Chương 17

Vệ Minh Khê tính tình cẩn thận, cho nên nàng không dễ dàng đưa ra hứa hẹn, lời hứa quá nặng, Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi không biết bản thân mình có gánh vách nổi lời hứa hẹn hay không.

“Nếu như ba tuổi được xem là lớn, bảy tuổi xem là già, nàng hiện tại, cùng nàng sau này chính là như vậy giống nhau. Dung Vũ Ca kia về sau, để nàng thích mà nói, chỉ sợ cũng sẽ rất gian nan.” Dung Vũ Ca lắc đầu cười nói, đây chắc hẳn chính là số mệnh, số mệnh của Dung Vũ Ca.

“Có lẽ, nàng chưa chắc sẽ thích ta.” Vệ Minh Khê nói.

“Chỉ cần nàng là Dung Vũ Ca, nàng liền nhất định sẽ thích Vệ Minh Khê.” Dung Vũ Ca kiên định nói, để thích Vệ Minh Khê thật sự quá dễ dàng.

“Ta lại hy vọng nàng không cần gặp được ta, cũng không cần sẽ thích ta.” Tự đáy lòng Vệ Minh Khê nói.

Dung Vũ Ca chỉ là cười cười, nếu như Dung Vũ Ca nếu có thể không yêu Vệ Minh Khê, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu, nhưng Dung Vũ Ca thật sự có khả năng không yêu Vệ Minh Khê sao? Nàng cảm thấy chuyện đó quá khó, chỉ cần gặp được Vệ Minh Khê, nàng liền không có khả năng thoát khỏi, trừ phi là chưa từng gặp được.

“Nàng có biết, chỉ cần nhìn nàng, ta liền không nghĩ đến sẽ rời đi, bởi vì nàng ở khoảng cách gần ta trong gang tấc.” Dung Vũ Ca nhẹ giọng nói.

“Ngươi vẫn là nên rời đi, người kia mới chính là người ngươi chân chính tìm kiếm, mới là người ngươi không thể buông bỏ.” Ở giữa các nàng mới có chung những ký ức, đó mới chính là người Dung Vũ Ca yêu, mình cùng người kia cũng chỉ có bề ngoài giống nhau.

“Có đôi khi, ta cảm giác ngươi so nàng còn muốn hiểu ta hơn.” Đối với tiểu Vệ Minh Khê, có đôi khi Dung Vũ Ca thật sự bất ngờ, bởi vì nàng cũng là Vệ Minh Khê, nhưng là một Vệ Minh Khê thuần khiết, còn không có nhiều trói buộc như Vệ Minh Khê lúc sau.

“Nàng hẳn là cũng rất hiểu ngươi, chỉ là nàng có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ.” Tiểu Vệ Minh Khê thập phần lý trí nói, bản thân chỉ là người đứng xem, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo.

Dung Vũ Ca thật sự rất sợ những lúc Vệ Minh Khê lý trí, sẽ làm nàng thực bất an, thực khủng hoảng, mỗi lần lúc Vệ Minh Khê lý trí, liền sẽ làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy chính mình luôn lo sợ.

“Ta sợ, thật sự rất sợ, không biết bản thân sau này sẽ đối mặt với cái gì, sợ về sau hết thảy đều thân bất do kỷ. Càng sợ nàng quên đi hứa hẹn với ta, sợ nàng quên mất ta, nhưng đó cũng không phải điều đáng sợ nhất, mà sợ nhất chính là bản thân không thể tìm thấy nàng, chỉ cần có thể tìm được nàng, nàng quên ta cũng không sao, ta có thể truy đuổi nàng…..” Từ khi cùng Vệ Minh Khê tách ra, trong lòng nàng tràn ngập bất an cùng sợ hãi, tiểu Vệ Minh Khê chính là cọng cỏ cuối cùng nàng có thể bắt lấy, hiện giờ nàng cũng không thể không đem cọng cỏ này buông ra. Giống như một người không biết bơi rơi xuống nước, không có bất cứ thứ gì bám lấy chống đỡ để leo lên, chìm vào trong nước, bị cảm giác bất lực cùng bất an bao phủ.

“Nếu đã vất vả như thế, sao không đem nàng buông xuống?” Tiểu Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca chấp niệm một người như vậy, quá khổ sở, nàng nhìn đều có chút không đành lòng.

“Nàng có phải hay không cũng sẽ giống như vậy đem ta buông xuống?” Dung Vũ Ca trừng lớn đôi mắt nhìn tiểu Vệ Minh Khê, càng thêm bất an, khẩn trương bắt lấy tay tiểu Vệ Minh Khê, nàng sợ đây chính là suy nghĩ trong lòng Vệ Minh Khê, nàng vẫn là sợ cuối cùng Vệ Minh Khê sẽ buông xuống bản thân. Như vậy, nghĩ tới liền vô cùng khổ sở.

“Nàng đã hứa với ngươi, nàng hẳn là sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng là ta cảm thấy nàng sẽ không muốn nhìn thấy ngươi vất vả như vây.” Nếu càc nàng đều là Vệ Minh Khê, cùng mình mà nói, hẳn là cũng sẽ suy nghĩ như vậy đi, sẽ không hy vọng Dung Vũ Ca bởi vì mình mà khổ sở như thế.

“Nếu ta có thể buông tay, thì ta đã sớm buông xuống. Vất vả, ta chưa từng sợ, chỉ cần Vệ Minh Khê nhớ rõ ta, ta liền cảm thấy tất cả đều đáng giá, nều như Vệ Minh Khê không nhớ ta, cũng không sao, ta nhất định sẽ tìm được nàng, ta có thể làm nàng yêu ta một lần, thì sẽ có thể để nàng yêu ta thêm lần nữa.” Dung Vũ Ca ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng kiên định nói, một người khi đã có đủ kiên định, liền sẽ không còn sợ hãi, đặt biệt là khi không có tính toàn lúc sau sẽ làm được tốt nhất. Dung Vũ Ca đã không có tính toán phải làm gì chính là tốt nhất, tìm không thấy, không sao, liền tiếp tục đi tìm, tìm đến khi nào được mới thôi!

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kiên định như vậy, đột nhiên cảm giác chính mình khuyên nàng buông xuống đều có vẻ có chút dư thừa, nàng cảm thấy như vậy đối với Dung Vũ Ca cũng có vẻ tương đối tốt, bản thân có cảm giác là Dung Vũ Ca sẽ tìm được.

“Sẽ, ngươi nhất định sẽ tìm được nàng, nàng hẳn là cũng sẽ chờ ngươi.” Vệ Minh Khê nói, nàng tin tưởng Vệ Minh Khê kia sẽ hiểu rõ Dung Vũ Ca hơn mình.

Nghe Vệ Minh Khê nói những lời này, Dung Vũ Ca liền cười vui vẻ, dường như là Vệ Minh Khê đối với chính mình nói vậy.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đôi lời editor: Sau mình cảm thấy càng ngày càng rối não vậy, edit mà không biết mình đang edit cái gì luôn hahaha.