“Ngày nào các nàng cũng đến, mẫu hậu có định phong cho các nàng chức danh gì không?” Dung Vũ Ca tò mò hỏi.
“Dung Vũ Ca, càng ngày ngươi càng quá phận rồi đó.” Việc này vốn không phải là chuyện Thái tử phi nên hỏi, Vệ Minh Khê cảnh cáo Dung Vũ Ca.
“Ta chỉ tò mò chút thôi mà.” Dung Vũ Ca nói thầm.
Vệ Minh Khê trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, không phân biệt lớn nhỏ gì cả.
“Thái tử phi, người chải tóc lâu lắm rồi, rốt cuộc người có biết vấn tóc hay không? Không còn thời gian để ngắm nhìn đâu……” Thước Nhi không khách khí hỏi. Xem ra nàng làm không được rồi, nhìn Dung Vũ Ca đem tóc Hoàng hậu hết vấn lên rồi lại thả xuống, vẻ mặt Thước Nhi đầy khinh bỉ.
Gương mặt Dung Vũ Ca càng lúc càng ửng đỏ. Thực tế nàng được hạ nhân hầu hạ đã quen, chỉ biết sơ sơ mấy kiểu tóc đơn giản nhất. Kiểu tóc cung đình phức tạp nàng đúng là không biết, vừa rồi nàng cướp lấy lược làm sao nghĩ được nhiều như vậy. Bất quá tiểu cung nữ này thật sự khiến người ta chán ghét, đâu cần làm xấu mặt người ta như thế, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Thái tử phi, cũng muốn có chút mặt mũi mà.
Kỳ thật vừa rồi Vệ Minh Khê cũng định hỏi Dung Vũ Ca, nhưng nếu hỏi thì có vẻ khiến người ta mất mặt. Mà Vệ Minh Khê cũng rất ít khi làm thế, Thước Nhi thật đúng là tri kỷ, hỏi đúng ngay nghi vấn trong lòng nàng. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca qua lăng kính, nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ, khóe miệng khẽ mỉm cười, thật khó có dịp làm cho Thái tử phi vô pháp vô thiên này đỏ mặt.
Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê mỉm cười, biết trong lòng Vệ Minh Khê đang cười mình, ngẫm lại vừa rồi lẽ ra mình không nên giành, trong lòng lại càng thêm quẫn bách. Ta bất quá là không vấn tóc được thôi, nhưng cũng có những cái ta giỏi chứ bộ, thật sự là ta vẫn rất lợi hại mà, Dung Vũ Ca tự an ủi.
“Thái tử phi, kiểu tóc này rất phức tạp, hay là để cho nô tỳ đến làm thay đi, nô tỳ vốn quen thuộc hơn.” Tĩnh Doanh tâm tư linh động, biết Thái tử phi bất đắc dĩ không xuống thang được, liền nhanh chóng giúp nàng tìm cái thang leo xuống.
Dung Vũ Ca phát hiện tiểu cung nữ luôn im lặng bên người Vệ Minh Khê này so với con gà mái kia tốt hơn nhiều lần, mẹ gà kia sao không học một ít giống thế nhỉ? Dung Vũ Ca không quên trừng mắt liếc Thước Nhi một cái.
Dung Vũ Ca thuận thế xuống thang, liền tránh qua một bên để cho Tĩnh Doanh làm. Tĩnh Doanh quả nhiên được huấn luyện rất có tố chất, ngay lập tức có thể vấn lên một kiểu tóc tinh xảo cao quí.
Lúc đi đến đại điện, Dung Vũ Ca lại nắm lấy tay Vệ Minh Khê, vừa nhìn đã biết chỉ có nàng chủ động. Vệ Minh Khê hơi khựng lại, tay Dung Vũ Ca lại thuận thế đưa tới, Vệ Minh Khê theo bản năng rút về lại nhưng gặp lúc có người bên ngoài đành để yên cho Dung Vũ Ca nắm.
Dung Vũ Ca đã đoán trước trước mặt người ngoài Vệ Minh Khê sẽ không đẩy tay mình ra, càng càn rỡ quấn lấy tay Vệ Minh Khê, ngón tay không an phận vụиɠ ŧяộʍ vuốt ve tay nàng. Động tác tuy kín đáo nhưng Vệ Minh Khê vẫn tinh tế nhận ra được.
Tay Vệ Minh Khê giống như chạm phải một thứ gì đó vô cùng mềm mại, nhưng dù đẩy thế nào cũng không dứt ra được, cảm giác vô cùng kỳ quái. Vệ Minh Khê trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, liếc nàng một cái, nhưng Dung Vũ Ca cực kì càn rỡ đối với Hoàng hậu nương nương đang hờn giận cứ làm như không thấy. Bất quá giờ phút này trong mắt người khác các nàng thật đúng là một cặp mẹ chồng nàng dâu vô cùng tốt đẹp.
Dung Vũ Ca nhìn thấy hai nữ nhân ngồi ở ngoài đại sảnh, Đổng Vân Nhu vẫn một thân hoả hồng, Hoắc Liên Tâm lại một thân bạch y giống như lúc trước làm cho người ta thương xót. Dung Vũ Ca lúc này cũng một thân hồng sắc, Đổng Vân Nhu lại dám ở trước mặt mình mặc hồng y, nàng không sợ bị dung nhan của mình làm cho nản lòng thất sắc hay sao?
Được rồi, Dung Vũ Ca miễn cưỡng thừa nhận, tuy rằng Đổng Vân Nhu không xinh đẹp bằng nàng nhưng quả thật cũng có chút tư sắc. Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm có nhan sắc xem ra cũng tốt, như vậy cữu cữu sẽ không nhớ thương Vệ Minh Khê nữa.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Thanh âm thái giám vang lên, Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm nhanh chóng đứng dậy, hành lễ về phía Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê khẽ phất tay rồi từ từ thượng vị. Rốt cục cũng bỏ đươc tay Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca đành phải an phận đứng ở bên cạnh nàng.
“Tất cả bình thân, Thái tử phi lui trước đi, bản cung cùng hai muội muội có ít chuyện cần nói.” Thanh âm Vệ Minh Khê rất nhẹ nhưng cũng không thiếu phần khí phách của người đứng đầu lục cung.
Dung Vũ Ca tuy không cam tâm nhưng trước mặt ngoại nhân đành phải ngoan ngoãn nghe lời, thi lễ lui xuống. Điểm nặng nhẹ ấy nàng vẫn hiểu được, chỉ là trong lòng vẫn có cảm giác ủ rũ, vì sao nàng không thể ở bên cạnh Vệ Minh Khê cả ngày?
Đổng Vân Nhu nhìn một thân cung bào hoa lệ của Vệ Minh Khê, xem ra Hoàng hậu quả thật đúng như đồn đãi. Dù là nàng làm ra bất kể hành động gì, đều ẩn chứa khí chất ung dung, tao nhã cao quý như vốn dĩ là thế, thoạt nhìn nàng còn rất trẻ, tuy rằng mặt mày ôn nhu hòa nhã nhưng thật ra lại có chút thờ ơ lạnh lùng, quả nhiên là bậc mẫu nghi thiên hạ.
Vị Thái tử phi được đồn đãi dung mạo tựa hồ thiên tiên kia không ngờ so với mình còn đẹp hơn. Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ nhưng vẫn cảm thấy nàng xinh đẹp kinh người. Rất nhiều nữ nhân đều không dám ở trước mặt Dung Vũ Ca mặc cùng một màu trang phục, nhưng Đổng Vân Nhu lại không e dè, màu đỏ vốn là màu Đổng Vân Nhu yêu thích nhất, dựa vào cái gì Dung Vũ Ca có thể mặc mà nàng thì không thể?
Kỳ thật Dung Vũ Ca đối với nhan sắc cũng không đặc biệt quan tâm, gặp Đổng Vân Nhu cũng không có tâm lý phải kiêng dè, nên tự nhiên cũng sinh ra thái độ dửng dưng. Kết quả là Dung Vũ Ca cùng Đổng Vân Nhu tuy ngầm cùng nhau khoe sắc, Đổng Vân Nhu một thân hoả hồng, Dung Vũ Ca cũng một màu hồng sắc, nhưng rõ ràng dung mạo Dung Vũ Ca đẹp hơn hẳn.
Vốn mặc hồng y là để khoe sắc, nhưng xem ra Đổng Vân Nhu lần này không chiếm được nhiều tiện nghi, thật là khó phân thắng bại. Kỳ thật Đổng Vân Nhu rất thông minh, nàng biết mình thích hợp nhất là mặc đồ hồng sắc, đó cũng chính là ưu thế tối ưu của nàng, nhưng không may nhan sắc nàng thật là quá kém hơn so với Dung Vũ Ca, đành không khỏi một phen buồn lòng thất sắc.
Trong lòng Hoắc Liên Tâm lại rất hâm mộ Vệ Minh Khê, đến khi nào mình mới có tài năng như nàng để chỉ huy lục cung, có lực uy hϊếp như thế? Hoắc Liên Tâm âm thầm quyết tâm sau này nàng cũng phải đạt được vị trí như thế, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô cùng nhu thuận kính cẩn nghe theo.
Kỳ thật Đổng Vân Nhu không phải là một nử tử nhu hoà mà vốn là một yêu mị thích đi quyến rũ người khác. Tính tình nàng cương liệt, điều nàng theo đuổi cũng rất đơn giản, người không phạm ta, ta ắt không phạm người.
Xem ra Hoắc Liên Tâm người cũng như tên, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng trìu mến, vòng eo mảnh khảnh tựa hồ có thể gãy làm đôi.
Đổng Vân Nhu là người luôn tin tưởng vào cảm giác mình, nàng không thích Hoắc Liên Tâm, vô luận Hoắc Liên Tâm cố gắng tỏ ra thiện ý cỡ nào, Đổng Vân Nhu vẫn không thích. Cảm giác đầu tiên đã không thích, thì nàng sẽ mãi như thế không thay đổi, cũng không có ngoại lệ. Mà đương nhiên Hoắc Liên Tâm cũng không thích Đổng Vân Nhu, bộ dạng nàng quá ư dụ hoặc.
Vệ Minh Khê nhìn Đổng Vân Nhu và Hoắc Liên Tâm, thật ra trong lòng không có nhiều gợn sóng lắm. Tuy đây không phải hai tú nữ đệ nhất nhưng cũng không phải là hai phi tần cuối cùng, khẳng định mâu thuẫn sẽ phát sinh, chỉ mong là không có gì quá đáng.
Vệ Minh Khê bình đạm cùng các nàng hàn huyên, đơn giản chỉ là một ít lễ tiết trong cung và các việc cần chú ý.
“Các ngươi theo bản cung vào thư phòng, bản cung đã sửa sang lại một ít việc cần chú ý ở trong cung, các ngươi cầm về xem, có thể sẽ giúp ích một chút.” Vệ Minh Khê đưa Đổng Vân Nhu và Hoắc Liên Tâm vào thư phòng tại Phượng Nghi cung.
Vệ Minh Khê vào thư phòng, sau án thư là một giá sách to, Vệ Minh Khê liền xoay người tìm kiếm trên giá, chỉ có Hoắc Liên Tâm cùng Đổng Vân Nhu lại bị thứ khác trên bàn làm cho hấp dẫn tầm mắt. Hoắc Liên Tâm nhìn tờ giấy đặt trên bàn có viết tên mình, đó nhất định là ý chỉ thụ phong, Hoắc Liên Tâm khắc chế không được muốn trộm nhìn lén. Riêng Đổng Vân Nhu lại chú ý đến chiếc bình tinh xảo làm bằng ngọc dạ quang đặt ở góc án thư, Đổng Vân Nhu nhìn có chút thích, nàng luôn luôn thích các thứ đồ tinh xảo.
Ngay lúc Hoắc Liên Tâm gần bước tới án thư, Vệ Minh Khê đột nhiên xoay người lại: “Tìm được rồi, các ngươi lại xem đi.” Tất nhiên không bỏ qua vẻ bối rối nóng lòng không giấu được trên mặt Hoắc Liên Tâm. Vệ Minh Khê khẽ cười thầm trong lòng, xem ra lần này có người chờ không nổi rồi.
“Hoàng hậu nương nương, cái chai này thật tinh xảo, có thể cho ta không?” Đổng Vân Nhu chỉ vào cái chai, kìm lòng không được mà mở miệng cầu xin. Vừa mở miệng liền biết mình quá lớn mật, không nói đến đây cũng có thể là vật mà Hoàng hậu yêu thích, mình tự tiện xin như thế thật rất thất thố, thật sự thất lễ.
Vệ Minh Khê nhìn cái chai trên án thư, thiếu chút nữa đã quên thứ này. Nàng khẽ chần chờ, người ta tặng mình, nếu mình tặng lại cho người khác có vẻ không hay lắm, nhưng mà giữ lại thì mình cũng không dùng, đưa cho Đổng Vân Nhu cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Dù sao Dung Vũ Ca đưa mình , mình chỉ nói không vứt chứ không nói không được cho người khác, không thể xem là mình thất tín.
“Ngươi thích thì cứ lấy đi.” Tuy Vệ Minh Khê nói vậy nhưng trong lòng không tránh khỏi bất bình, bất quá nỗi bất bình ấy được nàng dìm xuống rất nhanh.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Đổng Vân Nhu cao hứng tiếp nhận bình dạ quang thạch, đối với Hoàng hậu lại có thêm vài phần hảo cảm.
Trong đầu Hoắc Liên Tâm vẫn nghĩ tới ý chỉ đang đặt trên án thư, bên trong tựa hồ phong mình làm chiêu nghi, chức vị này xem ra không thấp, Hoắc Liên Tâm trong lòng vui sướиɠ không thôi, nhưng vẫn tò mò không biết Đổng Vân Nhu sẽ được phong gì? Theo lý có lẽ phải thấp hơn với mình một cấp, dù sao phụ thân và huynh trưởng mình tại triều đình cũng có chút ảnh hưởng.
Dung Vũ Ca căn bản không hồi cung ngay mà đi dạo quanh quẩn ngoài Phượng Nghi cung. Thấy thời gian không còn sớm, có lẽ hai nữ nhân kia cũng đã trở về, bèn tính qua lại Phượng Nghi cung bám dính Vệ Minh Khê thêm chút nữa.
Nhìn từ xa Dung Vũ Ca đã trông thấy trong tay Đổng Vân Nhu đang cầm một thứ gì đó rất quen mắt, thị lực của nàng vốn không kém, không phải chứ, Dung Vũ Ca vẻ mặt càng lúc càng mù mịt.
Dung Vũ Ca lập tức cản bước Đổng Vân Nhu lại.
“Thứ trên tay ngươi làm sao mà có?” Dung Vũ Ca chất vấn.
Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm không khỏi buồn bực, vừa rồi rõ ràng không thấy Thái tử phi, sao chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt mình?
“Ngươi nói thứ này sao?” Đổng Vân Nhu đưa cái chai lên hỏi, chẳng lẽ Thái tử phi cũng thích cái này. Chắc sẽ không đòi của mình đấy chứ, mà mình cũng không định đưa nàng: “Đây là Hoàng hậu nương nương ban thưởng .”
“Đưa đây!” Dung Vũ Ca âm trầm ra lệnh, khí thế kia làm cho Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm bị dọa nhảy dựng lên.
“Đây là của Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta.” Đổng Vân Nhu nhắc lại lần nữa, kỳ thật muốn Dung Vũ Ca khách khí một chút, nhưng những lời này lại làm Dung Vũ Ca còn tức giận hơn hơn.
“Đây là của ta!” Dung Vũ Ca vô cùng không nể mặt giựt về. Sau đó xoay người đi đến Phượng Nghi cung, nghĩ đến việc Vệ Minh Khê đem đồ mình tặng nàng đưa cho người khác, Dung Vũ Ca tức giận không thôi. Nàng thà rằng Vệ Minh Khê ném đi, cũng không muốn để cho nàng đem đồ mình tặng chuyển giao cho người khác!
Đổng Vân Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca quá kiêu ngạo mà! Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt để nàng cướp đi, dù sao Dung Vũ Ca cũng có chỗ dựa quá cường đại, mình không thể trêu vào.
“Thái tử phi quả thực được nuông chiều quá mức, dù sao ngươi cũng là trưởng bối của nàng, ngày sau được phong làm quý phi cũng không phải không có khả năng .” Hoắc Liên Tâm chờ Dung Vũ Ca đi rồi mới nói, nói một câu nhìn như trấn an, trên thực tế là châm ngòi xích mích.
————————o0o———————