Ngày hôm sau, vết mẩn đỏ do dị ứng trên người Dung Vũ Ca cơ bản đã khỏi, ngoại trừ bộ phận quan trọng còn hơi ngứa ra, nơi khác đã hết, cũng không còn sốt nữa, trạng thái tinh thần tốt đẹp, thoạt nhìn đã khôi phục. Dung Vũ Ca không chịu uống thuốc nữa, Vệ Minh Khê cũng không tiếp tục ép nàng uống.
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca ổn rồi, ban ngày liền bắt đầu lại tính toán công thức toán của mình, thầm nghĩ, ở bên mình lâu, Dung Vũ ca sẽ biết cuộc sống của mình đơn điệu vô vị đến mức nào, nói không chừng Dung Vũ Ca sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi tự mình rời đi.
"Vệ Minh Khê, bức tranh lần trước em vẽ đâu?" Dung Vũ Ca hỏi, nàng cảm thấy hẳn Vệ Minh Khê không vứt đi, nàng muốn vẽ xong bức họa năm đó chưa hoàn thành.
Vệ Minh Khê tìm trong tập tranh của mình bức phác họa của Dung Vũ Ca kẹp ở giữa, đưa cho Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê quả thật giữ gìn cẩn thận bức phác họa của mình, khóe miệng hơi cong lên, nội tâm mười phần vui vẻ.
"Chắc chắn chị biết em sẽ trở lại, cho nên mới một mực giữ giúp em, phải không?" Dung Vũ Ca vui vẻ hỏi.
"Đồ của em, tôi không có quyền xử trí." Vệ Minh Khê trả lời.
"Vệ Minh Khê, tất cả mọi thứ của em chị đều có thể xử trí, chị có đặc quyền trong sinh mệnh của em, được hưởng đặc quyền tối cao nhất." Dung Vũ Ca dùng nghữ khí nghiêm túc, lại nhìn thẳng vào Vệ Minh Khê mà nói.
Vệ Minh Khê vẫn né tránh ánh mắt Dung Vũ Ca, tiếp tục làm việc của mình.
Vệ Minh Khê lại lảng tránh, Dung Vũ Ca thở dài nghĩ thầm. Bất quá nàng cũng không tiếp tục quấy rầy Vệ Minh Khê, mà từ ống đựng bút trên bàn Vệ Minh Khê rút ra một cây bút chì, tiếp tục bức phác họa Vệ Minh Khê.
Ba ngày sau đó, trạng thái ở chung cơ bản của các nàng đều như vậy, Vệ Minh Khê bận bịu chuyện của mình, Dung Vũ Ca nhàn rỗi không có gì để làm thì an vị một bên, an tĩnh vẽ Vệ Minh Khê, hoặc không thì cầm một quyển sách trên giá sách của Vệ Minh Khê để đọc, ngồi dựa vào đầu giường, ôm gối của Vệ Minh Khê đọc sách.
Ban ngày Dung Vũ Ca sẽ không quấy nhiễu Vệ Minh Khê, nhưng đến tối, Dung Vũ Ca không cho phép Vệ Minh Khê tiếp tục tính toán mấy công thức toán học vô vị mà vắng vẻ mình, liền sẽ quấn lấy Vệ Minh Khê, đòi cô nói chuyện phiếm với mình.
Trong ba bốn ngày, Dung Vũ Ca đã vẽ hơn mười bức chân dung của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca không vẽ gì khác, chỉ vẽ mỗi mình, lúc mình nhíu mày, lúc mình tức giận, lúc mình trầm tư, lúc mình lạnh lùng......Mỗi bức đều có nét mặt khác nhau, đôi khi chỉ có chút chênh lệch rất nhỏ. Vệ Minh Khê kinh ngạc với năng lực có thể bắt giữ được tâm tình mình của Dung Vũ Ca, cũng kinh ngạc mỗi một bức đều có thể tinh chuẩn biểu đạt tâm tình của mình. Nếu nói, Vệ Minh Khê trước đó còn có hoài nghi với chữ "thích" của Dung Vũ Ca, vậy bây giờ sau khi Vệ Minh Khê nhìn qua chân dung của mình, liền không còn nghi ngờ nữa. Chỉ khi một người dồn hết toàn bộ lực chú ý vào người khác mới có thể quan sát tỉ mỉ tinh tế như thế. Một người bằng lòng dồn nhiều sự chú ý vào một người khác đến vậy, thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ kỹ càng, trừ thích ra, có lẽ sẽ không còn nguyên nhân nào khác.
Vệ Minh Khê vốn có ý mặc kệ Dung Vũ Ca, dù sao một cô gái ở độ tuổi mười tám trẻ trung là lứa tuổi có nhiều dụ hoặc nhất, không chịu nổi tịch mịch và nhàm chán nhất. Nhưng Dung Vũ Ca ở cùng mình mấy ngày, em ấy lại có vẻ không cảm thấy chán chút nào. Ban ngày Dung Vũ Ca sẽ không làm bất kỳ hành vi nào quấy rầy tới mình, chỉ đến tối mới không cho phép mình vắng vẻ nàng, nàng phi thường am hiểu năm chắc một mức độ thích hợp, để Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca quả thực hiểu chuyện và thành thục vượt xa độ tuổi của nàng.
Tối đến, Vệ Minh Khê tranh thủ lúc Dung Vũ Ca tắm rửa, đem công thức mà buổi chiều có vẻ sắp tính được lấy ra để tính toán tiếp, tính đến lại quên cả thời gian.
Dung Vũ Ca đi ra, nhìn Vệ Minh Khê lại đang tính toán những công thức mà nàng xem không hiểu kia, khẽ nhíu mày, tối nay Vệ Minh Khê lại không có ý định làm bạn với mình tử tế, lại không ngoan rồi.
Dung Vũ Ca không lập tức đi qua, mà lau khô tóc xong mới đi về phía Vệ Minh khê.
"Vệ Minh Khê, chị đã đồng ý ban đêm phải chơi với em mà." Thân mình Dung Vũ Ca dính sát vào lưng Vệ Minh Khê, cúi đầu ghé sát bên tai Vệ Minh Khê, nửa bất mãn, nửa nũng nịu nói.
Vệ Minh Khê mẫn cảm cảm giác được Dung Vũ Ca dán chặt lấy thân thể mình, sau gáy lại vừa vặn tựa ngay nơi mềm mại căng tròn kia, xúc cảm mềm mại đó căn bản không thể nào xem nhẹ, chết người nhất là, môi của Dung Vũ Ca còn thì thầm bên tai mình, có cỗ hơi thở va vào lỗ tai mẫn cảm của cô, lại đột nhiên xông lên một cỗ tê dại, giống như đúc lần trước. Ba bốn ngày qua, cô vẫn một mực cẩn thận từng li từng tí, có ý thức né tránh cử chỉ thân mật vô tình giữa mình và Dung Vũ Ca, thậm chí có tâm cảnh giác, chỉ cần Dung Vũ Ca khẽ dựa gần, cô liền sẽ tránh né trước. Nhưng giờ phút này, Dung Vũ Ca đột nhiên tới gần làm cô không kịp phòng bị. Vệ Minh Khê đem đầu nghiêng tới trước một chút, tránh nơi mềm mại kia của Dung Vũ Ca.
"Tôi không hề đáp ứng em......." Ngữ khí Vệ Minh Khê có chút suy yếu nói, trời vừa tối, Dung Vũ Ca liền đặc biệt dính người, dính đến mức mình không thể làm bất cứ chuyện gì, cuối cùng phải ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với Dung Vũ Ca. Liên tục mấy đêm sau đó, mặc dù mình cùng trò chuyện với Dung Vũ Ca, nhưng cũng không tính là đồng ý với nàng.
"Vậy bây giờ nhận lời cũng không muộn." Dung Vũ Ca nói, khoác tay lên hai bờ vai của Vệ Minh Khê, sau đó đem mái tóc dài của Vệ Minh Khê vén ra sau, lộ ra phần cổ với đường cong mê người. Mặc dù Vệ Minh khê không khiêu vũ, nhưng cổ cô lại rất dài, thon thả trắng nõn, giống như một con thiên nga trắng mỹ lệ ưu nhã, xinh đẹp mê người, Dung Vũ Ca cỡ nào khát vọng đem môi mình dán lên, hôn một cái, nhưng nàng không thể, nàng chỉ đành theo bản năng liếʍ môi một chút. Dung Vũ Ca cảm thấy sự tự chủ của mình ở trước mặt Vệ Minh Khê không chịu nổi một kích, Vệ Minh Khê đối với mình có sức hấp dẫn không gì sánh kịp.
Mấy ngày qua, mặt ngoài nàng nhìn như bình tĩnh, thế nhưng chỉ tự mình biết trong nội tâm sôi trào mãnh liệt cỡ nào. Có đôi khi chỉ là vẽ Vệ Minh Khê, nàng sẽ nhịn không được liên tưởng đến dưới lớp quần áo kia Vệ Minh Khê sẽ mê người thế nào, chỉ một suy nghĩ tùy tiện liền mở ra chốt mở trong thân thể, nhưng nàng chỉ có thể đè xuống sự xao động trong thân thể, chỉ có thể ở phòng tắm của Vệ Minh Khê vụиɠ ŧяộʍ phóng thích thứ dục niệm có thể dâng lên dễ như trở bàn tay vì Vệ Minh Khê, nhưng nàng biết đó đều chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi. Hành vi làm càn đêm đầu tiên đó có mấy phần mù quáng cùng lớn mật, khi cố ý bị dị ứng rồi bị Vệ Minh Khê phát hiện, Dung Vũ Ca liền cẩn thận, không còn dám giống buổi chiều đầu tiên, chỉ sợ bị Vệ Minh Khê phát hiện, nàng thật vất vả tranh thủ được năm ngày cũng sẽ bởi vậy hết hiệu lực. Càng để ý, càng cẩn thận từng li từng tí.
Tựa như hiện tại, nàng căn bản không dám hôn lên cổ Vệ Minh Khê, chỉ mượn thời điểm vén tóc Vệ Minh Khê mới để đầu ngón tay mình ra vẻ vô thức lướt qua da thịt trên cổ Vệ Minh Khê, cảm thụ một chút da thịt ấm áp tinh tế hiếm hoi lộ ra ngoài của cô.
Dung Vũ Ca nhìn như vô ý lại cố tình trêu chọc, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng xẹt qua cổ làm cần cổ Vệ Minh Khê dấy lên từng trận tê dại. Vệ Minh Khê vốn tưởng chỉ có tai mới có cảm giác, không ngờ ngay cả cổ đều nhạy cảm như thế.
"Dung Vũ Ca, em lên giường trước đi, tôi dọn dẹp bàn học một chút rồi qua." Vệ Minh Khê không nguyện để mình biểu hiện bất cứ thứ gì kỳ lạ bị Dung Vũ Ca phát hiện, cô chỉ muốn bất động thanh sắc để Dung Vũ Ca lùi lại cách xa mình.
Năm ngày ước định với Vệ Minh Khê liền chỉ còn lại một ngày, có nghĩa nhiều nhất chỉ có thể ở lại ký túc xá của Vệ Minh Khê đêm mai, trong lòng Dung Vũ Ca đột nhiên trào dâng vô vàn quyến luyến cùng khổ sở. Nàng rất thích ba ngày ở bên Vệ Minh Khê, cho dù ba ngày Vệ Minh Khê đều không để ý đến mình, mình chỉ cần nhìn chị ấy làm việc cũng thấy thỏa mãn và hạnh phúc rồi, có cảm giác kiếp này an ổn, năm tháng tươi đẹp.
Trong quãng thời gian một ngày còn lại, Dung Vũ Ca nhịn không được muốn làm chút gì đó thân mật hơn, làm càn hơn với Vệ Minh Khê.
Giờ phút này, Dung Vũ Ca tuân theo khát vọng trong nội tâm, nàng lùi lại cách xa lưng Vệ Minh Khê, nhân lúc Vệ Minh Khê còn chưa kịp thở phào, Dung Vũ Ca đã đi đến bàn sách, chen chân vào giữa khoảng cách chỉ đủ chứa một người giữa Vệ Minh Khê và chiếc bàn, dạng chân ra ngồi lên đùi Vệ Minh Khê.
Hiển nhiên Vệ Minh Khê không ngờ Dung Vũ Ca sẽ lớn mật làm thế, trong nhất thời không kịp lập tức phản ứng.
Không gian ở giữa bàn sách và Vệ Minh Khê rất nhỏ, chứa thân thể Dung Vũ Ca rồi, còn thừa lại không gian rất hạn hẹp. Cho nên thân thể hai người tự nhiên rất gần, chỉ gần hơi tiến lại, mặt của Vệ Minh Khê có lẽ sẽ úp lên hai chỗ căng tròn kia của Dung Vũ Ca. Cho dù không dán lên, nhưng tư thế vẫn quá thân mật đến mức làm mặt Vệ Minh Khê đỏ tới mang tai, không biết làm sao đến luống cuống.
"Dung Vũ Ca, em xuống dưới!" Vệ Minh Khê tranh thủ thời gian lên tiếng đuổi Dung Vũ Ca, toàn thân cô cứng ngắc như khúc gỗ, chỉ sợ khẽ động sẽ chạm tới bộ vị không nên đυ.ng chạm.
"Em nằm mơ cũng muốn chị lại ôm em một cái, như ngày em còn bé vậy, cũng chỉ còn một ngày thôi, Vệ Minh Khê, chị để em tùy hứng một lần được không?" Dung Vũ Ca nói, hốc mắt đỏ lên, vừa nghĩ tới ngày kia phải về nhà, liền cảm giác khó chịu.
Vệ Minh Khê nhìn hai mắt Dung Vũ Ca đỏ lên, cô có thể cảm giác được sự quyến luyến của Dung Vũ Ca đối với mình, để lòng Vệ Minh Khê lại sinh ra cảm giác không nỡ, thậm chí còn thương tiếc, cô biết rõ như thế là không đúng.
"Dung Vũ Ca, thế này không đúng." Vệ Minh Khê thở dài nói.
"Em mặc kệ đúng hay sai, em chỉ biết mình thích chị, huống chi căn bản em không cảm thấy mình thích chị có gì không đúng!" Ngữ khí Dung Vũ Ca có chút kích động nói.
"Dung Vũ Ca, tôi lớn hơn em mười bốn tuổi, chờ khi em ba mươi mấy, tôi cũng đã hơn năm mươi." Cô lớn hơn Dung Vũ Ca nhiều tuổi đến thế, chờ Dung Vũ Ca quá ba mươi, mình cũng hơn năm mươi, ngẫm lại liền cảm thấy đó là một cái khe không thể vượt qua. Sự từng trải và kinh nghiệm của người lớn tuổi đối với người nhỏ tuổi mà nói, rất có sức hút, nhưng chờ đến khi Dung Vũ Ca đến độ tuổi như mình sẽ biết chính em ấy cũng có thể có phẩm chất như thế, không đáng để em ấy mê muội tới mức đó.
"Em không quan tâm, em mãi mãi cũng sẽ không chê chị già. Chờ chị già đi, em vừa vặn có thể chăm sóc cho chị, chờ chị già đến không đi được nữa, em có thể đỡ chị, chị sống đến chín mươi mấy tuổi, em sống đến hơn tám mươi, chị đi trước, sau đó em sẽ đi cùng chị." Dung Vũ Ca nói, nói đến nước mắt rơi. Vừa nghĩ đến việc Vệ Minh Khê sẽ chết trước mình, nàng liền cảm thấy khổ sở. Nghĩ đến Vệ Minh Khê sau này có thể sẽ đi trước mình, Dung Vũ Ca liền càng muốn sớm ở bên Vệ Minh Khê, nàng không muốn lãng phí dù một ngày.
Vệ Minh Khê nghe những lời ngây thơ nhưng lại chân thành tha thiết của Dung Vũ Ca, nhìn Dung Vũ Ca khóc nức nở, cô ngẩn người, bức tường thành vô cùng kiên cố trong tim tựa hồ bị gõ ra một khe hở tinh tế, nhỏ đến không thể thấy.
Hết chương 39
----------------------------------
Bách Linh: Hôm nay mình được nghỉ, hên xui lát có chap nữa