Chương 20

Thoáng cái đã đến thời điểm, Dung Vũ Ca đã có thể hiểu được một ít việc, liền rất thích hướng đến trong cung chạy chơi, cũng may mẫu thân nàng là Vũ Dương công chúa, nàng ra vào cửa cung thập phần tự do.

Dung Vũ Ca hiện giờ đã sáu tuổi đặc biệt thích hướng cung điện của Hoàng hậu chạy tới, nói là tìm thái tử biểu đệ chơi, nhưng không ai biết Dung Vũ Ca có ý đều là hướng về phía Vệ Minh Khê, giống như ý của Túy Ông không phải ở rượu. Dung Vũ Ca tuổi còn nhỏ, còn không biết cái gì là thích, nàng chỉ biết, nàng đặc biệt rất thích thân cận Vệ Minh Khê, dùng sao nàng chính là cảm thấy Vệ Minh Khê không giống với tất cả mọi người.

Ngày này Dung Vũ Ca lại đi vào cung điện, nàng trước chạy đi tìm Thái tử Cao Hiên, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nàng đã hiểu được cách che dấu tâm sự của mình, không để cho tâm tư muốn gặp Vệ Minh Khê của nàng biểu hiện quá rõ ràng ra bên ngoài, nàng thấy sự khao khát muốn gặp Vệ Minh Khê của mình là một loại cảm giác rất tư mật, nàng không muốn để người khác biết.

Bởi vì Dung Vũ Ca thường xuyên đến tẩm cung của Hoàng hậu, cho nên đối với tẩm cung Hoàng hậu này đã vô cùng quen thuộc, liền từ phủ công chúa như ngựa quen đường cũ một mạch chạy tới, cung nhân thấy tiểu quận chúa đến, cũng không thấy ngạc nhiên nhiều.

“Thái tử biểu đệ.” Dung Vũ Ca đột nhiên lớn tiếng ở bên tai Cao Hiên đang nghiêm túc chơi con diều trong tay hô to một tiếng.

Cao Hiên bỗng nhiên bị dọa sợ, hắn miệng vốn muốn khóc, nhưng sau khi nhìn thấy Dung Vũ Ca, liền nhịn cảm giác muốn khóc xuống, bởi vì hắn bị Dung Vũ Ca khi dễ đã quen, nhưng dù vậy, hắn vẫn rất thích có một người bạn chơi cùng hắn.

“Vũ Ca, ngươi đã đến rồi.” Cao Hiên chỉ có ba tuổi nãi thanh nãi khí nói.

“Mẫu hậu ngươi đâu?” Câu đầu tiên Dung Vũ Ca hỏi Cao Hiên khẳng định luôn là tin tức Vệ Minh Khê.

“Mẫu hậu đọc sách ở thư phòng.” Cao Hiên mỗi lần đều là thành thật trả lời.

“Khi nào sẽ đi ra?” Dung Vũ Ca hỏi, nàng mỗi lần tìm tới Cao Hiên, không phải mỗi lần đều có thể nhìn thấy Vệ Minh Khê, mỗi lần đều phải dựa vào vận may.

“Không biết, Vũ Ca, ngươi xem đây là con diều chính tay mẫu hậu lúc sáng làm cho ta, mẫu hậu nói, nó có thể bay lên bầu trời đó……” Cao Hiên cầm con diều mà mẫu hậu tự tay làm cho mình đưa đến trước mặt Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca là ai? Là hòn ngọc quý mà Vũ Dương công chúa cùng Dung Trực Đại tướng quân phủng trong lòng bàn tay, tính tình tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, vừa nghe đến đích thân Vệ Minh Khê làm, lập tức liền muốn đem con diều trong tay Cao Hiên chiếm làm của riêng mình.

“Ngươi đem con diều tặng ta, ngày mai ta cũng đưa một đồ vật cho ngươi.” Dung Vũ Ca lừa gạt Cao Hiên nói.

“Không cần.” Cao Hiên lập tức cự tuyệt, món đồ chơi này vừa mới tới tay, còn tương đối mới mẻ đối với hắn, là sao có thể tặng người khác được.

“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Dung Vũ Ca chiếm ưu thế do lớn hơn Cao Hiên ba tuổi, thân thể cùng sức lực cũng tuyệt đối ưu thế hơn, duỗi tay liền đoạt lấy.

Thấy món đồ chơi bị cướp, Cao Hiên liền oa oa khóc lớn.

“Ngươi khóc nữa, ta đánh ngươi!” Dung Vũ Ca sợ Cao Hiên khóc lớn tiếng sẽ làm cho cung nhân đứng cách đó không xa chú ý, liền vươn khuỷu trắng như tuyết, dùng nắm tay uy hϊếp Cao Hiên.

Hiển nhiên Cao Hiên thường xuyên bị Dung Vũ Ca dùng vũ lực uy hϊếp, nhìn đến nắm đấm của Dung Vũ Ca, lập tức ngừng tiếng khóc, trong lòng hắn vẫn có chút sợ Dung Vũ Ca.

Thời gian trước đây một chút, Vệ Minh Khê nghe cung nhân trong cung nói, tiểu Quận chúa thường xuyên tới trong cung tìm Thái tử chơi đùa, chỉ là mỗi lần tới, Thái tử đều bị khi dễ tới khóc. Là người trong cung Hoàng hậu, đương nhiên đều hướng về Thái tử, tuy nói giữa hài tử cãi nhau ầm ĩ cũng không có gì lo ngại, nhưng là mỗi lần các nàng nhìn hài tử của Hoàng hậu nương nương kính yêu bị người khác khi dễ đến khóc, các nàng nhìn cũng đau lòng. Vệ Minh Khê nghe cũng chỉ là mỉm cười, cũng không quá để ý, chỉ là hôm nay thấy toàn bộ quá trình tiểu Quận chúa khi dễ nhi tử, mới có chút đau lòng hài tử, Dung Vũ Ca này thật đúng là tính tình thập phần bá đạo.

Dung Vũ Ca đoạt xong con diều, xoay người lúc đang muốn đem con diều thả lên trời cao chơi, liền nhìn đến Vệ Minh Khê một bộ bạch y đứng ở kia, lập tức mặt đỏ lên, cảm giác trên mặt nóng rát, cũng không dám nhìn Vệ Minh Khê. Lại sợ bị Vệ Minh Khê nhìn thấy hết toàn bộ quá trình mình khi dễ Cao Hiên, nàng có thể hay không sẽ chán ghét mình? Dung Vũ Ca nghĩ đến Vệ Minh Khê có khả năng sẽ chán ghét mình, cả người đều khẩn trương.

“Ta…….Ta không phải….. Cố ý muốn khi dễ hắn……” Dung Vũ Ca cúi đầu, nỗ lực vì chính mình mà giải thích.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca xấu hổ cúi đầu không dám nhìn mình, thoạt nhìn thập phần thấp thỏm, có loại cảm giác như tiểu lão hổ biến thành mèo con, đại khái là tuổi còn nhỏ, thì một con mèo con dù giương nanh múa vuốt, cào loạn người, cũng không làm cho người khác cảm thấy chán ghét, bất quá nếu lớn thêm một chút, thì cũng không thể nói được.

“Ngươi về sau nếu muốn thứ gì trong tay Hiên Nhi, thì cứ hướng ta nói, về sau không được lại khi dễ Hiên Nhi.” Vệ Minh Khê thân mình ngồi xuống, đối với Dung Vũ Ca ôn nhu nói.

Dung Vũ Ca không nghĩ tới Vệ Minh Khê còn sẽ nói chuyện với mình ôn nhu như vậy, tựa hồ không bởi vì mình khi dễ Cao Hiên mà trách cứ chính mình. Nàng nhìn lại đôi mắt Vệ Minh Khê, đôi mắt Vệ Minh Khê thanh triệt lại ôn nhu, làm Dung Vũ Ca nghĩ muốn luôn như vậy nhìn đôi mắt Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê rất ít khi thân cận với nàng, Vệ Minh Khê như vậy, làm trong lòng nàng có loại khô nóng, cảm giác khó nói rõ, tuy rằng Dung Vũ Ca không rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng là có một việc nàng có thể xác định, đó chính là bản thân mình giống như càng ngày càng thích Vệ Minh Khê.

Đối với Vệ Minh Khê như vậy, Dung Vũ Ca căn bản vô pháp cự tuyệt, nàng ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng Vệ Minh Khê về sau không khi dễ Cao Hiên.

“Con diều này liền đưa ngươi, ngươi cùng Hiên Nhi cùng đi chơi đi.” Sau khi Dung Vũ Ca ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, Vệ Minh Khê duỗi tay nhẹ nhàng xoay đầu Dung Vũ Ca một chút nhẹ giọng nói.

Kỳ thật Dung Vũ Ca một chút đều không muốn chơi cùng Cao Hiên, bất quá Vệ Minh Khê đã nói như vậy, nàng chỉ có thể cầm con diều, chạy tới hướng Cao Hiên, chỉ là nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn Vệ Minh Khê, chỉ sợ Vệ Minh Khê đột nhiên rời đi. Nhìn đến Vệ Minh Khê ở đình hóng gió đọc sách, cũng không có rời đi, ngày này, đối với Dung Vũ Ca mà nói, thật sự rất vui.

Trong lúc khi Vệ Minh Khê vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Dung Vũ Ca quay đầu lại nhìn chính mình, trong thời gian ngắn ngủi, nàng đã nhìn trộm mình rất nhìn lần, cái này làm cho Vệ Minh Khê không khỏi nhớ đến sự việc kia. Ngay sau đó lại cảm thấy chính mình nghĩ nhiều, Dung Vũ Ca hiện tại chỉ là một đứa trẻ, chính mình sợ là trông gà hóa cuốc, Vệ Minh Khê lắc đầu cười khổ.

Minh Dã: Một Vệ Minh Khê ở thế giới khác, vẫn luôn đối với Dung Vũ Ca không có hảo cảm gì, không thể nào phản ứng khi Dung Vũ Ca còn nhỏ, Dung Vũ Ca sáu tuổi mới có tâm tư, Vệ Minh Khê một đời này đối với Dung Vũ Ca đã ôn nhu rất nhiều, một đời này Dung Vũ Ca có lẽ sẽ luân hãm sớm hơn. Dù không có thấy thổi tiêu bên hồ, Dung Vũ Ca cũng là không thể cứu. Đã 20 chương không để yên, hẳn là còn có hai chương.