Chương 22: Kết thúc

“Hoàng Thượng dù sao cũng là cữu cữu của Vũ Ca, trưởng bối chung quy vẫn là trưởng bối, cho dù ta tình nguyện, mẫu thân ta sợ là cũng không đồng ý. Thái tử lớn lên giống Hoàng Hậu cữu mẫu, lại qua chút thời gian nữa, nhất định sẽ không thua kém cữu cữu, nếu là Thái Tử Phi, liền giống như Hoàng Hậu cữu mẫu, cũng có thể làm Hoàng Hậu một nước, cữu mẫu chẳng lẽ không cảm thấy lựa chọn như vậy Vũ Ca càng có lợi hơn sao?” Dung Vũ Ca cười hỏi, trong lòng nàng vẫn là có khuynh hướng gả cho Cao Hiên.

Vệ Minh Khê đối với chuyện Dung Vũ Ca muốn làm Thái tử phi, có loại cảm giác như trút được gánh nặng, lại cảm thấy có chút mất mát.

“Đối với ngươi mà nói, xác thật là rất tốt. Nếu là ngươi lựa chọn gả cho Hiên Nhi, tự nhiên cũng là tốt, ngày sau ngươi là thê tử Hiên Nhi, cả một đời đều là thê tử Hiên Nhi sẽ không thay đổi, ngươi chính là con dâu ta, ta sẽ đối đãi ngươi giống như nữ nhi ruột.” Vệ Minh Khê dị thường nghiêm túc nói, nếu Dung Vũ Ca thật sự biến thành Thái tử phi, như vậy tương lai nàng chắc chắn gắt gao giữ giới hạn với Dung Vũ Ca, sẽ không vượt qua nữa phần tình cảm nào. Nếu nàng sớm biết chính mình cùng Dung Vũ Ca sẽ biến thành quan hệ như vậy, có lẽ mình hẳn là sẽ sớm hơn một bước mà tránh đi Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca vừa nghe ngây ngẩn cả người, nàng hiện tại suy xét càng nhiều hơn trước đó, thân phận Thái tử phi hiện tại xác thật càng thích hợp với mình, nhưng mình căn bản lại quên suy xét sự tình lúc sau. Đúng vậy, lấy tính tình Vệ Minh Khê, ngày sau làm thế nào dám cùng con dâu mình có chuyện gì bí mật không thể cho người khác biết. Thiếu chút nữa liền đi nhầm đường, may mà còn có thể vãn hồi.

“Không, ta muốn làm Hoàng Qúy Phi.” Dung Vũ Ca nhanh miệng sửa lại, chỉ là nếu phải gả cho cữu cữu, vậy thì phải thay đổi toàn bộ kế hoạch, như thế nào làm cho mẫu thân đồng ý, như thế nào để cho cữu cữu không đυ.ng vào người mình, mọi vấn đề chính mình cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Dung Vũ Ca muốn làm Thái tử phi còn có thể lý giải, nhưng là phải làm Hoàng Qúy Phi, thật sự không có lý do gì, điều duy nhất Vệ Minh Khê có thể nghĩ đến, đó là Dung Vũ Ca muốn làm như vậy nguyên nhân có lẽ là bởi vì mình. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, thế nhưng cảm thấy có chút đau lòng.

“Ngươi có gia thế hiển hách, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hà tất gì phải ủy khuất chính mình như vậy?” Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy, Dung Vũ Ca có thể có lựa chọn khác càng tốt hơn, có thể thật thoải mái tự do, mà không phải trói buộc chính mình ở trong cung, trái lương tâm gả cho cữu cữu của mình.

“Ngươi cũng cảm thấy ta đẹp sao?” Dung Vũ Ca vui vẻ hỏi, chỉ cần về sau có thể ở bên cạnh Vệ Minh Khê, nàng có thể không tiếc tất cả.

“Thiên hạ này có ai mà không biết dung mạo của ngươi đâu? Chỉ là cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi có rất nhiều lựa chọn tốt, có thể tránh đi cái này.” Vệ Minh Khê lời nói thấm thía, Dung Vũ Ca từ nhỏ so với người bình thường may mắn hơn rất nhiều, có dung mạo khuynh thành tuyệt thế, lại là một hài tử thông minh, được cha mẹ tay nắm quyền cao hết mực sủng ái, Dung Vũ Ca có tự do mà nữ tử không có, nàng có thể tự do lựa chọn hướng đi, cơ hồ có thể xem là tùy tâm sở dục, nàng rõ ràng có thể lựa chọn một con đường đầy ánh nắng tươi sáng, lại lựa chọn một cái không sáng suốt nhất, một lối đi nhỏ hẹp đầy khó khăn.

“Ngươi là đang lo lắng cho ta, phải không?” Dung Vũ Ca ánh mắt cực nóng nhìn Vệ Minh Khê hỏi.

“Ta là nhìn ngươi lớn lên, không muốn ngươi chọn sai.” Vệ Minh Khê tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Dung Vũ Ca, nhẹ giọng nói.

“Cho dù chọn sai, ta cũng cam tâm tình nguyện, ta biết chính mình thật sự muốn là cái gì.” Dung Vũ Ca ngữ khí dị thường kiên định nói, từ thời điểm nàng biết chính mình yêu Vệ Minh Khê, trái tim này của mình, đã không còn tự do.

Nhìn Dung Vũ Ca kiên định như vậy cùng Dung Vũ Ca mình gặp khi mười hai uổi thập phần giống nhau, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong lúc nhất thời thế nhưng không lời gì để nói. Chính nàng làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, là gương mẫu cho nữ tử trong thiên hạ, ai cũng đều sẽ cho rằng đây là lựa chọn cùng kết quả tốt nhất cho Vệ Minh Khê, nhưng đây làm sao là điều mình thật sự muốn đâu? Có lẽ, chính mình suy nghĩ cũng là quá mức chủ quan.

“Ngươi trước đi về thận trọng suy nghĩ, sau đó lại quyết định, mặc kệ là quyết định gì đều tốt.” Vệ Minh Khê tôn trọng quyết địng của Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê thế mà đã bị mình thuyết phục, ngược lại làm Dung Vũ Ca có chút không quen.

“Ngươi không khuyên ta sao?” Dung Vũ Ca nhướng mày hỏi.

“Trang Tử không phải cá, nào biết cá chi nhạc, thêm nữa, ngươi hiện tại cũng đã là người lớn, sẽ vì quyết định của mình mà chịu trách nhiệm, vậy là đủ rồi.” Vệ Minh Khê thập phần sáng suốt nói.

Dung Vũ Ca nghe vậy liền vui mừng, nàng biết Vệ Minh Khê quả nhiên cùng người khác có suy nghĩ bất đồng, rộng rãi và sáng suốt như vậy, quan trọng nhất chính là nàng thật sự rất vui khi Vệ Minh Khê người mình thích đem mình xem như người lớn.

“Vệ Minh Khê, ta mới học được một khúc nhạc, nghĩ muốn đàn cho ngươi nghe.” Dung Vũ Ca lần đầu tiên lớn mật làm càn gọi thẳng tên Vệ Minh Khê như thế.

Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca gọi thẳng tên mình thật không sự không ổn, đang muốn mở miệng thuyết giáo, Dung Vũ Ca đã xoay người tránh ra, Vệ Minh Khê chỉ có thể muốn nói lại thôi.

Dung Vũ Ca đi đến nơi để đàn cổ, cũng không xem chính mình là người ngoài, trực tiếp ngồi xuống, khảy huyền cầm, bắt đầu hát lên, Dung Vũ Ca chẳng những có dung mạo đẹp. mà giọng hát nàng cũng rất hay.

Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu.

Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu.

Mộng tu bị hảo tề, bất tí cẩu sỉ.

Tâm kỉ phiền nhi bất tuyệt thề, đắc tri vương tử

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

*Dịch thơ

Đêm nay là đêm nao

Thuyền lênh đênh giữa dòng.

Hôm này là hôm nao

Cùng thuyền với vương tử

Ngại ngùng không che dấu

Người không trác cứ chi.

Tâm phiền mãi không dứt

Cũng vì tri vương tử

Non có cây nhưng cây có cành

Lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, cùng cảnh tượng năm mười hai tuổi ấy thật sự rất giống nhau, có loại cảm giác đã gặp lại cố nhân.

Tâm sự của Dung Vũ Ca, lại là người đã biết.

Dung Vũ Ca đàn xong một khúc, có lẽ bởi vì đem tâm tư của mình trắng trợn táo bạo nói ra, lúc nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê, thế nhưng cảm thấy thập phần ngượng ngùng, tuy rằng nàng cho là Vệ Minh Khê nghe nhất định sẽ không hiểu tâm tư của mình.

“Tiểu quận chúa cầm nghệ lại tiến bộ không ít.” Vệ Minh Khê ngữ khí ôn nhu, khen nói, trừ bỏ làm bộ bên ngoài bình tĩnh, Vệ Minh Khê thật không biết phải phán ứng đối với Dung Vũ Ca lộ liễu thổ lộ như thế nào.

Dung Vũ Ca kh cảm thấy vui sướиɠ khi nghe Vệ Minh Khê khen mình, nhưng lại có chút mất mát, bất quá cũng không quan hệ, chỉ cần ở trong cung, nàng liền có thể cùng Vệ Minh Khê ngày đêm ở cạnh nhau.

Hai tháng sau, hoàng đế sắc phong Dung Vũ Ca là Hoàng Qúy Phi, Vũ Dương công chúa luôn yêu thương nữ nhi, muốn Dung Vũ Ca ở lại trong nhà thêm mấy tháng, chờ đầu xuân năm sau, sẽ vào cung phụ bồi phu quân.

Còn tới mấy tháng, sẽ có rất nhiều sự việc có thể phát sinh.

Minh Dã: Phần thế giới song song, tựa hồ vẫn có thể viết, nhưng là cảm giác nếu viết nhiều sẽ thành trói buộc, vậy nên cứ như vậy mà kết thúc đi. Có kỳ hạn mấy tháng như vậy, Dung Vũ Ca nhất định sẽ nghĩ cách làm cho Cao Hàn bệnh liệt giường, dù là không bệnh liệt giường, Cao Hàn cũng đã là muốn bắt đầu luyện đan. Tóm lại, một đời này, Dung – Vệ hẳn là sẽ trải qua trôi chảy hơn rất nhiều, cũng coi như là đền bù tiếc nuối.

Còn một chương cuối cùng, dự định để lại cho Dung – Vệ bản chính.