Chương 42: Vệ Chỉ. Vệ công tử à!

Dung Vũ Ca đưa tay từ từ cởi bỏ đai lưng Vệ Minh Khê, không ngừng nuốt nước miếng, y phục Vệ Minh Khê theo đai lưng nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra lớp trung y bên trong cùng một chút da thịt như tuyết trắng từ từ xuất hiện, Dung Vũ Ca có cảm giác mặt mình đang nóng rực hẳn lên, sắc tức thị không, sắc tức thị không…..mô phật!

Nhưng mà sắc thì làm sao mà biến thành không được chứ, thần phật gì gì đó cũng đều là gạt người. Dung Vũ Ca chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc mình đều đang tràn ngập cảnh tượng tốt đẹp phía sau y quan không chỉnh tề của Vệ Minh Khê. Kỳ thật thay y phục hoàn toàn không cần cởi bỏ trung y, nhưng mà lúc Dung Vũ Ca nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện bên trong, nàng hoàn toàn biến thành ác ma, đầy rẫy ý niệm tà ác trong đầu.

Thật ra nếu mình len lén xem một chút, mẫu hậu cũng đâu có mất một miếng thịt nào đâu, cũng không bao giờ phát hiện được, hơn nữa đều là nữ tử, mẫu hậu có cái gì thì mình có cái đó, xem một chút cũng đâu có cái gì bị ảnh hưởng mà lớn không được..

Dung Vũ Ca đem cả mớ ý niệm tà ác, hèn hạ, đáng xấu hổ trong đầu tiến hành vô số lần thuần khiết hóa cùng hợp lý hoá rồi sau đó mới hít sâu một hơi, ngón tay khẽ khều trung y màu trắng của Vệ Minh Khê, chuẩn bị kéo y phục ra để mà vụиɠ ŧяộʍ nhìn cảnh sắc tú lệ bên trong.

Dung Vũ Ca cảm giác mặt mình càng lúc càng khô nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, ngón tay cũng cứng ngắc một cách kỳ cục, nghiễm nhiên thể hiện bộ dáng có tật giật mình. Tay nàng rốt cục cũng kéo được trung y Vệ Minh Khê ra, lộ ra cái yếm thuần sắc trắng, trên yếm còn có thêu một con phượng hoàng diễm lệ, phượng hoàng kia vừa đúng tọa lạc ngay bộ phận vun cao nhất của nàng. Kia là chiếc cổ trơn bóng láng mịn, tiếp đến là xương đòn (xương quai xanh) thanh mảnh, xuống chút nữa là đôi gò bồng đảo không lớn không nhỏ, trông rất căng tròn.

Dung Vũ Ca không ngờ thân thể Vệ Minh Khê vốn mảnh khảnh như thế lại có thể căng tròn đến vậy, làm cho người ta nhìn đến xuất thần, tầm mắt Dung Vũ Ca thiêu đốt trên người Vệ Minh Khê, tựa hồ như nhìn trộm mỹ thực đã lâu, Dung Vũ Ca nuốt nước miếng, có lẽ đây hoàn toàn là cảnh sắc chỉ trong mộng mới có, không, so với trong mộng càng thêm mê người rất nhiều!

Vệ Minh Khê đang hôn mê, hồn nhiên đâu biết lúc này ánh mắt Dung Vũ Ca đang ấm nóng như thế nào, nhiệt độ đủ để không khí chung quanh sôi trào cả lên, nhưng mà vẫn còn chưa đủ, Dung Vũ Ca còn muốn đem cái yếm vướng víu kia cởi nốt, thật quá mê người, làm cho người ta có cảm giác thật đói, thật muốn chạm vào thử, thật muốn đem Vệ Minh Khê ăn sạch sẽ cả đi……

Dung Vũ Ca tiếp tục nuốt nước miếng, không được, nàng đã hoàn toàn không khắc chế được chính mình, Dung Vũ Ca như thể bị trúng tà, đem mặt hướng tới Vệ Minh Khê, kìm lòng không nổi cúi người hôn lên đôi môi nàng hằng chờ mong nhung nhớ.

Bắt đầu chẳng qua là nhẹ nhàng đυ.ng chạm cánh hoa mềm mại ấy nhưng dù vậy cũng đủ để khiến cho Dung Vũ Ca phải cúi đầu thở dốc. Thật mềm mại, cảm giác thật hạnh phúc, nhưng nàng còn muốn, muốn nhiều hơn thế nữa, nàng từ từ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa sâu vào đôi môi đang hé mở ấy, liếʍ khuôn miệng ấm áp của Vệ Minh Khê, sau đó khẽ tách đôi hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi rốt cục cũng xâm nhập vào nguồn suối mà nàng mong đợi đã từ lâu, từ từ thu lấy mật ngọt bên trong……

Dung Vũ Ca dù sao cũng không dám càn rỡ quá mức, chỉ sợ lưu lại quá nhiều dấu vết mình âu yếm Vệ Minh Khê, môi nàng chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng hôn chiếc cằm nhỏ xinh, đến cái cổ trơn bóng, rồi đến xương đòn thanh mảnh, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đỉnh núi chỉ còn cách một lớp yếm mỏng manh, nhè nhẹ nhè nhẹ xoa nắn, hai điểm dưới tay nàng cũng dần dần se cứng lại……

Vệ Minh Khê dù hôn mê nhưng vẫn cảm giác được thân thể như bị một đoàn hỏa vây quanh, nàng nóng quá, lửa kia thiêu đốt thân thể nàng thật khó chịu, nàng chịu không được rên lên một tiếng, những mong đem ngọn lửa kia vùi tắt……

Môi Dung Vũ Ca sớm đã đặt trên cái yếm mỏng manh kia mà liếʍ liếʍ cắn cắn lêи đỉиɦ núi mềm mại, cái yếm thuần bạch một màu trắng sáng cũng bị nàng liếʍ đến ướt một mảnh, tai bất chợt nghe thấy Vệ Minh Khê khẽ kêu lên một tiếng vừa như thống khổ lại vừa như khoái hoạt, tinh thần lập tức hồi phục. Dung Vũ Ca tự tát lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình.

Dung Vũ Ca ngươi quá ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu rồi, sao lại dám giở trò giậu đổ bìm leo.

Dung Vũ Ca nhanh chóng dùng trung y che kín lại da thịt lộ ra cho Vệ Minh Khê, chỉ sợ mình lại thú tính bột phát, tay chân luống cuống thay cho Vệ Minh Khê một bộ quần áo vốn đã chuẩn bị trước rồi sau đó nhanh chân trốn ra khỏi khoang thuyền.

Dung Vũ Ca chạy đến đầu thuyền, tay ôm lấy ngực mình, giờ phút này trái tim vẫn đập nhanh quá, thân thể vẫn còn nóng rang không cách nào bình phục. Nhớ lại vừa rồi mình thân mật hôn mỗi một tấc da thịt của Vệ Minh Khê như thế, thân thể lại một trận xôn xao. Chưa bao giờ thực tế gần với giấc mộng mình hằng mơ ước đến như vậy, tuy rằng không dám để cho nàng biết, chỉ dám lén lút làm chuyện đáng xấu hổ này, nhưng tâm Dung Vũ Ca cùng thân thể đều bị chuyện đáng xấu hổ đó làm hưng phấn không thôi, Dung Vũ Ca cũng tự mình khinh bỉ mình một chút.

Không biết Dung Vũ Ca đã ngồi ở đầu thuyền mặc cho gió thổi trong bao lâu, chỉ biết cho đến khi cơn gió trong trẻo nhưng lạnh lùng đem một bụng da^ʍ niệm đều thổi bay hết, Dung Vũ Ca mới có can cảm một lần nữa tiến vào khoang thuyền, nhìn thấy Vệ Minh Khê vẫn còn đang hôn mê.

Dung Vũ Ca đem y phục mình cởi ra, cởi đến khi chỉ còn lại cái yếm đỏ thêu mấy đóa mẫu đơn xinh đẹp cùng tiết khố mỏng manh, mới chịu kéo chăn đem thân thể xinh đẹp của mình chui vào trong đó, đưa thân thể của nàng áp sát vào thân thể Vệ Minh Khê. Có thể dựa vào Vệ Minh Khê gần như vậy, có cảm giác thật hạnh phúc, làm cho người ta muốn khóc, Dung Vũ Ca chống cằm, ngắm nhìn Vệ Minh Khê chăm chú.

Nhìn hồi lâu rồi cơn buồn ngủ cũng kéo đến, liền ghé vào người Vệ Minh Khê ngủ ngon lành hạnh phúc, Dung Vũ Ca ngủ thật sự rất ngon a. Chỉ đáng thương cho Vệ Minh Khê, thân thể thật vất vả mới cảm thấy không còn khô nóng, giờ lại đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị ngọn núi đè lên, cực kì nặng nhọc, ngực cũng rất khó chịu, lần này hôn mê một chút cũng không tốt.

----------------------------------

Vệ Minh Khê cảm thấy đầu có chút đau, mắt nàng híp lại rồi lại mở ra, đột nhiên nhìn thấy dung nhan yêu nghiệt của Dung Vũ Ca phóng đại gần trong gang tấc, Vệ Minh Khê mới hốt hoảng mở to hai mắt, sau đó đẩy Dung Vũ Ca ra. Cái chăn cũng theo đó mà chảy xuống, làm cho thân thể trẻ trung đầy khêu gợi của Dung Vũ Ca hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, đáng tiếc Vệ Minh Khê hoàn toàn không có tâm tình mà ngắm nhìn.

Dung Vũ Ca không tình nguyện mở mắt, mẫu hậu vừa đẩy mình.

Vệ Minh Khê giờ mới phát hiện bốn phía chung quanh hoàn toàn xa lạ: “Đây là nơi nào?” Vệ Minh Khê chất vấn. Nàng nhớ lại, khoảnh khắc cuối cùng là lúc uống chén trà Dung Vũ Ca đưa cho, sau đó không còn ấn tượng gì nữa.

“Trên thuyền.” Dung Vũ Ca tươi cười, vẻ mặt rực rỡ nói.

“Vì sao ta lại ở trên thuyền? Ngươi cho ta uống cái gì?” Vệ Minh Khê tức giận hỏi.

“Cho mẫu hậu uống một ít mê dược thôi mà, để cho mẫu hậu hảo hảo ngủ một giấc. Chiếc thuyền này đang xuôi về phương nam, hiện tại thuyền đã ở giữa sông, không thể cập bờ.” Dung Vũ Ca ngẩng cằm, vô tội nói.

Vệ Minh Khê đã hoàn toàn hiểu ra, bộ dáng nghe lời ngày hôm qua thì ra chỉ là diễn trò cho mình xem, Dung Vũ Ca thật quá càn rỡ.

Vệ Minh Khê không thể tưởng được Dung Vũ Ca chẳng những không thu liễm, lại còn càng làm sự việc thêm trầm trọng .Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, ánh mắt trầm xuống. Lúc này Vệ Minh Khê đang tức giận phi thường.

“Dung Vũ Ca, lập tức cập bờ, trở về!” Ngữ khí Vệ Minh Khê không có chút gì là muốn thương lượng.

“Vệ Minh Khê, ngươi là một tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng không dám làm, chỉ mãi làm một người đeo mặt nạ, mang theo cái mặt nạ đoan trang cao quý của ngươi, sống câu nệ mà không bao giờ là chính mình. Nếu như đi Giang Nam, sẽ không có người biết ngươi, sẽ không có ai coi ngươi là Vệ Minh Khê, không có ai xem ngươi như thiên hạ đệ nhất tài nữ, càng không ai nhìn ngươi như mẫu nghi thiên hạ, hiền thê lương mẫu. Ngươi sẽ chính là ngươi, cứ phóng túng một lần đi, vì chính mình khoái hoạt vài ngày, nơi đó không có ai biết ngươi cả. Giang Nam phồn hoa ở kia, mười dặm hương phấn lượn lờ di động ở kia, cùng võ lâm thế ngoại đào nguyên, còn có cô thuyền thả câu nhàn hạ thoải mái, văn nhân tao khách tụ tập nơi Tụ hiền các, năm năm một lần thiên hạ luận tài kì cảnh tráng quan, ngươi không muốn đi xem sao?”

Giang Nam quả thật là địa phương mà Vệ Minh Khê luôn hướng tới từ khi còn trẻ, nhưng cũng chỉ là địa phương nàng mới được đọc qua trang giấy. Giang Nam kia tú lệ phồn hoa, còn là nơi tụ tập anh tài trong thiên hạ, như nước chảy về xuôi, có thế ngoại cao nhân, có sĩ tử ôm ấp hoài bão chuẩn bị ứng thí, còn có Tụ hiền các năm năm mới luận tài một lần, ắt hẳn nơi đó luôn có một đám người tài ba dị sĩ.

Vệ Minh Khê nhớ lại lúc nàng bảy tuổi, tổ phụ từng ở Tụ hiền các tranh luận thất bại, mới ôm mình thở dài mà nói: “Vì sao Chỉ nhi không phải là nam nhi, nếu là nam nhi, ngày sau ở Tụ hiền các sẽ nhất định tỏa sáng, lưu danh sử sách, làm rạng danh Vệ gia”.

Vệ Tử Phong, lúc ấy là đại nho sinh danh chấn thiên hạ, học thức uyên bác, môn sinh rất đông, là nam nhân duy nhất mà từ nhỏ đến lớn khiến Vệ Minh Khê kính nể. Phụ thân thường không vui khi thấy nữ nhi xem nhiều thư tịch, cảm thấy nữ tử có tài nhất định vô dụng, chỉ có Vệ Tử Phong dung túng cho nàng, mặc nàng tùy ý, do đó lúc này thiên hạ mới có đệ nhất tài nữ Vệ Minh Khê.

Vệ Tử Phong vốn là nam nhân mà Vệ Minh Khê kính ngưỡng nhất, thế nhưng ở Tụ hiền các lại luận tài thua. Từ đó Vệ Minh Khê vẫn chú ý đến cuộc tranh tài năm năm một lần tại Tụ hiền các, mỗi lần có tập sách về cuộc luận tài mới nàng luôn xem lại, vẫn không chịu chấp nhận một bàn thua của tổ phụ ngày đó. Ngày trước quãng thời gian nàng mười hai tuổi, Vệ Minh Khê vẫn có một tiếc nuối, mình nếu là thân nam nhi, nhất định vì tổ phụ mà rửa sạch nỗi nhục ngày ấy.

Chính vì thế mà tâm Vệ Minh Khê gặp phải dao động trước nay chưa từng có, ở địa phương không ai biết nàng, có lẽ Vệ Minh Khê không cần sống căng thẳng như vậy nữa, có lẽ Vệ Minh Khê mới có thể trở lại Vệ Minh Khê mười hai tuổi, tài cao khí ngạo ngày trước.

“Như vậy không tốt.” Tuy rằng tâm Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca cổ vũ mê hoặc, nhưng mà băng đóng ba thước không phải một ngày mà tan, Vệ Minh Khê vẫn vứt chưa được trách nhiệm cùng gông xiềng của mình.

“Đại quốc tự có Tĩnh Doanh lo, nàng sẽ để ý hết thảy, ngươi không cần quá lo lắng. Coi như là xuất môn đi xa, cũng không phải làm chuyện gì to tát, Vệ Minh Khê ngươi thỉnh thoảng càn rỡ một lần không được sao?” Dung Vũ Ca thấy trên mặt Vệ Minh Khê có chút dấu hiệu dao động, liền không ngừng cố gắng cổ vũ.

“Ta lúc nhỏ cũng từng mơ ước được cưỡi ngựa nơi tái ngoại ngắm nhìn mặt trời mọc, lêи đỉиɦ Thái Sơn vừa xem mọi núi lớn núi nhỏ, vừa ghé thăm tiên đảo bồng lai, rồi hái tuyết liên ở Thiên Sơn nữa……” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười nói, nhưng mà sau khi đối với ngươi động tình, mọi giấc mộng của ta đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, chỉ cam tâm chờ đợi ngươi ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười.

Vệ Minh Khê không hiểu vì sao Dung Vũ Ca lại đột nhiên nhắc tới những mơ ước ngày đó, nghe thì đúng là rất đẹp, nhưng mà trên thực tế, những thứ đó đối với mình mà nói là vô cùng xa xỉ. Nhưng còn Dung Vũ Ca, hẳn phải rất dễ dàng làm được mới đúng, dù sao nàng cũng có gia thế như vậy.

“Ngươi không dám nghĩ đến những điều đó đúng không? Kỳ thật ngươi nghe cũng cảm thấy rất hâm mộ phải không? Kỳ thật đi Giang Nam đối với ngươi cũng có lực hấp dẫn đúng không? Nếu cơ hội gần trong gang tấc, vì sao còn không dám đi?” Dung Vũ Ca hỏi.

Vệ Minh Khê đột nhiên nở nụ cười, Dung Vũ Ca thoạt nhìn tựa như nữ tử nông cạn, chỉ có sắc mà vô tri, nhưng kỳ thật chính là do mình thành kiến. Dung Vũ Ca rất hiểu cách thuyết phục người khác, làm cho mình có loại cảm giác, nếu lần này có cơ hội mà không đi, ngày sau nhất định sẽ hối hận.

“Ta nói không đúng sao? Dù sao thuyền đã đi, ta nhất định sẽ không cập bờ, không còn cơ hội xoay chuyển đâu!” Dung Vũ Ca khó hiểu khi thấy Vệ Minh Khê đột nhiên nở nụ cười, nàng cảm thấy nói như vậy mà còn không thuyết phục nổi Vệ Minh Khê thì nàng thật nhanh muốn khóc cho rồi.

“Dung Vũ Ca, kỳ thật nếu ngươi biểu hiện chững chạc một chút, nội liễm một ít, so với lúc phóng túng làm càn thì tốt hơn nhiều!” Vệ Minh Khê nhớ lại, phu quân lý tưởng trong cảm nhận của nàng, phải giống như tổ phụ vậy, nho nhã, học thức uyên bác, sáng suốt, nội liễm, ôn nhu, chững chạc. Lần đầu tiên Vệ Minh Khê thừa nhận, năm đó lúc nàng gả cho Cao Hàn, thực rất thất vọng, Cao Hàn còn không được nửa phần so với tổ phụ.

“Vậy ta sau này giả bộ chững chạc nội liễm một chút, mẫu hậu nhất định thích ta phải không!” Dung Vũ Ca vui vẻ nói, nàng rốt cục cũng thuyết phục được Vệ Minh Khê cùng nhau đi Giang Nam, bất quá nàng không ủng hộ quan điểm của mẫu hậu. Nếu chững chạc cùng nội liễm , làm sao có thể theo đuổi được mẫu hậu đây?

“Dung Vũ Ca, chuyện ta đồng ý đi Giang Nam cùng chuyện của ngươi không có bất cứ quan hệ nào, ta như trước vẫn sẽ không đáp ứng thứ tình cảm nghịch luân kia!” Vệ Minh Khê nghiêm túc nói với Dung Vũ Ca, nàng không muốn tão thành ảo giác mình đối với tình cảm này có một tia thoả hiệp nào, nàng đi Giang Nam, bất quá là vì hoàn thành nguyện vọng của tổ phụ mà thôi.

“Vâng!” Dung Vũ Ca ỉu xìu trả lời, tâm mẫu hậu thật đúng là rất khó buông lỏng, tạm thời cứ vậy đi, trước nhất cứ đem mẫu hậu lừa đến Giang Nam đã rồi nói sau, nhất định còn có biện pháp khác.

Vệ Minh Khê lúc này mới phát hiện y phục Dung Vũ Ca không chỉnh tề, thân thể nuột nà kia bại lộ trong không khí, chỉ hơi phủ chút chăn bông, như có như không, một nữ tử có quan niệm trinh tiết lễ giáo không nên bại lộ như thế. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng hy vọng cỡ nào Dung Vũ Ca là tiểu thư khuê các nhã nhặn mà không phải là yêu tinh không kiêng nể gì, vừa chân thật vừa phóng đãng.

“Dung Vũ Ca, ngươi đem quần áo mặc vào, hở ra như vậy còn ra thể thống gì!” Vệ Minh Khê nhíu mày, không tự chủ vẫn còn giáo huấn một phen, ánh mắt rất tự giác nhìn sang một bên, quả nhiên là người được giáo dục tốt, phi lễ chớ nhìn. Nhưng đều là nữ tử thì kỳ thật giáo dưỡng như vậy là không cần thiết , trừ phi trong lòng có quỷ.

“Mẫu hậu vừa chậm lụt, vừa cổ hủ, nhưng người ta hết lần này đến lần khác vừa thấy mẫu hậu đã vui mừng……” Dung Vũ Ca thở dài. Vệ Minh Khê thật chậm hiểu, đã nhìn thấy dáng người khêu gợi của người ta lại còn làm như không thấy, thật sự là đả kích lòng tự tin của người ta mà.

Vệ Minh Khê đứng dậy, cũng phát hiện y phục của mình đã bị thay đổi bằng một bộ y phục thanh sắc.

“Dung Vũ Ca, quần áo của ta đâu?” Vệ Minh Khê có vẻ giận hỏi.

“Ngươi không thể mặc đạo bào đi Giang Nam được, ta giúp ngươi thay một bộ nam trang, chỉ có giả nam trang mới dễ dàng che dấu tai mắt người khác, ta chỉ đổi áo ngoài thôi à, còn cái gì khác cũng chưa làm!” Nửa câu sau của Dung Vũ Ca thật sự rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi .

Vệ Minh Khê tự nhiên là không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy Dung Vũ Ca nói đúng, nam trang sẽ tiện lợi hơn một chút, cũng không quá để ý nửa câu sau của Dung Vũ Ca, hơn nữa đây là lần đầu tiên giả nam trang, thật sự cảm thấy không được tự nhiên!

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê một thân trang nhã nam tử, thực rất hài lòng vì đã thay cho Vệ Minh Khê bộ trang phục này, lập tức đem tiểu thư khuê tú Vệ mỹ nhân biến thành Vệ công tử khí độ bất phàm.

“Trên đường đi Giang Nam ngươi không phải là Vệ Minh Khê, mà là Vệ Chỉ. Vệ công tử à, ở đâu ra mà có Vệ công tử tuấn nhã đến như vậy nè?” Dung Vũ Ca đứng dậy tựa sát vào Vệ Minh Khê, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Vệ Minh Khê, không đứng đắn đùa giỡn nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy, mặt liền đỏ lên, đẩy ngón tay Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca quả nhiên không bao giờ đổi tính, không bao giờ đứng đắn được cả!