Chương 10

Dung Vũ Ca nghe được Vệ Minh Khê nói không chán ghét chính mình, không khỏi vui vẻ nhìn Vệ Minh Khê mỉm cười, tầm mắt nàng trước sau như một đều đặt ở trên người Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê không tự nhiên nghiêng người tránh đi ánh mắt của Dung Vũ Ca.

“Ngươi vẫn là nên cho ta một cái phòng khác đi, từ nhỏ ta chưa bao giờ cùng người khác ngủ chung giường, sợ tư thế ngủ không tốt, sẽ làm nhiễu giấc ngủ của ngươi.” Vệ Minh Khê vẫn không có cách nào chấp nhận được cùng Dung Vũ Ca ngủ chung.

“Nàng ngủ đặc biệt an tỉnh, chưa bao giờ sẽ quấy rầy đến người khác. Ta đảm bảo sẽ không lại làm sự tình mà nàng không thích, nàng liền bồi bên cạnh ta được không?” Dung Vũ Ca giọng nói mềm mỏng cầu khẩn.

“Nhưng vẫn là không ổn.” Vệ Minh Khê nhíu mày nói, nếu là không biết chính mình cùng nàng sau này có quan hệ thì cũng thôi đi, hiện tại đã biết thì nên né tránh một chút.

“Nơi nào không ổn, nàng là nữ tử, ta cũng là nữ tử, người ngoài nhìn vào cùng không thấy có gì không ổn, cũng không tổn hại nữa điểm danh dự của nàng, vì sao không thể cùng nhau ngủ?” Dung Vũ Ca nhướng mày hỏi ngược lại, việc này nàng sẽ không làm theo Vệ Minh Khê.

“Cho dù đối với người ngoài thoạt nhìn không có gì, chính là chung quy ngươi thích nữ tử, liền hẳn là nên tránh hiềm nghi.” Vệ Minh Khê trả lời nói.

“Cố tâm vô quái ngại, vô quái ngại, cố vô hữu khủng bố*, vẫn là nói nàng lo ngại ta nên mới giữ khoảng cách, nếu khống phải, vì sao phải cự tuyệt?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê mỉm cười hỏi.

*Trích từ Kinh Tâm Bát Nhã

Dĩ vô sở đắc

Cố Bồ đề tát đỏa

Y Bát Nhã Ba La Mật Đa

Cố tâm vô quái ngại

Vô quái ngại, cố vô hữu khủng bố

Viễn ly điên đảo mộng tưởng

Cứu cánh Niết Bàn.

Dịch:

Do “hổng có chỗ được”

Nên bậc Bồ đề tát đoả

Y vào Bát Nhã Ba La Mật Đa

Lòng hông có quái ngại

Do hông có quái ngại

Nên hông có sự sợ hãi

Xa rời mộng tưởng điên đảo

Đến Niết bàn rốt ráo.*

Vệ Minh Khê phát hiện Dung Vũ Ca thực thích ngụy biện nói, nàng cảm thấy bản thân nói nhiều cũng vô dụng, Dung Vũ Ca hiển nhiên là quyết tâm không cho mình đi phòng khác.

“Thôi, thôi, tùy ý ngươi đi.” Vệ Minh Khê phi thường bất đắc dĩ nói, xem như thỏa hiệp.

“Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê không từ chối mình, thập phần vui vẻ nói.

“Ngươi ngày mai sẽ để ta rời đi?” Vệ Minh Khê mở miệng hỏi.

Dung Vũ Ca lắc đầu.

“Ngươi muốn giữ ta lại mấy ngày?” Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi

“Ta nghĩ muốn đem nàng luôn giữ ở bên người ta.” Đây là Dung Vũ Ca thật lòng muốn như vậy.

“Đây là chuyện không có khả nằng.” Dù Dung Vũ Ca dùng thân phận Vũ Dương, cũng không thể làm như vậy.

“Trước tiên lưu lại 3 ngày, lúc sau ta sẽ nghĩ cách.” Dung Vũ Ca cảm thấy nàng nên tìm một cái cớ, muốn cùng Vệ Minh Khê công khai ở cùng nhau, hẳn không phải lầ chuyện khó khăn lắm.

“Nga.” Vệ Minh Khê phản ứng nhàn nhạt, thầm nghĩ, nàng có thể nghĩ cách, mình cũng có thể nghĩ cách.

“Nàng ngủ bên trong.” Dung Vũ Ca kéo đem Vệ Minh Khê đi vào mép giường, đối với Vệ Minh Khê nói.

Vệ Minh Khê lớn như vậy, thật đúng là chưa bao giờ cùng người khác ngủ chung một giường, đặc biệt Dung Vũ Ca có ý đồ như vậy đối với chính mình, Vệ Minh Khê đứng ở mép giường, giằng co hồi lâu, nàng bị giống như không trâu bắt chó đi cày*, không muốn bò lên trên giường.

*Nghĩa: Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng*

“Tất cả đệm chăn đều là hoàn toàn mới.” Dung Vũ Ca sau khi Vệ Minh Khê bò lên giường, cũng lập tức đi lên, sau đó hướng Vệ Minh Khê nói. Hương nàng dùng cùng mẫu thân hoàn toàn bất đồng, cho nên trên giường có lưu lại một ít hương vị trên người mẫu thân, đối với nàng thật ra cũng không có gì, nhưng là nàng không thể để cho Vệ Minh Khê ngửi hương của nữ nhân khác. Hương trên người nàng bây giờ, đều là tự bản thân điều chế, tuy rằng thân thể bất đồng, Dung Vũ Ca vẫn hy vọng cái này có thể không thuộc về hơi thở mẫu thân. Đương nhiên hành động của này của nàng, sẽ chỉ làm Bội Dao càng thê nghi ngờ cùng không yên tâm.

Vệ Minh Khê nằm xuống, tận khả năng nằm hướng vào bên trong, thẳng đến thân thể của nàng dính sát vào tường, không thể tiếp tục nhích nữa mới dừng lại.

“Chính giữa còn trống lớn như vậy, Chỉ Nhi vì cái gì muốn dán vào tường ngủ đây?” Dung Vũ Ca duỗi tay đem Vệ Minh Khê đang dán tường kéo ra, hoàn toàn không cho Vệ Minh Khê kịp phản ứng.

Vệ Minh Khê sau khi bị kéo ra ngoài, lại không tự giác kéo ra khoảng cách với Dung Vũ Ca, bất quá không giống như vừa rồi khoa trương đem mình dán ở trên tường.

Dung Vũ Ca nhìn cảm thấy buồn cười, khó có được Vệ Minh Khê có lúc lại ấu trĩ như vậy, lại đáng yêu đến mức làm tâm nàng ngứa ngáy, chỉ cần là Vệ Minh Khê, đều có thể làm chính mình rối loạn như thế, vì cái gì lại có thể yêu Vệ Minh Khê đến như vậy? Bất quá đáp ứng Vệ Minh Khê, sẽ không làm bất cứ sự tình gì, cho nên Dung Vũ Ca liền phải nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn đối với Vệ Minh Khê động tay động chân.

Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca nhìn đến không được tự nhiên, xoay người đưa lưng về phía Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhưng là ai oán cái này, người nàng yêu lại đưa lung về phía mình, thật đúng là chua xót a.

“Chỉ Nhi……” Dung Vũ Ca kêu nhũ danh Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê làm như đã ngủ, cố làm bộ không nghe được.

“Chỉ Nhi…. Chỉ Nhi….. Chỉ Nhi….. Chỉ Nhi…..” Dung Vũ Ca lại kêu, một lần lại kêu một lần, càng kêu càng u oán, giống hài tử ấu trĩ, liền xem ai kiềm lòng không được trước.

Vệ Minh Khê tuy rằng bị Dung Vũ Ca kêu đến phiền chết, nhưng là nàng vẫn nhịn xuống không phản ứng Dung Vũ Ca.

“Chỉ Nhi…. Chỉ Nhi….. Chỉ Nhi…. Nàng nếu như không để ý ta, ta đêm nay liền luôn kêu như vây, gọi đến hừng đông, Chỉ Nhi…. Chỉ Nhi…..” Dung Vũ Ca sau khi nói xong, tiếp tục kêu lên.

“Ngươi muốn làm gì?” Một tiếng lại một tiếng kêu, Vệ Minh Khê không cách nào với sự quấy nhiễu này, không thể không đáp lại Dung Vũ Ca.

Thấy Vệ Minh Khê trả lời mình, Dung Vũ Ca liền rất vui vẻ, nàng cũng thực thích hình thức ở chung cùng Vệ Minh Khê nhẹ nhàng như thế này, dù sao chỉ cần là Vệ Minh Khê đều tốt.Cung Khuynh Ngoại Truyện - Chương 10