu, không mang thức ăn lên nữa sao?” Dung Vũ Ca nhìn trên bàn toàn một màu xanh, biết rõ còn cố hỏi.

“Ta đã nói thức ăn tại Đông cung hợp khẩu vị của ngươi hơn mà.” Vệ Minh Khê nở nụ cười. Biết chắc Dung Vũ Ca ăn không quen những thứ này, nhất định sẽ mở miệng oán giận. Giờ phút này Dung Vũ Ca chẳng khác gì một hài tử.

“Mẫu hậu ăn cái gì, Vũ Ca đương nhiên sẽ cùng mẫu hậu ăn cái đó, Vũ Ca không phải người kén cá chọn canh.”

Dung Vũ Ca trợn tròn mắt nói dối. Dung Vũ Ca này nếu mà không hay cầu kì đòi hỏi ý kiến thì thiên hạ này chắc cũng không có ai giống vậy rồi, Vệ Minh Khê không khỏi nở nụ cười. Lúc này Vệ Minh Khê mới cảm thấy Dung Vũ Ca thật giống một tiểu hài tử.

“Vậy là tốt rồi.” Vệ Minh Khê cười nhẹ nhàng gật đầu một cái, khoan thai cầm đũa, từ tốn gấp thức ăn trên bàn, phi thường nhã nhặn.

Dung Vũ Ca tuy rằng bất mãn thức ăn trên bàn nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình cùng Vệ Minh Khê ăn cơm, Dung Vũ Ca cũng vui vẻ động đũa. Đừng nhìn thức ăn có vẻ thanh đạm, hương vị thật sự rất ngon, xem ra không thể không khen ngợi ngự trù trong cung thật khéo tay.

Vệ Minh Khê hoàn toàn không nói gì, im lặng dùng bữa. Cơ hồ hoàn toàn không để ý đến Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca thì vừa ăn vừa trộm ngắm nhìn Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ăn không nhiều lắm, có chút không hài lòng liền gắp một ít thịt cá bỏ vào chén Vệ Minh Khê, hy vọng nàng có thể ăn nhiều một chút.

Điều này khiến cho Vệ Minh Khê vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dung Vũ Ca.

Vốn gia phong Vệ gia phi thường nghiêm cẩn, Vệ phụ và Vệ mẫu tương kính như tân. Nhưng bọn họ tựa như chỉ có phần kính nhau mà thiếu đi phần yêu thương. Chưa bao giờ gây gổ hoặc thậm chí vì sự tình gì đó mà đỏ mặt, hành động gắp thức ăn vô cùng thân thiết này dĩ nhiên tuyệt đối chưa bao giờ xuất hiện ở Vệ gia.

Gả vào hoàng cung làm Hoàng hậu, càng không có người thay nàng gắp thức ăn. Hoàng đế trượng phu thân phận tôn quý sẽ không làm, nhi tử cũng không từng làm qua. Người đầu tiên làm thế lại là nữ nhân mà trong lòng mình chưa từng xem là con dâu, là nữ nhân mà mình không hề thích qua, cảm giác kỳ quái ngạc nhiên đó thật không tả nên lời. Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn Dung Vũ Ca, nhưng biểu tình của nàng rất tự nhiên, tựa hồ đây chỉ là việc bình thường thôi.

Vệ gia là gia tộc vô cùng kỳ lạ, trong nhà cũng chưa bao giờ xuất hiện người nổi loạn. Gia giáo phi thường nghiêm ngặt, nên phàm là nam tử, người đó chắc chắn là thế gia đại công tử điển hình nhất. Nữ tử cũng đồng dạng là thế gia thục nhã thiên kim tiểu thư. Tựa như nơi đó là cái nôi chuyên sản sinh ra một mô phạm của dòng dõi quý tộc, đối nhân luôn ôn hòa có lễ, thế nhưng họ lại thiếu đi vài phần cá tính góc cạnh.

Người Vệ gia làm cho người ta lúc nào cũng cảm giác họ ưu tú, ôn hòa, dễ gần, nhưng lại không có cảm giác thân mật ôn tình, tựa hồ người Vệ gia đều dưỡng thành tâm tĩnh như nước vậy. Và dường như Vệ Minh Khê so với người Vệ gia không có gì bất đồng, nhưng cũng hoàn toàn bất đồng.

Hơn nữa Vệ gia chưa bao giờ cùng các thế gia đại tộc khác lui tới mật thiết, cũng chưa bao giờ đắc tội với ai, có thể nói là gia tộc an phận nhất. Lúc trước tiên hoàng lựa chọn Vệ Minh Khê làm Hoàng hậu cũng đã nhìn ra điểm ấy, gia tộc như vậy sẽ không vì được sủng ái mà kiêu ngạo, sẽ không hình thành ngoại thích bè phái. Xem ra người Vệ gia được xem là thông minh nhất, đạo lý đã quá rõ ràng.

Dung Vũ Ca không phát hiện ra Vệ Minh Khê có chút khác thường, liên tục gắp thức ăn chất chồng vào chén của nàng. Mong muốn Vệ Minh Khê ăn nhiều một chút, mẫu hậu rất gầy, phải ăn nhiều mới tốt.

“Dung Vũ Ca, thức ăn đặt trên bàn, ta tự mình gắp được, ngươi hà tất làm điều thừa như thế làm gì?”

Vệ Minh Khê thấy cái chén tràn đầy đồ ăn, khó hiểu hỏi. Vì cớ gì nàng lại thấy hành động thừa thãi ấy lại có ý nghĩa vô cùng thân thiết đến vậy? Tại sao Dung Vũ Ca đối với mình lại thân thiết như thế?

“Cái này đâu có giống.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê ăn đồ ăn mình gắp, nhịn không được cười tươi như hoa.

“Sao không giống?”

Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy hành động này đích thị rất thừa thãi. Tại sao cứ gắp đầy chén làm gì? Không phải nàng cũng tự gắp được cho mình sao, giờ làm vậy hoá ra không phải mình ăn nước bọt của người khác à? Thật không hay, Vệ Minh Khê nghĩ thầm.

Dung Vũ Ca chỉ cười mà không đáp. Mẫu hậu ở phương diện nào cũng thông minh, duy độc ở phương diện tình cảm lại quá kém cỏi, biết đến khi nào nàng mới thông suốt đây? Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, đáy mắt tràn ngập nhu tình.

Dung Vũ Ca thay Vệ Minh Khê gắp, cứ một tầng rau lại một tầng thức ăn, nhiều đến mức khiến Vệ Minh Khê phải nhíu mày. Nhưng Vệ Minh Khê cũng không mở miệng cự tuyệt, đối với Vệ Minh Khê mà nói, loại cảm giác này rất mới lạ, cũng không thể nói là nàng không thích.

Kỳ thật có rất nhiều chuyện, đôi khi chỉ là vô tình lơ đãng nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm. Chí ít phản cảm của Vệ Minh Khê với Dung Vũ Ca sau bữa cơm này đã giảm đi không ít, dù rằng chính bản thân Vệ Minh Khê một chút cũng không nhận ra chính vì chuyện nhỏ xíu này, cái nhìn của nàng đối Dung Vũ Ca đã có chút thay đổi.

Ở lại Phượng Nghi cung nửa ngày, Dung Vũ Ca rốt cục vẫn phải chủ động thỉnh lui. Dù sao nàng cũng lập chí thể hiện mình là một hiền thê biết quan tâm phu quân, mặc dù thời gian săn sóc mẫu hậu vẫn chưa đủ, nhưng nàng sẽ luôn tự khắc chế để rời Phượng Nghi cung về Đông cung.

***

Nhìn bộ dáng Cao Hiên mặt co mày cáu, liền biết hắn lại gặp khó khăn gì. Người khác đều nghĩ làm thái tử thật phong quang, thương thay cho thái tử biểu đệ, mỗi ngày đều mệt gần chết, áp lực thật lớn. Xem ra người không đủ thông minh cũng là một chuyện thống khổ, bất quá có nàng ở đây, ngôi vị của thái tử biểu đệ sẽ luôn vững vàng, nhất định sẽ không bị người khác đoạt mất.

Cao Hiên là một người rất dễ dàng để cho người ta hiểu thấu. Hắn thiện lương, nhạy cảm, khϊếp nhược, không quả quyết hơn nữa lại dễ dàng tin tưởng người khác. Cao Hiên với tính cách như vậy, nếu có trung thần phụ tá, hắn có thể làm một minh quân, ngược lại nếu là gian thần, nhất định là hôn quân.

Dung Vũ Ca tin tưởng, mặc dù không có mình giúp đỡ Cao Hiên thì ngày sau Vệ Minh Khê cũng sẽ thay Cao Hiên diệt trừ hết thảy chướng ngại, vì hắn tìm trung thần lương tướng đến phụ trợ. Đương nhiên nếu mình giúp được Cao Hiên, trong mắt Vệ Minh Khê mình sẽ dùng được, còn hơn là bị nàng bỏ rơi, cho nên Cao Hiên vẫn là nhân vật mấu chốt.

Dung Vũ Ca gần đây không ít lần giúp Cao Hiên nghĩ kế, Dung Vũ Ca biết, những ý tưởng này so với ý tưởng của thái tử chỉ nên tốt hơn một chút thôi, không thể tốt hơn quá nhiều, bằng không Hoàng đế cữu cữu sẽ hoài nghi. Thái tử không đủ thông minh, không có khả năng lập tức trở nên anh minh thần võ, nhưng cũng có thể dần dần thông minh, cho nên rất rõ ràng số lần Cao Hiên bị Cao Hàn quở trách liền giảm đi không ít.

Dung Vũ Ca hiện tại có hai cái chính sự phải làm, một là mỗi ngày đi Phượng Nghi cung thỉnh an Vệ Minh Khê, hai là mỗi ngày thay Cao Hiên xem qua chính sự một lần, chỉ điểm cho Cao Hiên một chút.

***

Vệ Minh Khê chờ Dung Vũ Ca đi rồi mới phát giác thời gian hôm nay đã bị Dung Vũ Ca chiếm hết hơn nửa ngày, thực sự là quỷ dị, có con dâu nào thích cùng mẹ chồng ở cùng một chỗ đâu? Vệ Minh Khê nhíu mày thầm nghĩ.

Dung Vũ Ca lẽ ra phải năng bồi tiếp thái tử mới phải, càng nghĩ đi nghĩ lại Vệ Minh Khê lại càng khó hiểu. Nữ nhân như Dung vũ ca, thấy Hiên nhi chướng mắt là đương nhiên, thật không biết mình thay nhi tử tìm con dâu lợi hại như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?

Dung Vũ Ca giống như một mê cung, làm cho người ta không thể hiểu được. Vệ Minh Khê nhẹ nhàng xoay cái chai tinh xảo làm bằng đá dạ quang trong tay mình, lúc nàng định ném cái chai đi, tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Vệ Minh Khê là người luôn trọng lời hứa, nàng do dự một lát cuối cùng vẫn thả tay xuống, tuy rằng nàng còn mơ hồ không hiểu Dung Vũ Ca rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng trực giác mách bảo Dung Vũ Ca đối với mình thực sự không có ác ý, không biết vì sao, nhưng lần đầu tiên Vệ Minh Khê đối Dung Vũ Ca có loại cảm giác chắc chắn như vậy.

Vệ Minh Khê cũng biết chiếc bình trong tay mình đối với nữ nhân quả thật trân quý, Dung Vũ Ca có được sợ là không dễ dàng gì, bằng không vừa rồi sẽ không khẩn trương muốn mình hứa hẹn không ném đi như thế. Nhớ tới vừa rồi Dung Vũ Ca nắm tay mình, Vệ Minh Khê cảm thấy mu bàn tay vẫn còn cảm giác ẩm ướt, xem ra không phải cứ bề ngoài hoàn mỹ là không có tì vết, tay thậm chí còn ra mồ hôi, quả nhiên trên đời không có người toàn vẹn.

Nàng vốn không biết tay Dung Vũ Ca ra nhiều mồ hôi như thế chủ yếu là do tâm tư không thuần, đυ.ng đến người đã mong được ôm ấp từ lâu, tất nhiên nay đắc thủ thì tâm tình khẩn trương, nóng vội ra mồ hôi là chuyện thường tình.

Vệ Minh Khê cầm vật trong tay tùy ý để một bên trên bàn, sau đó cầm lấy sách đọc.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Thanh âm thái giám tổng quản lanh lảnh vang lên, Vệ Minh Khê đặt sách xuống, có chút ngoài ý muốn, có lẽ trượng phu muốn bồi đắp mình đã thay hắn tầm hoan.

Vệ Minh Khê bình thản ung dung đứng dậy, nhìn Hoàng đế trượng phu, khẽ cúi mình thi lễ. Cao Hàn mang vẻ xuân phong đắc ý, đã sớm quên mất lúc trước không chiếm được Dung Vũ Ca uể oải cùng bất bình ra sao. Xem ra lần nạp sủng này cho Cao Hàn tuy rằng còn kém Dung Vũ Ca một chút, nhưng cũng có tư vị riêng, một người kiều mị tận xương, một người nhu thuận tri kỷ, khiến y rất vừa lòng việc tuyển tú vừa rồi, quả nhiên hiền tuệ nhất vẫn là Hoàng hậu.

“Hoàng hậu mau đứng lên!”

Cao Hàn nhanh chóng nâng Vệ Minh Khê đứng lên, bộ dạng muôn phần săn sóc. Ngón tay Cao Hàn khô ráo mà có chút thô ráp, cùng bàn tay nóng ấm nhu nhuyễn của Dung Vũ Ca vừa rồi hoàn toàn bất đồng.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Vệ Minh Khê ôn nhu nói.

“Hoàng hậu có phải thầm oán trẫm mấy ngày nay không lui tới?”

Cao Hàn cầm tay Vệ Minh Khê hỏi. Hắn không muốn bị người ta cho là háo sắc, chỉ lo người mới mà lạnh nhạt người cũ. Cao Hàn vốn là người rất để ý sĩ diện của mình, tự xưng là minh quân, thích chiếu cố mọi chuyện, ân sủng tân thϊếp rất nhiều cũng không quên đến xem Vệ Minh Khê, chỉ sợ người khác nói hắn là kẻ phụ bạc.

“Sao Hoàng thượng lại nói vậy? Trượng phu thần thϊếp là Hoàng thượng, Hoàng thượng có tam cung lục viện đó vốn là chuyện đương nhiên. Hoàng thượng là thiên tử cao quý, hậu cung ba ngàn giai lệ, được Hoàng thượng thỉnh thoảng ân sủng, ban chút ơn mưa móc là tốt rồi, không thiên sủng một ai đó là ý tốt của Hoàng thượng.”

Lời này nếu là thê tử bình thường nói ra, có chín phần là trái lương tâm, nhưng thực sự Vệ Minh Khê lại không để ý nhiều lắm. Vệ Minh Khê không cảm thấy giữa nàng và Cao Hàn có cái gì không ổn, phụ thân nàng cùng mẫu thân cũng là như thế, tương kính như tân, cho nên trong mắt Vệ Minh Khê, chuyện vợ chồng sống chung có mô thức là như thế. Chẳng qua nàng vì lợi ích mà suy tính, chỉ cần Hoàng thượng kính mình, không thiên vị cưng chiều một người nào, dĩ nhiên sẽ không có gì uy hϊếp.

“Hoàng hậu thật là hiền tuệ.”

Cũng không biết Cao Hàn đã khen Vệ Minh Khê bao nhiêu lần như vậy, nhưng trong lòng lại sinh ra chút buồn bã. Bao nhiêu đại thần của y, mỗi khi trượng phu nạp thϊếp, chính thê lại tranh cãi ầm ĩ khiến gia đình không yên, duy mỗi Vệ Minh Khê lại luôn rộng lượng, không giống nữ nhân bình thường khác, ngay cả trong mắt nàng cũng không nhìn thấy một tia ảm đạm nào.

Vệ Minh Khê mười năm trước là như thế, mười năm sau vẫn là như thế. Ngay cả tướng mạo cũng chưa biến hóa chút nào, ngũ quan vẫn như trước thanh nhã giống liên hoa, cực kỳ bình tĩnh, nhã nhặn lịch sự, cái gì cũng là không thể khiến nàng kinh hoảng. Khiến cho trượng phu ngoài việc kính nàng cũng không còn gì khác, không sinh ra chút cảm giác thân mật nào, dù là lúc thân mật nhất trên giường nàng cũng ẩn nhẫn thanh đạm, như nước trong veo, chỉ một màu đạm nhạt.

Cao Hàn thuở thiếu niên cũng từng cố tìm hiểu Vệ Minh Khê, nhưng tính nhẫn nại không đủ nên đã sớm từ bỏ, dù ở khoảng cách gần nhưng lại như sinh ra cái cảm giác không thể khống chế được nàng, dù rằng rõ ràng nữ nhân này tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng mình.

Chính mình cũng chỉ yêu duy nhất nữ nhân này, tuy rằng chữ yêu đặt ở trên người Hoàng đế tựa hồ rất buồn cười, mà Cao Hàn hiện tại nghĩ đến cũng cảm thấy có chút buồn cười, kia có lẽ chỉ là ảo giác của thời niên thiếu. Vệ Minh Khê không phải nữ nhân đẹp nhất nhưng lại luôn khiến cho người ta không thể bỏ qua.

“Nàng cảm thấy phong cho hai nàng kia là gì mới tốt?”

Cao Hàn hỏi, hắn định phong tân sủng cấp bậc cao một chút, dù sao hai người này so với tần phi trước kia gì đều hợp tâm hắn hơn, chẳng qua hắn vẫn muốn nghe ý kiến của Hoàng hậu.

“Đổng Vân Nhu và Hoắc Liên Tâm giống nhau, gia thế đều không tầm thường, tướng mạo lại mỗi người mỗi vẻ, lại được Hoàng thượng yêu thích, vậy phong Đổng Vân Nhu làm quý phi, Hoắc Liên Tâm làm chiêu nghi, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi ngược lại.

Cao Hàn ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy ý tưởng của Vệ Minh Khê thật là khéo. Kỳ thật Cao Hàn tuy rất thích Hoắc Liên Tâm, nhưng Hoắc gia là sĩ tộc đại gia, không thể lại cổ vũ khí thế Hoắc gia thêm nữa. Đổng Vân Nhu bối cảnh lại tương đối đơn giản, Đổng An bất quá chỉ là một thư sinh nghèo thi đậu tiến sĩ, mới bò đến chức vị ngũ phẩm mà thôi, cũng không có bối cảnh gì. Đồng dạng là tú nữ được chọn, về tình về lý, Hoắc Liên Tâm phải được phong cao hơn một bậc, nhưng lập Đổng Vân Nhu làm phi, Hoắc Liên Tâm sẽ bị thấp hơn một bậc, rõ ràng là mình chèn ép Hoắc gia, có thể cảnh giác Hoắc gia, nhưng cũng không quá rõ ràng. Mọi người nhiều lắm cũng chỉ nghĩ Hoàng thượng thiên vị mà thôi.

Hoàng hậu thật sự là lợi hại, có thể ở hành động tuyển phi nghĩ nhiều như thế. Cao Hàn cảnh giác, hắn có phải đã đánh giá thấp Hoàng hậu hay không?

“Thế nhưng các nàng đều không tầm thường như nhau, vì sao Hoàng hậu lại muốn phong cho mỗi Đổng Vân Nhu làm quý phi?” Cao Hàn đã biết rõ còn cố tình dò xét.

“Vân Nhu thoạt nhìn cá tính có vẻ mạnh hơn, lập tức nâng đỡ nàng, nàng sẽ không tranh giành cưng chiều quá mức, Liên Tâm tựa hồ sẽ không để ý nhiều như vậy, dù sao những người phân lượng ngang hàng thì luôn thích so sánh, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi, nàng tự nhiên biết chỉ nên nói với Hoàng đế quan điểm của Hoàng hậu mà không phải là tâm tư Hoàng đế.

“Hoàng hậu nói rất đúng, cứ quyết định như vậy đi.” Cao Hàn thấy Hoàng hậu không nghĩ tới mặt đó, liền cảm thấy người anh minh nhất vẫn là mình, suy nghĩ của Hoàng hậu tuy có chút đạo lý, chỉ là không cao bằng mình mà thôi.

“Tốt lắm, thần thϊếp lập tức hạ ý chỉ cho các nàng.” Vệ Minh Khê khẽ cười. Trong nụ cười hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, trong lòng nàng biết thoạt nhìn hắn không để ý Liên Tâm nhưng thật ra là để ý nhất, mà Đổng Vân Nhu cũng không phải loại chỉ biết để người ta cắm sừng.

———————–o0o———————-