Một khúc cầm tiêu hợp tấu của Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca làm cho các tiết mục sau đó đều ảm đạm không bằng. Một thời gian sau tất cả mọi người đều bắt đầu vui chơi giải trí, đã qua mấy chén, ai nấy đều có điểm lâng lâng, vì là yến hội nên cũng không quá câu nệ chuyện này.
Dung Vũ Ca nâng chén rượu, tầm mắt lại luôn đặt ở chỗ Vệ Minh Khê. Nàng chú ý thấy Vệ Minh Khê tuy rằng cũng hoà hợp với khung cảnh chung, nâng chén rượu nhìn như tao nhã uống, nhưng cung nữ hầu hạ một bên lại rất ít khi rót thêm rượu cho nàng, xem ra bộ dáng nàng cầm chén rượu là giả vờ uống chứ không hề uống thật.
Nhìn mọi người tận tình thưởng nhạc, Vệ Minh Khê đột nhiên sinh ra cảm giác cô độc, nàng ngoảnh lại nhìn Cao Hàn, hắn hoà nhập vui vẻ như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy cô độc sao? Vệ Minh Khê khẽ nhếch miệng cười, từ khi nào mình lại trở nên không có việc gì cũng thở ngắn than dài như vậy?
Động tác rất nhỏ kia của Vệ Minh Khê phút chốc đều lọt vào mắt Dung Vũ Ca, nàng nhất định không thích yến hội, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Nhất cử nhất động của Vệ Minh Khê đều được nàng lưu tâm.
Tầm mắt Cao Hiên vẫn đặt trên người Dung Vũ Ca, hắn có loại ảo giác đêm nay Vũ Ca luôn luôn nhìn mẫu hậu, phỏng chừng vì bại bởi mẫu hậu nên không cam lòng chăng, Vũ Ca vốn là người hiếu thắng mà. Nhìn Dung Vũ Ca, Cao Hiên cảm thấy rất vui vẻ, thê tử mình dĩ nhiên là thiên hạ vô song. Cao Hiên quả thật so với Cao Hàn tích được phúc nhiều hơn, nhưng đáng tiếc số phận đã định trước cho y, lòng tuy hướng về người nhưng mãi cũng không bao giờ được đáp lại. Giống như là dòng sông mãi trôi về hướng Đông vô định, chỉ có đi mà không có về.
Vệ Minh Khê tựa hồ cảm giác được Dung Vũ Ca đang nhìn, nhẹ nhàng đem tầm mắt chuyển về phía nàng. Lần đầu tiên tầm mắt Vệ Minh Khê không chỉ nhìn về phía nhi tử mà rơi xuống người Dung Vũ Ca, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn vào mắt Dung Vũ Ca rồi lập tức rời đi nhìn về phía Cao Hiên. Hiên nhi nhất định là cực kì thích Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca quả thật không đơn giản chỉ có hoa mỹ hời hợt. Nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ thấy hắn chướng mắt, mặc dù là thê tử hắn, Dung Vũ Ca vẫn xa cách không gần, Vệ Minh Khê không khỏi thở dài trong lòng.
Dung Vũ Ca thật vô cùng kinh hỉ khi thấy tầm mắt Vệ Minh Khê vừa rồi đặt trên người mình, nhưng mà so với mong ước của mình thì vẫn còn quá ngắn. Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê đang nhìn Cao Hiên, đột nhiên cảm thấy mình lúc trước chọn làm Thái tử phi là một quyết định sai lầm, tuy rằng lấy thân phận Thái tử phi sẽ đến gần Vệ Minh Khê dễ dàng, nhưng thân phận này sau này cũng sẽ thành trở ngại lớn nhất khi mình muốn tiếp tục tới gần nàng, Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, không khỏi lại thấy phiền não.
Yến hội rốt cuộc đã xong, Dung Vũ Ca cùng Cao Hiên cũng trở về Đông cung. Dung Vũ Ca đi phía trước, bỏ mặc Cao Hiên tụt lại phía sau, trong lòng nàng vẫn còn thấy thực sự phiền toái.
“Vũ Ca, vì sao nàng đột nhiên mất hứng vậy?” Cao Hiên chầm chậm đuổi theo Dung Vũ Ca, không phải mới vừa rồi vẫn rất tốt sao, sao tâm tình lại lập tức liền biến thành không tốt rồi?
“Ngươi định quản ta chắc!” Dung Vũ Ca ngữ khí khó chịu quát Cao Hiên.
Cao Hiên cũng cảm giác được Dung Vũ Ca có vẻ phát hỏa với mình. Điều đó khiến cho hắn buồn bực, mình đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, nha đầu này sao vẫn còn hờn giận như thế?
“Không phải, chỉ là ta không muốn nàng không vui.” Cao Hiên cười nói. Nụ cười thật rạng rỡ trong sáng, nhưng lại không có chút uy nghiêm nào của thái tử cả.
Không muốn ta không vui, đem mẫu hậu ngươi tặng cho ta là được, Dung Vũ Ca tà ác nói thầm trong lòng.
“Được rồi, ngươi không cần để ý đến ta đâu.” Dung Vũ Ca cũng biết khi dễ thái tử biểu đệ hiền lành thật sự không tốt lắm, hơn nữa hắn vẫn là tâm can bảo bối của Vệ Minh Khê, nếu bị Vệ Minh Khê biết thì cũng không hay.
“Ừ!” Cao Hiên thấy Dung Vũ Ca không nói cũng không có cách, chỉ có thể uể oải gật đầu.
“Đúng rồi, đêm nay ngươi có thể ngủ trên giường……” Cao Hiên còn chưa kịp cao hứng thì Dung Vũ Ca đã nói câu tiếp theo khiến cho hắn đang tươi cười liền đông cứng lại.
“Đêm nay ta không trở về Đông cung, ngươi không được nói cho người khác biết, cũng không được để cho người khác biết, hiểu không?” Dung Vũ Ca hơn phân nửa là không trở về nhà vào lúc đêm khuya thế này, như vậy dĩ nhiên là không tuân thủ chuẩn mực của nữ nhi thường tình, đã không cùng trượng phu nói lý thì thôi, còn muốn ra lệnh cho trượng phu thay nàng che dấu hành vi phạm tội.
“Nàng đi đâu?” Cao Hiên nhíu mày hỏi, bộ dáng nhíu mày này thật giống Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nhìn xuất thần.
“Ai cần ngươi lo!” Xem ra Cao Hiên lớn lên sẽ giống Vệ Minh Khê nhiều lắm. Bản thân cũng không muốn quát hắn nữa, nên Dung Vũ Ca nói câu này so với câu vừa rồi thái độ tốt hơn nhiều, đáng tiếc Cao Hiên vẫn không cao hứng nổi.
“Vũ Ca……” Cao Hiên còn chưa kịp nói hết câu, Dung Vũ Ca đã ly khai. Cao Hiên nhìn bóng dáng Dung Vũ Ca biến mất, mặt cúi gằm xuống, lễ vật hắn tự tay làm còn chưa đưa nàng.
Cao Hiên vốn không biết cho dù hắn đưa lễ vật gì, Dung Vũ Ca cũng thấy chướng mắt, trừ phi đem mẫu hậu mình đưa lên.
***
Vệ Minh Khê tắm rửa xong, thay cung bào đổi bằng một bộ y phục bạch sắc hàng ngày, lẳng lặng mang theo Tĩnh Doanh cùng đi ngự hoa viên tản bộ.
Hương thơm hoa dại trong vườn nương theo gió thổi đưa đến chóp mũi Vệ Minh Khê, bầu trời đêm mát lạnh nhưng cũng mang theo hơi thở đầy cô tịch. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, đem không khí quạnh quẽ hít vào phế quản, có loại cảm giác dễ chịu nói không nên lời. Vệ Minh Khê lật nhẹ tay, lấy từ trong tay áo rộng thùng thình một cây trúc tiêu, giữa khung cảnh tĩnh lặng ban đêm nhẹ nhàng thổi lên một khúc, bất quá chỉ là tự tiêu khiển mà thôi.
Dung Vũ Ca nghe thấy tiếng tiêu liền ngừng cước bộ, im lặng lắng nghe tiếng tiêu du dương kia. Nhìn Vệ Minh Khê một thân bạch y thê lương ảm đạm, Vũ Ca thật muốn ôm nàng vào lòng, không nghĩ nàng lại cô độc nhiều đến như vậy, nàng cũng chỉ biết dùng chính bản thân mình để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mà thôi. Dung Vũ Ca im lặng nhìn, lắng nghe tiếng lòng của Vệ Minh Khê.
Tĩnh Doanh phát hiện ra Dung Vũ Ca nhưng thấy nàng chỉ im lặng lắng nghe, Tĩnh Doanh cũng làm như không phát hiện, có lẽ vẫn còn có người hiểu nương nương , chỉ là……
Vệ Minh Khê thổi xong mấy khúc, mới phát giác trời đã gần sáng, nàng liền thu hồi trúc tiêu, chuẩn bị quay về Phượng Nghi cung. Vệ Minh Khê một khi trở về Phượng Nghi cung, lại là Vệ Minh Khê mang mặt nạ hoàn mỹ như trước.
Dung Vũ Ca chờ Vệ Minh Khê rời đi rồi cũng ly khai, bản thân nàng cũng đứng một đêm. Đêm qua là sinh thần của mình, là nàng bồi tiếp cùng mình, tuy rằng nàng một chút cũng không biết, nhưng trong lòng Dung Vũ Ca cũng thấy vui vẻ không thôi.
***
Tuy Cao Hiên thức trắng một đêm dài ở Đông cung chờ Dung Vũ Ca, chờ đến rạng sáng nàng mới trở về nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ đành đem một bụng uỷ khuất ép xuống mà không thể làm gì khác.
“Tối hôm qua nàng đã đi đâu?” Cao Hiên lo lắng hỏi.
“Tản bộ ở ngự hoa viên.” Dung Vũ Ca vừa ra vẻ bất mãn vừa chuẩn bị chăn gối ngủ bù, bất quá phải để cho hạ nhân đến thay toàn bộ chăn gối mới được, dù sao đêm qua Cao Hiên cũng ngủ ở nơi này.
“Cả một đêm?” Cao Hiên nhận thấy quả thật trên người Dung Vũ Ca có mùi hoa ở ngự hoa viên.
“Không được sao?” Dung Vũ Ca nhíu mày hỏi ngược lại.
“Vậy nàng nghỉ ngơi một chút đi, đã một đêm không ngủ rồi.” Tuy rằng trong lòng Cao Hiên có chút khổ sở, nhưng vẫn ân cần nói.
“Đúng rồi, nghe nói Đông Đô có điềm lành, ngẫm lại phụ hoàng cũng đã mười năm chưa đông tuần, hiện tại là thời cơ tốt để đông tuần, ngươi nói với phụ hoàng về việc này đi.” Ngày hôm qua Vệ Minh Khê trổ tài hoa, khiến người người hâm mộ. Cữu cữu ngày nào đó lỡ tâm huyết dâng trào, lại dính lấy Vệ Minh Khê thì sẽ không tốt chút nào. Để cho cữu cữu đi đông tuần, tốt nhất mang theo tân quý phi và chiêu nghi cúng đi, chẳng những sẽ phai nhạt ấn tượng ngày hôm qua, ít nhất trong ba tháng, Vệ Minh Khê cũng sẽ không phải hầu hạ hắn, nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca liền cảm thấy đông tuần thực tốt.
“Đông tuần, ý kiến hay, điềm lành ở Đông Đô mấy ngày nay làm cho phụ hoàng long tâm chấn động, nếu đề nghị đi đông tuần, phụ hoàng nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Vũ ca nghỉ ngơi cho tốt, ta đi lâm triều, việc thỉnh an mẫu hậu để ta đi là được rồi.” Cao Hiên vui vẻ nói.
“Mới sáng sớm ngươi đừng đi quấy rầy mẫu hậu , giữa trưa ta sẽ thỉnh an, ngươi trực tiếp đi lâm triều đi!” Dung Vũ Ca nghĩ Vệ Minh Khê cả đêm không ngủ, hẳn là cũng rất mệt mỏi, cho nên sáng nay cũng không đi quấy rầy nàng .
“Ta đã nhiều ngày không đi thỉnh an , nếu không đi……” Cao Hiên chần chờ nói.
“Ngươi lâm triều rồi đi không được sao, nếu hôm nay ngươi đề nghị khiến cho phụ hoàng cao hứng, mẫu hậu biết được không phải càng vui vẻ sao?” Dung Vũ Ca phản đối.
“Vũ Ca nói cũng là có đạo lý, ta đây đi lâm triều trước, trở về sẽ thỉnh an mẫu hậu sau.”
***
Cái người ngày ngày đúng lúc đều đến thỉnh an, cớ sao hôm nay lại không đến, điều này làm cho Vệ Minh Khê có chút không quen. Dung Vũ Ca không phải ngã bệnh rồi chứ? Không đến thỉnh an, cũng không phái người đến bẩm báo, Dung Vũ Ca này có hiểu lễ tiết cung đình hay không? Vệ Minh Khê tự nhủ đến lúc Dung Vũ Ca đến thỉnh an, nhất định phải bắt nàng học một khoá lễ tiết cung đình mới được. Nhưng Vệ Minh Khê hoàn toàn quên mất trước kia nàng hy vọng Dung Vũ Ca đừng đến thỉnh an cỡ nào.
Dung Vũ Ca ở Đông cung ngủ được một giấc mĩ mãn, vừa tỉnh giấc lập tức pha một hồ nước hoa hồng để tắm. Dung Vũ Ca bơi qua lượn lại vài vòng, cảm thấy lúc này mình thật giống yêu tinh yêu mị, không, yêu tinh cũng không xinh đẹp bằng mình, sau đó mới hừng hực đi đến Phượng Nghi cung. Nửa ngày không thấy như cách ba thu, nhớ Vệ Minh Khê muốn chết, không biết mẫu hậu đại nhân có nhớ mình không?
Lúc Dung Vũ Ca đến Phượng Nghi cung thì Vệ Minh Khê đang dùng cơm, Dung Vũ Ca tự động tự phát ngồi vào bàn cơm, kêu Thước Nhi đang hầu hạ bên cạnh mang thêm ra một bộ bát đũa, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng nhíu mày của Vệ Minh Khê.
“Dung Vũ Ca, ngươi có hiểu lễ tiết cung đình hay không?” Vệ Minh Khê không khách khí hỏi.
“Mẫu hậu đừng cứng nhắc mà, chúng ta lại là người một nhà, tình cảm thắm thiết cần gì để ý đến mấy thứ đó .” Dung Vũ Ca cười nịnh nọt, trong lòng lại thầm nghĩ, thần tình mẫu hậu hôm nay lại không tốt.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả đều phải có quy củ.” Vệ Minh Khê vừa nói ra lời, Thước Nhi liền vội vàng đem chén bát thu lại. Dung Vũ Ca nhíu mày, con gà mái này thật là, xem ra phải cố gắng quan hệ tốt với con gà mái này mới được, dù sao đều là người thân tín bên Vệ Minh Khê, không thể xem thường lực lượng này được.
Dung Vũ Ca rất muốn đoạt lại chén đũa trong tay Thước Nhi, nhưng ở trước mặt Vệ Minh Khê, nàng không dám làm, cũng sẽ không làm chuyện mất nhân phẩm như vậy, nàng vẫn rất chú ý hình tượng trong mắt Vệ Minh Khê.
“Mẫu hậu……” Dung Vũ Ca đứng dậy chạy đến trước mặt Vệ Minh Khê, cầm ống tay áo Vệ Minh Khê kéo kéo, nhõng nhẽo làm nũng, càng nhìn càng ớn, còn kém mỗi là không chu cái miệng nhỏ nhắn ra thôi.
Thái tử phi thấy ớn quá, tay chân Thước Nhi và Tĩnh Doanh đã nổi hết da gà, được rồi, lấy tuyệt thế dung mạo của Thái tử phi làm vậy vẫn rất hữu dụng, nhưng mà vẫn làm người ta rất buồn nôn.
Thước Nhi và Tĩnh Doanh nhìn lại Vệ Minh Khê, Hoàng hậu nương nương quả nhiên là Hoàng hậu nương nương, vẫn bất động thanh sắc, không buông lỏng tí nào.
“Mẫu hậu……” Một tiếng này của Dung Vũ Ca, cơ hồ muốn đem xương cốt người ta kêu đến nhũn, lúc này Vệ Minh Khê mới giương mắt nhìn Dung Vũ Ca một chút, vẫn lôi kéo tay mình, có để mình ăn cơm không đây?
“Mẫu hậu!” Đột nhiên Cao Hiên từ đâu cao hứng phấn chấn tiêu sái tiến vào, loại tình cảm hưng phấn biểu hiện hết trong giọng nói. Vào phòng mới phát hiện Dung Vũ Ca cũng ở đây, tâm tình liền rất tốt.
“Hiên nhi, đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng bản cung đi.” Vệ Minh Khê từ ái nói.
Ánh mắt Dung Vũ Ca ai oán nhìn Vệ Minh Khê, đãi ngộ khác biệt, là đãi ngộ khác biệt một cách trắng trợn lộ liễu. Sao nàng không thuận theo mình chứ, Dung Vũ Ca tâm tình thật không tốt, liền dùng ánh mắt như dao găm bắn về phía Vệ Minh Khê và Cao Hiên.
“Vũ Ca cũng ngồi xuống ăn đi!” Cao Hiên vốn rất thương yêu thê tử, liền kéo Dung Vũ Ca cùng nhau ngồi xuống, lúc này Thước Nhi và Tĩnh Doanh mới lập tức lấy thêm chén đũa cho Cao Hiên và Dung Vũ Ca.
Nàng nhờ phúc của Cao Hiên mới có thể cùng Vệ Minh Khê ăn cơm sao? Trong lòng Dung Vũ Ca tràn đầy bất bình. Chỉ biết nhi tử mình trọng yếu, không biết rằng nữ nhân của mình trong tương lai cũng rất trọng yếu sao?