Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang say giấc trong lòng mình, trong tâm không nói hết lời thoả mãn. Nàng đưa tay vén những sợi tóc thật dài của Vệ Minh Khê đưa lên chóp mũi. Thơm quá! Dung Vũ Ca hít sâu một hơi dài. Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan tú nhã của Vệ Minh Khê, khó có thể tin người nhìn như không thực giữa chống nhân gian khói lửa này khi động tình lại xinh đẹp dường ấy, khiến cho người ta phải trầm mê. Nghĩ đến đêm qua Vệ Minh Khê ở dưới thân mình vui hoan, Dung Vũ Ca vẫn còn chút khí huyết không thông.
Môi Dung Vũ Ca rơi xuống gương mặt Vệ Minh Khê, tựa như mưa bay liên tiếp không ngừng, môi nàng dần dần đi xuống, cơ hồ muốn hôn hết từng tấc từng tấc da thịt...
Vệ Minh Khê đang ngủ cảm giác được thân thể có chút khác thường liền mở to đôi mắt, đôi môi Dung Vũ Ca đang ngậm lấy hạt hồng đậu của mình, trong lúc ngón tay đang ở giữa hai chân mình như có như không mà loạn động. Cảm giác quen thuộc đêm qua một lần nữa lại tràn về, làm cho Vệ Minh Khê thiếu chút nữa lại bật lên tiếng rêи ɾỉ.
“Dung Vũ Ca, dừng lại!” Vệ Minh Khê bỗng chốc thanh tỉnh, nhanh chóng bắt lấy bàn tay xấu xa của Dung Vũ Ca, không cho nàng tiếp tục. Giữa ban ngày ban mặt làm như vậy thật không ổn.
“Gọi người ta là bảo bối đi, gọi tên cảm thấy xa lạ lắm……” Dung Vũ Ca dùng chính thân thể mềm mại của mình cọ xát Vệ Minh Khê, thanh âm ngọt ngào, nũng nịu. Phàm những hài tử hay thích làm nũng đều tương đối thông minh, vì những lúc làm nũng luôn có vẻ dễ dàng đạt được thứ mình muốn.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, “Bảo bối”? Cái từ nghe ớn vậy Vệ Minh Khê thế nào cũng mở miệng không nổi. Nhưng khi nhìn vẻ mặt chờ mong cùng bộ dáng làm nũng của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê thật sự nói không nên lời cự tuyệt, nàng đành dung túng xoa đầu Dung Vũ Ca: “Thôi mau đứng lên dọn dẹp gọn gàng đi, lỡ người khác đi vào nhìn thấy sẽ không hay……” Vệ Minh Khê thấy trên giường một đám hỗn độn, đều là kết quả do một màn phóng túng đêm qua lưu lại, mặt Vệ Minh Khê hơi đỏ lên.
“Muốn người ta rời giường cũng được, hôn người ta một cái đi!” Dung Vũ Ca quấn lấy chăn, ăn vạ nói.
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng y như tiểu hài tử của Dung Vũ Ca, bất đắc dĩ tới gần nàng, như chuồn chuồn điểm nước nhẹ nhàng hôn lên trán Dung Vũ Ca, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Người ta là muốn đầu lưỡi cùng nhau giao triền nồng nhiệt chứ đâu phải nụ hôn đơn giản vậy đâu. Mà thôi quên đi, tính tình mẫu hậu ngượng ngùng như vậy, có thể chủ động đã quá tốt rồi, trông cậy nàng chủ động nhiệt tình hôn mình, so với bắc thang lên trời còn khó hơn. Nghĩ thế nên tâm tình Dung Vũ Ca rất tốt, tươi cười rực rỡ như hoa nở mùa xuân, quả là muốn người khác mau chóng đui mù mà.
“Ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta phải thay y phục.” Vệ Minh Khê ra lệnh cho Dung Vũ Ca xoay người, nàng thật sự ngượng ngùng khi ở dưới ánh mắt như lang như hổ của Dung Vũ Ca mà thay quần áo.
“Người ta muốn xem Chỉ nhi, Chỉ nhi thật đẹp, mà sao cứ hay xấu hổ vậy, tính tình này phải sửa đổi mới tốt.” Dung Vũ Ca chống cằm, nghiêm trang nhìn Vệ Minh Khê nói, làm như thẹn thùng là tật xấu lớn lao gì lắm không bằng.
“Ngươi toàn nói hươu nói vượn, mau ngó qua chỗ khác đi.” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, lại nhẹ nhàng nói lần nữa, nhưng vẫn mang mang theo vài phần nghiêm túc. Dung Vũ Ca cảm thấy mình y như bị thê tử quản nghiêm, chỉ cần vẻ mặt Vệ Minh Khê hơi nghiêm túc tí xíu, mình đã không tự chủ được mà phải nghe lời. Dung Vũ Ca ơi, ngươi thiệt không có tiền đồ mà.
“Vậy ta che mắt lại, nàng thay đi, ta sẽ không nhìn lén.” Dung Vũ Ca lập tức dùng bàn tay nhỏ bé xinh đẹp che kín hai mắt mình, tỏ rõ quyết tâm không nhìn lén của mình.
Vệ Minh Khê thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng thay một bộ y phục mới. Vậy mà chưa kịp thay xong đã phát hiện năm ngón tay vốn khép chặt kia không biết từ khi nào đã mở ra thật rộng, lộ ra đôi mắt to tròn đang nhìn mình không chớp, Dung Vũ Ca thật sự là…… Vệ Minh Khê chịu thua lắc lắc đầu.
“Người ta không có nhìn lén……” Dung Vũ Ca vì chột dạ mà thanh âm nhỏ xíu. Mẫu hậu nhỏ mọn, ngày hôm qua sờ cũng đã sờ rồi, nhìn thì cũng đã nhìn hết rồi, giờ có xem một chút cũng đâu mất miếng thịt nào đâu. Ờ thì, thì cùng lắm người ta cũng cho nàng xem lại là huề thôi.
Dung Vũ Ca là người thuộc phái hành động, trong lòng nghĩ thế nào thì lập tức làm vậy. Nàng đứng dậy, để mặc tấm chăn hồng rơi xuống lộ ra thân thể mềm mại gợi cảm mê người, làm cho người ta giống như đứng hình không thể thở nổi. Vệ Minh Khê nhìn mà trợn mắt hốc mồm, sao nàng có thể một chút cũng không cảm thấy xấu hổ như thế?
Vệ Minh Khê lần nữa ý thức sâu sắc được Dung Vũ Ca không phải nữ tử bình thường. Nhìn vóc người ngạo nhân kia của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới đêm qua thân hình này mềm mại cỡ nào, còn chặt chẽ cỡ nào quấn lấy thân mình, đột nhiên trên mặt nóng bừng.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê hơi đỏ mặt, mẫu hậu thẹn thùng a, xem ra không phải một chút phản ứng cũng không có. Dung Vũ Ca lại đem thân thể cực phẩm của mình dán lên người Vệ Minh Khê, tay bá lấy cổ nàng: “Chỉ nhi, sao tự nhiên mặt nàng hồng hồng vậy?”
Vốn khuôn mặt chỉ hơi ửng đỏ, giờ lại vì những lời này mà trong nháy mắt đã thành đỏ bừng: “Đừng nháo nữa, mau mặc y phục đi.” Vệ Minh Khê đẩy Dung Vũ Ca đang bám dính lấy mình ra, trấn định lại, cố ý nghiêm mặt nói.
Hu hu, mẫu hậu chẳng hiểu phong tình gì hết, Dung Vũ Ca vẻ mặt buồn bã nhìn Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Dung Vũ Ca, có chút yêu chiều, cũng có chút bất đắc dĩ.
“Chỉ nhi, ta lại đổi thành nữ trang được không? Như vậy chúng ta có thể đường đường chính chính là một đôi, thuận tiện uy hϊếp một ít hồ ly tinh không biết tự lượng sức mình!” Mà uy hϊếp hồ ly tinh họ Giang kia mới là trọng điểm.
“Ngươi vẫn nên mặc nam trang thì hơn, bằng không sẽ gây thêm phiền toái.” Vệ Minh Khê không thương lượng nói, cho dù mặc nam trang cũng đã ngăn không nổi vẻ họa thủy kia, nếu đổi lại thành nữ trang thì cũng không khá hơn gì, mà Vệ Minh Khê tư tâm cũng không nguyện ý để vẻ xinh đẹp ấy cho người khác ngắm nhìn .
“Vậy nàng đáp ứng ta không được thân thiết với hồ ly tinh nữa.” Dung Vũ Ca thì thầm.
“Nào có ai là hồ ly tinh?” Vệ Minh Khê cảm thấy buồn cười, yêu nghiệt nhất là Dung Vũ Ca, nàng nào có tư cách nói người khác là hồ ly tinh.
“Ngày hôm qua nàng còn họa hồ ly tinh!” Dung Vũ Ca vẫn để trong lòng chuyện ngày hôm qua. Lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn vĩnh viễn đều là bệnh chung của nữ nhân a!
“Thiếu nàng một phần nhân tình, đưa một bức họa cũng đâu có gì quá đáng.” Vệ Minh Khê không cảm thấy có cái gì không đúng ở đây cả.
“Nàng họa sơn họa thủy là tốt rồi, lại còn đem nàng vào làm chi?” Dung Vũ Ca hờn giận bĩu môi nói, lại còn vẽ đẹp như vậy nữa, làm cho ai cũng hiểu lầm.
Vệ Minh Khế nhất thời cứng họng, chỉ là đột nhiên cao hứng, cảm thấy Giang Ngưng Nguyệt là một nữ tử Giang Nam điển hình, nếu có thể vẽ vào thì bức tranh càng thêm hoàn mỹ thôi. Để cho Dung Vũ Ca cùng Giang Ngưng Nguyệt hiểu lầm, quả thật là có chút ngoài ý muốn của nàng. Xem ra ngày sau không thể tùy tiện người nào cũng hoạ.
“Lần sau ta sẽ chú ý, sẽ không tùy tiện họa ai nữa.” Vệ Minh Khê gật đầu nói.
“Chỉ nhi ngoan, nàng có thể họa người, nhưng chỉ có thể họa ta thôi!” Dung Vũ Ca ôm lấy thắt lưng Vệ Minh Khê, bá đạo nói.
“Ở bên ngoài không được làm ra hành động quá thân thiết, biết không?” Vệ Minh Khê không yên tâm dặn dò, chuyển ngay nội dung đề tài đang nói.
“Chỉ nhi, nàng chưa đáp ứng người ta!” Dung Vũ Ca không buông tha vẫn tiếp tục yêu cầu vừa rồi.
Vệ Minh Khê đành bất đắc dĩ gật đầu. Dung Vũ Ca này thật đúng là tiểu hài tử bốc đồng, thế nào cũng phải cầm được cục kẹo đường trong tay mới chịu bằng lòng bỏ qua.
“Ngươi cũng phải thu liễm tính tình một chút, không được hướng Giang tiểu thư mà phát ra tính tình đại tiểu thư nữa, ta không thích người cứ cố tình gây sự.” Vệ Minh Khê cố ý nói như vậy, muốn Dung Vũ Ca thu liễm tính cách bá đạo của nàng một chút.
“Người ta cố tình gây sự hồi nào!” Giả bộ đoan trang, cũng không phải chỉ có Giang Ngưng Nguyệt mới biết, ta cũng sẽ đoan trang, không có gì có thể làm khó Dung Vũ Ca này cả, Dung Vũ Ca phản đối nói.
---------------------------
Dung Vũ Ca nắm tay Vệ Minh Khê cùng nhau đi ra khoang thuyền, Vệ Minh Khê thấy có người liền ngăn tay Dung Vũ Ca lại, dù sao bọn họ cũng đang giả trang thành nam tử, hai đại nam nhân mà nắm tay nhau thì đúng là phi thường kỳ quái.
“Nhị vị công tử đêm qua ngủ ngon giấc chứ?” Giang Ngưng Nguyệt đầu tiên nhìn về phía Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cùng ngày hôm qua có chút bất đồng, còn bất đồng ở chỗ nào thì thực không nói ra được. Lại nhìn đến nét mặt toả sáng của Dung Vũ Ca, cùng vẻ mặt giận dỗi và không muốn ai tới gần ngày hôm qua cũng hoàn toàn không giống.
“Tốt lắm, đa tạ Giang tiểu thư chiêu đãi.” Vệ Minh Khê hướng Giang Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
“Giang tiểu thư, ngày hôm qua có nhiều chỗ thất lễ, mong Giang tiểu thư thông cảm!” Dung Vũ Ca đột nhiên xin lỗi làm Vệ Minh Khê cùng Giang Ngưng Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đột nhiên trở nên ôn hòa hữu lý, vô cùng vừa lòng. Tuy rằng cũng biết Dung Vũ Ca xin lỗi căn bản là không có mấy phần chân tình hay áy náy bên trong, nhưng người biết lễ nghĩa so với người thất lễ thì luôn tốt hơn.
Giang Ngưng Nguyệt cũng rất kinh ngạc, Dung Vũ Ca là loại người càn rỡ không sợ trời không sợ đất, khiến nàng phải phải xin lỗi tựa hồ là chuyện xa vời mà thôi. Tuy rằng Dung Vũ Ca xin lỗi không có chân tình thực ý, nhưng khiến nàng có thể hạ thấp tư thái như thế là không dễ dàng, hay phải khen Vệ Minh Khê dạy dỗ thành công đây?
Giang Ngưng Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị, nàng vì cái gì có thể được Vệ Minh Khê ưu ái như thế? Rõ ràng nhìn vào quan hệ của hai người không thể nào có kết quả gì tốt mới phải.
“Không có gì đáng ngại, là ta chiêu đãi không chu toàn.” Giang Ngưng Nguyệt khách khí trả lời. Kỳ thật để thái tử phi nói lời xin lỗi, đúng là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà sợ hãi), nàng thật sự không dám nhận cũng không cần thiết phải nhận. Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê hài lòng mỉm cười, tự nhiên hiểu được, thì ra người ta làm thế là cho nàng xem, xem ra Dung Vũ Ca vì Vệ Minh Khê cũng hạ không ít công phu thời gian.
“Chừng nào thì có thể đến Tụ hiền các?” Vệ Minh Khê hỏi, vài ngày nữa là đến đầu tháng ba rồi.
“Tối nay là có thể đến rồi, Vệ công tử muốn tham gia thiên hạ luận tài năm năm một lần ở Tụ hiền các sao?” Giang Ngưng Nguyệt hỏi.
Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, đó vốn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng tổ phụ.
“Lần này Tụ hiền các luận tài nhất định rất thú vị, năm đó tràng luận giữa Lí Huyền và Vệ Tử Phong đến bây giờ vẫn còn được thế nhân xưng tụng, truyền lại thành giai thoại.” Giang Ngưng Nguyệt đột nhiên đối với sự kiện thiên hạ luận tài mùng ba tháng ba tại Tụ hiền các có chút tò mò. Có thể hay không bởi vì có thiên hạ đệ nhất tài nữ Vệ Minh Khê gia nhập mà bất đồng?