“Mau mặc y phục vào đi!” Vệ Minh Khê nhíu mày nói.
“Vệ công tử, người ta không đẹp sao?” Dung Vũ Ca đứng dậy, mặc cho chăn bông rớt xuống giường, thân thể mềm mại không xương hướng vào người Vệ Minh Khê mà tựa. Kia là cái yếm phong tao đỏ thẫm bao quanh lấy bộ ngực no tròn, cặp đùi thon dài hoàn toàn hé lộ trong không khí, vòng eo mềm mại cùng da thịt đều lộ ra nét hồng hào tươi sáng…
Dung Vũ Ca đem vẻ xinh đẹp câu hồn cố tình biểu hiện vô cùng lâm ly tẫn trí, ánh mắt nhìn Vệ Minh Khê lại càng toả nhiệt mang theo đầy vẻ khao khát. Một vưu vật như vậy, một khi biểu lộ cũng làm cho một nữ tử như Vệ Minh Khê có chút mặt đỏ tai hồng. Không được, đây rõ ràng là việc không hợp lễ!
“Dung Vũ Ca, không được làm loạn!” Vệ Minh Khê hết sức trấn định mình, kháng cự không cho Dung Vũ Ca tới gần.
Dung Vũ Ca cả người đều toả ra vẻ hút hồn, gợi cảm, tràn đầy tình ý làm cho Vệ Minh Khê cảm thấy vô cùng khó xử. Hết lần này đến lần khác Dung Vũ Ca luôn cố tình giữ khoảng cách giữa nàng và mình rất gần, cả mùi hoa nồng đậm đều là hàm chứa tình ý, muốn mình lưu giữ mãi hương vị này.
Dung Vũ Ca quả thật đã vô cùng hao tổn tâm cơ để câu dẫn, trong thiên hạ người có thể ngăn được sự câu dẫn này, sợ là ngoại trừ Vệ Minh Khê thì không còn ai khác.
Vệ Minh Khê cảm thấy thân thể dần có chút khô nóng. Dung Vũ Ca thật là yêu nghiệt phóng đãng, nhưng cả người lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng. Vệ Minh Khê đột nhiên đẩy Dung Vũ Ca ra, nàng sợ hãi Dung Vũ Ca bao nhiêu, lại càng thêm sợ hãi cảm giác hiện tại của mình, thậm chí trong đầu mình còn có ý niệm muốn giang tay ôm lấy nàng. Thật sự quá hoang đường! Mình sao lại có ý niệm đáng xấu hổ đến thế chứ?
Lúc Vệ Minh Khê đẩy Dung Vũ Ca, tay đột nhiên chạm phải da thịt của nàng, cảm giác nhu mịn cực kì, tuy rằng chỉ mới chạm lướt qua nhưng đã đủ khiến Vệ Minh Khê hoảng sợ vô cùng. Vệ Minh Khê theo bản năng không tự chủ được, vội chạy ra khỏi khoang thuyền!
Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê chạy trối chết, thật đáng ghét, lại hắt hủi mình, chẳng lẽ mình cởi còn chưa đủ sao? Bộ dáng mẫu hậu rõ ràng là thích muốn chết mà còn tỏ ra xấu hổ nữa, hay là do mình còn chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ yêu nghiệt? Mẫu hậu thực đả thương lòng tự trọng của người ta mà, chẳng lẽ nữ nhân câu dẫn nữ nhân lại khó đến vậy sao?
Dung Vũ Ca luôn luôn đối với vẻ ngoài của mình vô cùng tự tin, vậy mà giờ phút này lại khó có thể khiến Vệ Minh Khê sinh ra dù chỉ là một chút dao động. Nhưng nàng vốn không hề biết rằng đối với kiểu câu dẫn của cực phẩm yêu nghiệt như nàng đã khiến Vệ Minh Khê phải rối loạn không thôi.
------------------------------------
Dung Vũ Ca cũng cầm lấy một bộ bạch sắc nam trang đã được chuẩn bị từ trước để mặc vào. Dung Vũ Ca vốn là muốn cải trang thành loại nam tử phiêu dật không nhiễm chút khói bụi trần thế, chính là có ý khoe khoang vẻ phong tao xuất chúng của mình. Đương nhiên là không muốn trở thành loại hương vị vô dục vô cầu, dù thế nào cũng vẫn phải thật phong tao a!
Vệ Minh Khê đứng nơi đầu thuyền mặc cho gió thổi, trong đầu đều là ngọc thể câu hồn của Dung Vũ Ca, mị nhãn như tơ, bộ dáng yêu mị cực kì khiến nàng tâm tình hoảng hốt. Vệ Minh Khê nắm chặt tay áo mình, mọi người đều thích thứ gì tốt đẹp, Dung Vũ Ca lại vốn là vưu vật như thế, dĩ nhiên thế nhân thấy đều sẽ động tâm, không phải chỉ có riêng mình mình. Đúng là như vậy rồi, Vệ Minh Khê tự lẩm nhẩm thôi miên chính mình hết lần này đến lần khác, phải một lúc sau nỗi bối rối trong lòng mới dịu xuống.
Lúc Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca mặc nam trang chỉ có một cảm giác, Dung Vũ Ca nhìn thế nào cũng tựa như một gia thế công tử, bộ dạng nhàn nhã chơi bời, vô ưu vô lo. Đương nhiên đây đều là Vệ Minh Khê có thành kiến, Dung Vũ Ca tuy rằng hàm dưỡng không bằng Vệ Minh Khê nhưng cũng không phải không có chút nào, ít nhất cũng có vẻ của một công tử tuấn tú, đủ sức làm cho nữ nhân nhìn thấy đều phải đỏ mặt không thôi.
“Dung công tử phong độ như thế, lại tuấn tú vô song, Vệ nương tử có động tâm không?” Dung Vũ Ca quen thói nói giỡn với Vệ Minh Khê, tựa hồ người vừa rồi làm ra hành động kinh thế hãi tục kia không phải nàng, thật sự rất tự nhiên.
“Dung Vũ Ca, trên đường nam hạ không được lặp lại chuyện vừa rồi, bằng không ta sẽ trở về!” Vệ Minh Khê không quên cảnh cáo Dung Vũ Ca.
“Vừa rồi là chuyện gì?” Dung Vũ Ca giả ngu hỏi.
“Dung Vũ Ca!” Sự tình như vậy Vệ Minh Khê làm sao mà có can đảm nhắc lại, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Dung Vũ Ca giả ngu, liền thẹn quá hoá giận nhìn Dung Vũ Ca quát!
“Thì ra mẫu hậu tức giận cũng biết quát người khác a!” Dung Vũ Ca ngạc nhiên nói, mẫu hậu thiệt là đáng yêu.
Vệ Minh Khê phát hiện mỗi lần mình đối mặt với Dung Vũ Ca là chẳng còn thấy đâu tu dưỡng tốt đẹp trước kia nữa, mặt hơi đỏ lên. Đều là tại Dung Vũ Ca không tốt! Vệ Minh Khê sinh hờn dỗi, không thèm để ý tới Dung Vũ Ca nữa. Dung Vũ Ca vừa thấy Vệ Minh Khê phớt lờ mình liền nhanh chóng mềm nhũn.
“Được rồi, mẫu hậu nói không làm, thì ai mà dám làm thế nữa!” Nàng cũng không dám làm gì quá phận, dù sao lúc nàng mới lên thuyền cũng đã được không ít phúc lợi, nghĩ đến chuyện mình làm với Vệ Minh Khê lúc nàng hôn mê liền cảm thấy có chút chột dạ.
“Thuyền bao giờ sẽ cập bờ?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca. Khi mình đứng đây còn có thể nghe được thanh âm sóng vỗ mạn thuyền khi con thuyền rẽ nước, hai bên bờ sông chỉ lác đác vài ngọn đèn le lói, vậy mà giữa màn đêm yên tĩnh này, những thứ đơn giản đó lại dễ dàng phá vỡ sự cô tịch. Loại cảm giác này đối với Vệ Minh Khê mà nói là một loại cảm thụ hoàn toàn xa lạ.
“Sáng mai sẽ đến, kinh thành có lẽ đã tràn ngập băng tuyết, nhưng nơi này vẫn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của Giang Nam.” Dung Vũ Ca nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đem không khí trong trẻo nhưng pha chút lành lạnh vào tận phế quản. Nàng thích loại cảm giác này, cảm giác được cùng Vệ Minh Khê ở cùng một chỗ.
Lúc này thuyền đột nhiên lắc mạnh, thiếu chút nữa đem Vệ Minh Khê hất xuống sông, may mà Dung Vũ Ca nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Vệ Minh Khê mới không để nàng bị ngã.
“Có chuyện gì thế?” Dung Vũ Ca tức giận hỏi thuyền phu, thiếu chút nữa đã đem mẫu hậu bảo bối của mình rớt xuống sông rồi, trời tối như vậy mà mẫu hậu lại không biết bơi, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ!
“Dung công tử, bởi vì trời quá tối mà thuyền lớn đối diện tựa hồ không nhìn thấy thuyền chúng ta, đυ.ng phải một cái cho nên thuyền mới lay động kịch liệt như thế……” Thuyền phu giải thích.
“Đáng giận, hiếm khi bản công tử tiết kiệm mà thuê thuyền nhỏ, vậy mà lại còn bị thuyền lớn đυ.ng vào, ta muốn nhìn xem thử một chứ, là ai dám đυ.ng vào bản công tử!” Dung Vũ Ca tức giận nói.
Kỳ thật Dung công tử thuê thuyền cũng không tính là nhỏ, nhưng mà thuyền đối diện còn lớn hơn nhiều, xem ra người đối diện không phú tất quý, Dung công tử vẫn nên nhịn một chút thì hơn.
Vệ Minh Khê thong thả thoát ra từ trong lòng Dung Vũ Ca, vừa rồi nếu Dung Vũ Ca không giữ lấy mình thì thật đúng là có khả năng rơi vào lòng sông mất. Rốt cuộc nàng có bao nhiêu quan tâm đến mình mới có thể cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đem mình ôm vào trong lòng đây?
“Nếu không có gì đáng ngại, cứ cho qua đi.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói, hoàn toàn không giống một nữ nhân vừa bị làm cho kinh hoảng.
“Thuyền gia, các ngươi có sao không?” Người ở thuyền đối diện hướng các nàng hô, xem ra đối phương không phải kẻ ỷ thế hϊếp người, tựa hồ còn là người phi thường biết phân rõ phải trái.
“Đương nhiên có chuyện!” Dung Vũ Ca tức giận kêu lên.
“Tiểu thư nhà ta mời các ngươi lên thuyền gặp mặt, nếu có tổn thương gì, tiểu thư nhà ta sẽ bù đắp!”
“Là thuyền của Giang gia, khó trách thuyền lại lớn như vậy, Giang gia đại tiểu thư có tiếng là thông tình đạt lý. Dung công tử, các ngươi cứ yên tâm đi lên đi!” Sau khi thuyền gia thấy rõ thuyền đối diện mới yên tâm quay sang nói với Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê bị mời lên thuyền lớn, tuy Dung Vũ Ca thuê thuyền quả thật khá lớn nhưng thuyền đối diện lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa lại tráng lệ, vô cùng khí phái, xem ra chủ nhân quả thật là người có bối cảnh.
“Giang Nam có Tính Giang đại gia tộc, chẳng những là Giang Nam vọng tộc lại còn là thủ phủ của cả Giang Nam, chẳng lẽ chính là Giang gia này sao?” Dung Vũ Ca đứng trên boong thuyền quay lại hỏi Vệ Minh Khê.
“Hai vị công tử, thỉnh vào bên trong!” Tỳ nữ mời Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê tiến vào khoang thuyền, từ việc tỳ nữ rất thông hiểu lễ phép là có thể nhìn ra chủ nhân tu dưỡng thế nào, Giang gia đại tiểu thư tựa hồ tu dưỡng không kém.
Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê nghe được tiếng đàn, cầm nghệ cũng không kém, đây là đánh giá trong lòng Vệ Minh Khê. Kỳ thật không kém trong lòng Vệ Minh Khê đã có thể coi là phi thường giỏi rồi, trình độ này cơ hồ so với Dung Vũ Ca cũng không kém là bao nhiêu .
Cầm nghệ cũng hay như vậy, Dung Vũ Ca nghĩ mà phát ghét, phiền chết được, thiên hạ này sao lắm người lợi hại đến thế, nếu vậy không lẽ mình cũng không có gì lợi hại hay sao?
Càng vào bên trong mới phát hiện thuyền này so với tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều.
“Hai vị công tử mời ngồi, thuyền các ngươi có bị tổn hại gì không?”
Tiếng đàn dừng lại, thanh âm như chim hoàng oanh vô cùng dễ nghe truyền đến. Dung Vũ Ca nhíu mày nhìn chủ nhân của thanh âm này. Diện mạo miễn cưỡng cũng coi là được đi, bất quá vẫn không đẹp bằng mình, nhưng khí chất lại có chút quen thuộc, đúng, cùng một bộ dáng tiểu thư khuê các giống Vệ Minh Khê. Chỉ với điểm ấy đã khiến Dung Vũ Ca nhìn không vừa mắt .
“Người ta thiếu chút nữa đã bị hất xuống sông, bị một phen kinh hoảng, ngươi định bồi thường chúng ta như thế nào đây?” Dung Vũ Ca không khách khí nói.
Vệ Minh Khê lắc đầu, Dung Vũ Ca thoạt nhìn cứ như một kẻ ác bá, nếu Dung Vũ Ca thật sự là nam nhân thì chính xác là kẻ ác bá rồi, cũng may nàng là nữ tử, Vệ Minh Khê thầm nghĩ.
.