- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên
- Chương 40: Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ
Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên
Chương 40: Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ
Vệ Minh Khê phát hiện mình quả thật không thể chứng kiến Dung Vũ Ca rơi nước mắt, cô liền rút khăn giấy, mềm nhẹ giúp Dung Vũ Ca lau nước mắt.
"Như vậy đi, chờ em qua hai mươi lăm tuổi, chân chính bắt đầu độ tuổi trưởng thành, nếu khi đó em vẫn còn giữ ý định như vậy, và tôi còn độc thì chúng ta hãy nghiêm túc cân nhắc chuyện này, được không?" Vệ Minh Khê không quyết tuyệt từ chối như hôm qua, mà lựa chọn chờ thêm vài năm nữa. Thời gian bảy năm, còn có thể xảy ra vô số biến cố, nếu Dung Vũ Ca còn chưa thay đổi nguyện vọng thì mình bằng lòng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này vì em ấy.
Hai mươi lăm tuổi, còn những bảy năm, Dung Vũ Ca đã chờ mười năm, chờ đến sợ, nếu đợi thêm nữa, lại lãng phí thêm bảy năm để chờ đợi, bảy năm đó trân quý cỡ nào, hẳn nên dùng để ở bên Vệ Minh Khê mới phải. Tuy nhiên, Dung Vũ Ca vẫn ngừng nước mắt, bởi vì nàng cảm thấy Vệ Minh Khê đã có điểm mềm lòng đối với mình, hẳn chị ấy cũng hơi thích mình, mặc dù có hiềm nghi chị ấy dùng kế hoãn binh, nhưng ít nhất chị ấy cũng đã bằng lòng có thể thực hiện lời hứa, kết quả tệ nhất thì đợi thêm bảy năm nữa thôi. Vệ Minh Khê chính là ngại tuổi tác thân phận mà không dám chấp nhận mình. Dung Vũ Ca nghĩ đến đây, nội tâm bừng sáng, nàng cảm thấy mình có thể không ngừng cố gắng, tranh thủ sớm ngày bắt lấy Vệ Minh Khê, bởi vì nàng không muốn đợi thêm dù một ngày.
Đúng lúc này, di động của Dung Vũ Ca vang lên, wechat và điện thoại thay phiên kêu, hiển nhiên người muốn tìm Dung Vũ Ca có vẻ thập phần nôn nóng.
Dung Vũ Ca không muốn tiếp điện thoại chút nào, nàng đâu dễ dàng ngồi được lên đùi Vệ Minh Khê, vừa rồi đột nhiên khổ sở như vậy, ngay cả chút tâm tư kiều diễm cũng không có, giờ phút này được Vệ Minh Khê hứa hẹn, vất vả mới không còn thấy buồn như vậy nữa, kẻ nào không thức thời lại đến quấy rầy thời gian chung đυ.ng ngọt ngào của mình và Vệ Minh Khê như thế chứ, biết vậy thì sớm để chế độ yên lặng rồi.
"Đi nghe máy đi." Vệ Minh Khê muốn để Dung Vũ Ca nhanh chóng leo xuống khỏi đùi mình, tư thế này thật sự quá mờ ám, rất làm cho người ta khó chịu, cuộc điện thoại kia của Dung Vũ Ca quả thật đúng lúc giải cứu mình đang rơi vào khó khăn.
"Không" Dung Vũ Ca không tình nguyện rời khỏi đùi Vệ Minh Khê, cố tình làm như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập như đòi mạng kia, ôm cổ Vệ Minh Khê.
Mặt Vệ Minh Khê không tránh khỏi dán lên hai nơi mềm mại căng tròn kia của Dung Vũ Ca, xúc cảm mềm mại ở nơi đó lại mang theo hương thơm ngát làm Vệ Minh Khê khó có thể lờ đi, Vệ Minh Khê không kiềm chế được xấu hổ đến hai tai ửng đỏ, nếu không phải cô giỏi tự khắc chế thì có lẽ cả khuôn mặt đã đỏ chứ không phải chỉ mỗi tai.
Tuy mặt Vệ Minh Khê không hồng, đối với tình huống hiện tại cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì Dung Vũ Ca rất chú ý cô, cho nên khi tai Vệ Minh Khê đỏ lên, căn bản không trốn được ánh mắt Dung Vũ Ca, xem ra không phải Vệ Minh Khê không có cảm giác gì với mình, lại nghĩ đến việc Vệ Minh Khê đã cấm dục ba mươi hai năm, đơn thuần đến làm mình thật muốn làm đủ chuyện khiến chị ấy cảm thấy thẹn.
Đáng tiếc, thoáng ngừng lại kia, bị tiếng chuông vang lên phá hủy bầu không khí.
"Dung Vũ Ca!" Vệ Minh Khê xụ mặt, thấp giọng cảnh cáo Dung Vũ Ca.
Thế này Dung Vũ Ca mới quyến luyến trèo từ trên đùi Vệ Minh Khê xuống, đi lấy di động, hai cuộc gọi video nhỡ từ wechat, ba cuộc điện thoại nhỡ, đều là Liên Huân, Dung Vũ Ca bấm nghe, đi ra ban công.
"Có chuyện gì?" Ngữ khí Dung Vũ Ca lãnh đạm hỏi.
"Dung, chị đang ở đâu?" Liên Huân hỏi, nàng thừa dịp nghỉ hè đặc biệt chạy tới thăm Dung, lại không thấy người, trường học báo cho biết Dung đã hoàn thành hết học phần, tốt nghiệp rồi. Chuyện này hình như Dung không nói cho ai, thậm chí cả dì cũng không biết, bởi vì trước khi đến trường tìm Dung, nàng mới gặp dì Cao.
"Hành tung của tôi, cần phải báo với em sao?" Dung Vũ Ca hỏi ngược lại, nàng không muốn nói cho bất kỳ ai mình đang ở chỗ của Vệ Minh Khê. Liên Huân gần đây ngày càng dính mình, có phần làm phiền mình, đương nhiên nàng biết tâm tư của Liên Huân, nhưng tâm tư của Liên Huân đối với mình chưa chắc đã nhất định mình phải đáp lại.
"Dung, chị nói cho em biết chị đang ở đâu được không? Không thì em đi hỏi dì." Liên Huân nói, nàng biết quan hệ giữa hai mẹ con Dung tốt lắm, nếu ngay cả dì cũng chưa biết, vậy thì Dung vốn chính là gạt dì, cho nên nàng cố tình lôi Cao Nhã Trinh ra. Đối với chuyện Dung tốt nghiệp trước thời hạn, vì cái gì lại gạt Cao Nhã Trinh, cùng với hành tung hiện tại của Dung Vũ Ca, Liên Huân đều rất muốn biết.
"Không được nói cho mẹ tôi biết!" Dung Vũ Ca dùng ngữ khí cảnh cáo nói, nếu sớm biết Liên Huân sẽ trở thành da trâu dính chặt cứng mà mình không vứt đi được thì trước kia ngay từ đầu không nên quan tâm nàng.
"Không nói cho dì biết cũng được, chị phải nói cho em hành tung hiện tại của chị, em yên tâm thì mới có thể an tâm giữ bí mật cho chị." Ngữ khi Liên Huân kiên định nói.
"Liên Huân, em làm vậy chỉ khiến tôi phản cảm!" Dung Vũ Ca nhíu mày nói, nàng quả thật khá lo lắng Liên Huân sẽ chạy đi mật báo, chuyện làm Dung Vũ Ca không thể hiểu nổi là thế nhưng mẹ mình lại rất có hảo cảm với Liên Huân.
Liên Huân nghe, cảm giác có chút nhói lòng, nhưng nàng cảm thấy mình không sai, mình chỉ lo lắng cho Dung mà thôi, dù sao Dung gạt mọi người rồi mất tích, bản sự đó đáng để ai nấy phải lo lắng.
"Nếu chị không chịu nói cho em, năm phút sau em sẽ đi hỏi dì, em tin tưởng với sự lợi hại của dì, sẽ rất nhanh chóng tra được hiện tại chị ở chỗ nào." Liên Huân cắn răng lại nói.
"Liên Huân!" Dung Vũ Ca có chút tức giận, Liên Huân cũng dám uy hϊếp mình!
"Chỉ còn lại bốn phút." Liên Huân biết sẽ chọc giận Dung Vũ Ca, nhưng nàng đã cố gắng đến vậy, nàng chỉ muốn biết hành tung hiện tại của Dung Vũ Ca.
"Tôi đi châu Âu du lịch." Dung Vũ Ca thuận miệng bịa chuyện.
"Em không tin, chị mở định vị trên điện thoại ra cho em." Liên Huân không tin, nếu chỉ đi chơi thì cần gì phải giấu người nhà, khẳng định có bí mật gì đó không thể nói cho ai biết.
Sao trước kia mình không phát hiện Liên Huân lại khó lừa thế nhỉ, có lẽ trước đây Liên Huân vẫn luôn đối với mình nói gì nghe nấy, nên mình xem nhẹ việc nàng có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình. Lần này, Dung Vũ Ca lại phải nhìn kỹ Liên Huân một lần nữa.
"Hiện tại tôi ở trong nước, đại học Q." Lần này Dung Vũ Ca không lừa Liên Huân.
"Chị đi tìm Vệ Minh Khê?" Liên Huân khẩn trương hỏi, khoảng nửa năm trước, nàng đi tìm Dung, ở trong phòng ngủ ở trường của Dung, nàng vô tình nhìn thấy một chồng tranh vẽ thật dày trong ngăn kéo, tất cả bức họa vẽ cùng một cô gái. Nàng lén lấy di động chụp hình của cô gái đó, sau khi về nước, nàng đăng ảnh chụp lên mạng, xem thử có ai nhận ra cô gái trong bức tranh Dung vẽ hay không.
Vòng tròn bạn bè của Liên Huân và Vệ Minh Khê khác nhau, cho nên đăng vài tháng cũng không ai biết, thẳng đến mấy hôm trước có người bạn chung nhận ra cô gái trong tranh, là giáo sư toán của đại học Q, Vệ Minh Khê. Liên Huân vốn định lần này sau khi về nước sẽ đến đại học Q để gặp cô gái tên Vệ Minh Khê kia, lại không ngờ Dung đã đến trước một bước tìm chị ta.
"Liên Huân, nếu em nói chuyện này cho mẹ tôi, tôi sẽ không tha thứ cho em." Ngữ khí Dung Vũ Ca lạnh lùng nói với Liên Huân, sau đó cúp máy.
Liên Huân ở bên kia đại dương cảm giác được sự uy hϊếp trước nay chưa từng có, liền vội vàng mua vé máy bay trở về.
Sau khi cúp máy, Dung Vũ Ca có dự cảm không lành, cứ cảm thấy thế giới hai người của mình và Vệ Minh Khê sẽ rất nhanh tan vỡ. Mình chỉ còn có thể ở trong ký túc xá của Vệ Minh Khê hai ngày, nàng chỉ hy vọng hai ngày này không bị ai quấy rầy, yên ổn qua hai ngày tới rồi tính.
"Vệ Minh Khê, chúng ta đi ngủ đi." Dung Vũ Ca điều chỉnh chế độ yên lặng, quay vào phòng nói với Vệ Minh Khê, nàng thích cùng Vệ Minh Khê nằm trên giường, sau đó trò chuyện, loại cảm giác này đặc biệt thân mật.
Mỗi lần Dung Vũ Ca đều làm cho Vệ Minh Khê lên giường sớm làm bạn với mình, sau đó quấn quýt lấy Vệ Minh Khê nói chuyện cùng mình. Trải qua ba bốn đêm trò chuyện, Vệ Minh Khê đã biết thêm rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Dung Vũ Ca. Biết Dung Vũ Ca lúc ba bốn tuổi đã đánh son của mẹ, sáu tuổi đi giày cao gót của mẹ, năm tuổi bắt đầu cưỡi ngựa, sáu tuổi có thể cưỡi rất khá, đủ thứ chuyện.
Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca kể chuyện hồi nhỏ, không cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn có chút thú vị.
Có lẽ vì tối nay thành công ngồi lên đùi Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đêm nay tiếp tục nói chuyện phiếm với Vệ Minh Khê lại lớn mật hơn hai ba đêm trước rất nhiều. Dung Vũ Ca thực tùy ý bắt lấy tay Vệ Minh Khê, tựa hồ có vẻ đặc biệt hứng thú thưởng thức bàn tay kia.
Vệ Minh Khê chỉ cho là Dung Vũ Ca quá nhàn, không có việc gì để làm cho nên đem tay mình coi như một đồ vật để đặt trong tay thưởng thức. Một người thuần khiết như Vệ Minh Khê làm sao biết Dung Vũ Ca đã sớm thèm nhỏ dãi tay mình từ lâu, lại còn chăm chú chỉ thưởng thức tay phải. Dù sao người thuộc hệ cấm dục như Vệ Minh Khê chưa từng có suy nghĩ sâu xa gì với tay cả.
Bàn tay ngón nào ngón nấy như hành trắng, thon dài xinh đẹp cực kỳ, Dung Vũ Ca dùng tay mình dán sát vào tay Vệ Minh Khê, đo xem độ dài ngắn của những ngón tay.
Dung Vũ Ca nay thân cao 172 phân, chân dài tay dài, ngón tay phi thường thon dài xinh đẹp, là đôi ngọc thủ trời sinh, nhưng so với ngón tay của Vệ Minh Khê, vẫn thấy kém hơn ba phần. Vệ Minh Khê không cao bằng mình, nhưng ngón tay lại thoáng dài hơn một chút, tuy chỉ dài hơn chút xíu, nhưng tính theo tỉ lệ, tay mình hoàn toàn bị tay Vệ Minh Khê nghiền áp. Nhưng nghĩ đến đôi tay với những ngón tay thon dài có tỉ lệ nghịch thiên của Vệ Minh Khê là chuẩn bị dành cho mình, nội tâm Dung Vũ Ca lại có loại cảm giác phấn khởi.
"Vệ Minh Khê, tay chị là có luyện qua bút lông phải không?" Dung Vũ Ca thuận miệng hỏi, giờ phút này nàng vuốt ve ngón giữa cùng ngón trỏ của Vệ Minh Khê, thể xác lẫn tinh thần đều nhấc lên một cỗ khát vọng, thật muốn đôi tay này sờ toàn thân mình, thật muốn hai tay này tiến vào trong mình.
"Ừ, có luyện mấy năm." Vệ Minh Khê thành thật đáp.
"Cổ tay rất có lực?" Dung Vũ Ca lại hỏi.
"Cũng được." Chữ mạnh mẽ hữu lực mới có khí khái, bàn tay có thể viết chữ đẹp, quả thật bắp thịt có lực. Vệ Minh Khê tâm vô tạp niệm, nhưng nào biết hình ảnh trong nội tâm Dung Vũ Ca đã sớm không phù hợp lọt tầm mắt.
"Lực tay của chị chắc chắn không bằng em, em đặc biệt luyện qua." Dung Vũ Ca có chút tự đắc nói, về sau chắc chắn sẽ làm cho Vệ Minh Khê thực hưởng thụ*.
(*chữ bản gốc bị lỗi, cái này là editor tự bịa)
"Em đã từng luyện bút lông?" Vệ Minh Khê tò mò hỏi, trải qua ba đêm nói chuyện, cô biết Dung Vũ Ca biết rất nhiều thứ, biết vẽ, biết đàn dương cầm, biết chơi violon, còn có thể đánh ghita.
"Từng luyện, nhưng không giỏi, so với chị, có lẽ không bằng." Dung Vũ Ca thành thật đáp, lực cánh tay và bắp tay của nàng đều là do luyện chữ mà ra, đây là bộ phận đặc biệt chú trọng mỗi khi đi tới phòng tập thể thao, nuôi quân ngàn ngày dùng binh một giờ, nàng hy vọng có thể sớm dùng tới.
Vệ Minh Khê không biết con cái nhà có tiền đều phải học nhiều thứ đến vậy, cảm giác Dung Vũ Ca học rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù không giỏi thì đã cố gắng vất vả lắm rồi. Lúc này Vệ Minh Khê còn không biết rất nhiều kỹ năng mà Dung Vũ Ca học đều là vì mình.
"Khuya rồi, đi ngủ sớm một chút." Vệ Minh Khê nói.
"Em đi vệ sinh một chút." Giờ này làm sao Dung Vũ Ca ngủ được, tràn đầy đầu óc đều là hình ảnh bàn tay Vệ Minh Khê du ngoạn trên người mình, khẳng định lại phải thay qυầи ɭóŧ.
Thẳng đến qua một lúc sau, Vệ Minh Khê mới nhận ra Dung Vũ Ca đã cầm tay mình lâu lắm, tuy Vệ Minh Khê vẫn không liên tưởng đến cái gì, nhưng cô trực giác không ổn, liền rút tay về.
Dung Vũ Ca theo bên người Vệ Minh Khê xoay người xuống giường, sau đó đi vào buồng vệ sinh, vừa rồi lúc tắm rửa nàng đã đặc biệt lấy hai cái qυầи ɭóŧ, mặc một cái, một cái để trong phòng tắm nhỡ cần dùng, quả nhiên có tác dụng.
Dung Vũ Ca ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu mới ra. Đây là lần thứ hai trong hôm nay, rõ ràng lúc tắm đã làm một lần. Dung Vũ Ca cảm thấy mình giống một con Teddy, vừa nghĩ đến Vệ Minh Khê là có ham muốn.
Vệ Minh Khê vẫn không hề hoài nghi, dù sao ở lâu chút có thể là do cần đi nặng.
(*đi i* ý, ủa cái này cần chú thích ko nhỉ @.@)
Hết chương 40
------------------------------------
Bách Linh: Rút cục chuyện tình giữa hai cô géi trong phòng ký túc cũng sắp sửa đổi phân cảnh, chờ muốn mòn mỏi :)) Nãy tính up rồi á, mà ny kêu đi ngủ trưa nên ngủ 1 giấc giờ mới dậy up được á =))
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên
- Chương 40: Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ