🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Em nằm lên giường, tôi bôi giúp em một chút." Vệ Minh Khê muốn Dung Vũ Ca mau chóng giảm bớt khó chịu, trong lòng tựa hồ không nỡ để cô bé này chịu khổ.
Dung Vũ Ca tựa như một đứa trẻ ngoan, lập tức nằm lên giường của Vệ Minh Khê, chờ đợi Vệ Minh Khê đến thoa thuốc cho mình. Rõ ràng chỉ thoa thuốc đơn thuần, liền như thể Vệ Minh Khê sắp lâm hạnh mình đến nơi, nhảy nhót không thôi.
Mẩn đỏ này rất xảo quyệt, chỗ da thịt càng mềm càng nổi dài, từng mảng từng mảng, vừa hồng vừa sưng. Sườn mu bàn tay của Dung Vũ Ca, sườn phía trong đùi, cổ, hai sườn bên ngực, eo và bụng đều là khu trọng điểm bị nổi mẩn.
Vệ Minh Khê cầm tăm bông, nhúng một chút sữa Calamine, bắt đầu bôi từ cổ của Dung Vũ Ca. Quệt chút nước Calamine màu hồng nhạt, bắt đầu thoa từ nơi bị nghiêm trọng nhất thoa dần ra ngoài. Độ ấm hơi lạnh cùng tăm bông lướt qua da thịt sưng đỏ có tác dụng thần kỳ, tạm thời giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên cổ, làm cho Dung Vũ Ca vốn đang ngứa không chịu nổi rốt cục chiếm được cơ hội thở dốc, sự giảm bớt đó chỉ là tạm thời, bởi vì cổ không ngứa lắm, cảm giác ngứa ở nơi khác lại đột nhiên ập tới.
Vệ Minh Khê bôi trên cổ cho Dung Vũ Ca rồi, thoa qua phía trong sườn cánh tay. Phía trong sườn cánh tay diện tích không quá lớn, nhưng trên đùi lại có một mảng mẩn đỏ lớn, từ đầu gối lan tràn đến tận dưới váy ngủ của Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê giúp Dung Vũ Ca thoa hết phần mẩn đỏ ở trên đùi lộ ra ngoài xong, phát hiện nếu muốn tiếp tục thoa sẽ phải nhấc váy ngủ của Dung Vũ Ca lên. Điều này làm Vệ Minh Khê có phần chần chừ, dù sao lên trên nữa sẽ đến chỗ riêng tư bí mật. Dưới tình huống bình thường, các nàng đều là nữ nhân, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca có tâm tư khác biệt đối với mình, theo lý mà nói, hẳn nên giữ ý một chút. Huống chi buổi sáng Vệ Minh Khê đã giặt qυầи ɭóŧ cho Dung Vũ Ca, biết rõ qυầи ɭóŧ của Dung Vũ Ca gợi cảm bao nhiêu, vải dệt quá ít, lại còn ren.
"Vệ Minh Khê.......Em ngứa......." Dung Vũ Ca cảm giác Vệ Minh Khê ngừng lại, theo bản năng làm nũng, thúc giục Vệ Minh Khê, thanh âm mềm nhũn vô lực. Kỳ thật dưới trạng thái toàn thân đều ngứa, Dung Vũ Ca thực ra không có tâm tư gì, chỉ thầm nghĩ làm cho Vệ Minh Khê bôi thuốc cho mình đỡ ngứa. Nhưng Vệ Minh Khê tựa hồ không dám vén váy mình lên, liền biết Vệ Minh Khê chần chừ cái gì. Vệ Minh Khê do dự, làm Dung Vũ Ca mừng thầm, nàng cảm thấy nếu Vệ Minh Khê là một thẳng nữ thuần chủng thì hẳn sẽ không cảm thấy gì, càng bình thản, không do dự mới phải. Dung Vũ Ca cảm thấy đây là biểu hiện chứng tỏ Vệ Minh Khê cũng không thẳng lắm, ít nhất chị ấy đã coi mình là một cô gái phát triển thành thục cho nên mới cần lảng tránh. Vì thế Dung Vũ Ca mới cố ý phát ra tiếng nói quyến rũ khêu gợi dẫn người nghĩ xa xôi, nàng chính là muốn nhìn xem một người thanh tâm quả dục như Vệ Minh Khê sẽ có phản ứng thế nào.
Vệ Minh Khê biết thật sự thân thể Dung Vũ Ca rất ngứa, nhưng khi Dung Vũ Ca nói những lời này, giọng điệu kiểu đó, không hiểu sao vẫn làm cô có cảm giác mặt đỏ tai hồng. Tuy Vệ Minh Khê ngây thơ, nhưng cũng không đơn thuần đến hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cô lại càng không thể không biết xấu hổ đi vén váy Dung Vũ Ca.
Vệ Minh Khê ngại không vén, Dung Vũ Ca lại không, chính nàng trực tiếp kéo váy lên, dù sao nàng thực sự cần Vệ Minh Khê giúp mình giảm bớt cơn ngứa.
"Vệ Minh Khê......." Dung Vũ Ca thu hồi vẻ lả lơi vừa rồi, đáng thương bất lực nhìn Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca nhấc váy ngủ lên rồi, toàn bộ đôi chân lộ ra, bức hoạ vốn nên cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ, giờ phút này đều bị một mảnh mẩn đỏ chiếm cứ, khiến Vệ Minh Khê cảm thấy đau lòng. Nhìn một mảng đầy nốt mẩn đỏ làm cho người ta sợ hãi, Vệ Minh Khê tiến vào trạng thái thầy thuốc như cha mẹ, tuy cô không phải bác sĩ, nhưng quả thật giảm bớt cảm giác xấu hổ cùng mất tự nhiên vừa rồi, càng nhiều là lo lắng, thầm nghĩ mau thay Dung Vũ Ca bôi thuốc, giảm bớt thống khổ cho nàng.
Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, ánh mắt lưu luyến triền miên. Người con gái mà nàng thích từ lâu, giờ phút này đang lo lắng chăm sóc khi mình khổ sở, cảm giác này quả thực làm nàng nghiện. Dung Vũ Ca biết tư tưởng đó rất nguy hiểm, nàng tin mình rất có thể sẽ vì Vệ Minh Khê mà tự ngược đãi, chỉ vì mong khiến Vệ Minh Khê lo lắng quan tâm mình. Nàng biết ý tưởng đó quá mức bệnh trạng, nếu Vệ Minh Khê biết chắc chắn sẽ không thích, Vệ Minh Khê không thích, nàng sẽ tận lực tránh, trừ khi không còn cách nào.
Chính là khi Vệ Minh Khê thoa đến chỗ gốc đùi
(bẹn/háng) của Dung Vũ Ca, rốt cục cảm thấy một tia xấu hổ cùng mất tự nhiên, bởi vì cách nơi bí ẩn nhất của Dung Vũ Ca cũng chỉ một khoảng. Giờ phút này Dung Vũ Ca mặc một cái qυầи ɭóŧ gợi cảm tơ tằm viền ren màu đen, tuy không quá lộ, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc mà Vệ Minh Khê cảm thấy mình không nên nhìn, nhưng tầm mắt của cô lại không tránh đi được chỗ nào.
Ngay từ đầu, Dung Vũ Ca ăn hạnh nhân dị ứng chỉ là để được ở lại, nhưng nàng không nghĩ tới, đột nhiên còn có loại tiếp xúc thân mật ái muội như thế, tình huống này đối với Dung Vũ Ca mà nói, quá mức kí©h thí©ɧ, nàng liền thích kí©h thí©ɧ như vậy!
"Còn lại, tự em bôi đi." Vì tránh cho xấu hổ, Vệ Minh Khê muốn để Dung Vũ Ca tự mình bôi chỗ phía gốc đùi.
"Vệ Minh Khê, vì sao lại không bôi tiếp? Chỉ đơn thuần thoa thuốc thôi mà, không phải sao?" Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, hỏi.
Vệ Minh Khê lại không biết trả lời thế nào, nếu nói mình tị hiềm, tựa hồ luôn có vài phần cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nếu tiếp tục, lại làm cho cô cảm thấy quá mức ái muội.
"Không phải chị nói chỉ coi em là một đứa con nít à? Đối với một đứa trẻ con, cần gì giữ ý?" Dung Vũ Ca lấy lời Vệ Minh Khê nói để chặn họng Vệ Minh Khê. Nàng thấy Vệ Minh Khê đã sớm coi mình trở thành một người phụ nữ trưởng thành rồi, hẳn có lẽ chị ấy có một phần động tâm đối với mình, chẳng qua cảm thấy không nên động tâm vì vậy mới cần tị hiềm.
Vệ Minh Khê đuối lý, cô quả thật muốn coi Dung Vũ Ca như một đứa trẻ con, nhưng thân thể Dung Vũ Ca đã không phải thân thể của một đứa con nít nữa, làm cho cô không thể xem nhẹ. Nhưng Dung Vũ Ca đã nói đến mức này, nếu không tiếp tục thì ngược lại giống như tự trong lòng mình có quỷ.
Vệ Minh Khê cảm thấy mình quả thật băn khoăn nhiều quá, kỳ thật cũng chỉ đơn thuần bôi thuốc cho Dung Vũ Ca mà thôi. Tự xây dựng tâm lý xong, nội tâm Vệ Minh Khê quả thật tự tại rất nhiều, tiếp tục như không thèm để ý thoa thuốc đến tận gốc đùi cho Dung Vũ Ca, chẳng qua động tác vẫn hơi nhanh hơn khi thoa chỗ khác.
Rất nhanh liền thoa xong, Vệ Minh Khê phát hiện có những chuyện mà khi thực sự thực hiện lại quá khó khăn, không như mình dự kiến.
Thời điểm Vệ Minh Khê chuẩn bị rời khỏi bộ phận đó, Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê, không cho cô đi.
"Vệ Minh Khê, nơi này vẫn còn ngứa lắm, chị bôi nhiều thuốc một chút đi mà." Dung Vũ Ca nói là sự thực, quả thật còn ngứa lắm, kỳ thật trên người nàng những chỗ khác đều ngứa, đều cần Vệ Minh Khê, bất quá giờ phút này chỗ đó càng cần hơn nơi khác.
"Dung Vũ Ca......." Vệ Minh Khê hô tên của Dung Vũ Ca, cô cảm thấy Dung Vũ Ca cố ý, cô không thích như vậy.
"Ngứa lắm ngứa lắm, không lừa chị mà." Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm vào mắt Vệ Minh Khê, muốn cho thấy mình nói là thật sự, không lừa cô.
Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt Dung Vũ Ca, bị ánh mắt nàng thuyết phục, thật ra cô biết nơi này của Dung Vũ Ca hẳn rất ngứa, cũng ngứa như những nơi khác. Mình có vẻ đối xử đặc biệt với bộ phận đó, chẳng lẽ tín niệm của mình không thuần sao? Vệ Minh Khê tự kiểm điểm nghĩ thầm.
Vì thế Vệ Minh Khê lại đến chỗ gốc đùi của Dung Vũ Ca, lại thoa thuốc một lần nữa, lần này cô không làm cho có lệ, mà phi thường nghiêm túc cẩn thận.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê không còn mất tự nhiên như vừa nãy, tâm vô tạp chất nghiêm túc bôi thuốc cho mình, làm cho nàng vừa hơi mất mát, lại cảm thấy Vệ Minh Khê như vậy càng mê người, làm cho mình động tâm. Nàng cảm giác trong lòng ngứa ngáy lợi hại, còn ngứa hơn cả thân thể. Trên thân thể, Vệ Minh Khê dùng tăm bông còn có thể giảm bớt tạm thời, nhưng ngứa ngáy trong lòng thì khi nào mới được an ủi xoa dịu đây? Giờ phút này Dung Vũ Ca nhìn vào mắt Vệ Minh Khê, lại ấm áp hơn nữa.
Vệ Minh Khê lại thoa thuốc xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Dung Vũ Ca, độ ấm trong mắt nàng như muốn thiêu bỏng người ta, làm Vệ Minh Khê phải vội vàng né tránh ánh mắt đó.
"Trên người có nhiều lắm không?" Vệ Minh Khê hỏi.
"Dạ, lưng có, trên ngực cũng có." Dung Vũ Ca ngoái lại nói, nàng tiếp tục kéo váy ngủ lên, rồi nằm úp sấp lại. Giờ phút này trên người Dung Vũ Ca trừ qυầи ɭóŧ ra, chân và lưng tất cả đều lộ ra trước mắt Vệ Minh Khê.
Lưng so với những chỗ khác, tương đối ít mẩn đỏ, chẳng qua bên sườn giữa lưng và ngực có vẻ rõ ràng nhất.
Vệ Minh Khê vì Dung Vũ Ca thoa hết lưng, cuối cùng chính là sườn bên ngực của Dung Vũ Ca. Vừa rồi mấy bộ phận kia tuy rằng ái muội, nhưng ít nhất còn không xem như bộ phận riêng tư chân chính, nhưng ngực đối với con gái mà nói cũng xem như bộ phận riêng tư, cũng may Dung Vũ Ca đang nằm úp sấp để cô thoa bên sườn, không xoay người lại, bằng không chỉ làm cho Vệ Minh Khê càng ngượng ngùng. Nhưng thoa thuốc lên vết mẩn đỏ bên sườn ngực cho Dung Vũ Ca, chẳng sợ mình chỉ đơn thuần bôi thuốc, Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy có vẻ quá mức thân mật.
Kỳ thật Dung Vũ Ca muốn xoay người lại, nhưng cảm giác sẽ gây khó khăn cho Vệ Minh Khê. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính, nàng lo khi Vệ Minh Khê còn chưa thật sự thoa thuốc lên ngực thì mình đã nổi lên phản ứng sinh lý. Dưới loại tình huống này mà còn sinh ra phản ứng, lại còn bị Vệ Minh Khê phát hiện thì xấu hổ lắm, có vẻ mình quá d*m đãng. Phi thường có khả năng sẽ doạ chạy một Vệ Minh Khê thanh tâm quả dục, cho nên chỉ có thể ở trước mặt ni cô, giả vờ ăn chay. Dung Vũ Ca tưởng chờ thu hoạch tình yêu của Vệ Minh Khê, chờ Vệ Minh Khê muốn mình rồi hẵn bại lộ bản tính cũng không muộn. Bởi vì lấy bản tính của Vệ Minh Khê, một khi muốn mình, nhất định chị ấy sẽ phụ trách. Bất quá muốn Vệ Minh Khê chủ động muốn mình, Dung Vũ Ca ngẫm lại liền cảm thấy quá khó khăn! Mình chủ động bắt lấy Vệ Minh Khê thì xác suất cao nhất, tuy khó.
"Vệ Minh Khê, chị thay áo ngủ, lên giường làm bạn với em được không?" Thoa thuốc xong một lần, Dung Vũ Ca sợ Vệ Minh Khê rời đi, muốn Vệ Minh Khê vẫn ở cùng với mình, vì thế nàng gắt gao ôm thân thể Vệ Minh Khê, tựa hồ nếu Vệ Minh Khê không đáp ứng thì nàng sẽ không buông ra.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca như một chú chim non dính người, nửa bước đều không thể xa mẹ, nhưng Dung Vũ Ca toàn thân nổi đầy mẩn đỏ lúc này quả thật chọc người đau lòng, thầm nghĩ, bây giờ Dung Vũ Ca quả thật cần có người làm bạn. Cho nên sau khi chần chừ một lát, hơi gật đầu, xem như đồng ý với lời thỉnh cầu của Dung Vũ Ca.
Thế này Dung Vũ Ca mới buông Vệ Minh Khê ra, để cô vào phòng tắm thay áo ngủ.
Tuy vừa thoa thuốc một lần, nhưng hiệu quả giảm ngứa cũng không tốt lắm, lúc thoa thuốc thì có tác dụng, dừng lại liền ngứa.
Vệ Minh Khê đến, phát hiện vết mẩn đỏ trên cổ bên trái của Dung Vũ Ca biến mất, bên phải lại nổi vết mẩn mới, bên phải hết, bên trái lại nổi lên một lần nữa, như thể liên miên không dứt, tra tấn người ta biết bao nhiêu.
Vệ Minh Khê không ngại phiền lại thoa cho Dung Vũ Ca một lần nữa. Bởi vì trong chai Calamine lotion có bỏ bột phấn, Dung Vũ Ca không thích lắm, cũng không có hiệu quả rõ ràng lắm đối với nàng, sau Dung Vũ Ca trực tiếp đi vào phòng tắm tắm sạch sẽ. Sau đó, nói gì cũng không chịu thoa nữa, chỉ để Vệ Minh Khê dùng tăm bông gãi nhẹ lên chỗ ngứa.
Vệ Minh Khê không lay chuyển được Dung Vũ Ca, liền chỉ cầm tăm bông nhẹ nhàng gãi gãi cho Dung Vũ Ca, sau thẳng thừng dùng ngón tay chà nhẹ chỗ Dung Vũ Ca ngứa, lực đạo cân nhắc vừa phải, vừa có thể giảm bớt cơn ngứa cho Dung Vũ Ca, lại không tổn thương cho da của nàng.
Có Vệ Minh Khê giúp mình, Dung Vũ Ca cảm giác thân thể khá hơn rất nhiều.
Làm khó Vệ Minh Khê tốn cả buổi trưa, chuyện gì cũng chưa làm, chỉ gãi ngứa cho Dung Vũ Ca. Phân nhẫn nại lại ôn nhu này của Vệ Minh Khê làm Dung Vũ Ca luân hãm hoàn toàn. Dung Vũ Ca yêu cực một Vệ Minh Khê cả một ngày trời không làm chuyện gì, chỉ kiên nhẫn làm bạn với mình, vì mình giảm bớt thống khổ, ôn nhu dung túng mình. Vệ Minh Khê như vậy, so với Vệ Minh Khê mà nàng từng ái mộ càng ấm áp dễ gần, càng làm cho Dung Vũ Ca mê luyến.
Hết chương 30
---------------------------
Minh Dã:Vệ Minh Khê: Ta biết ta đối xử với Dung Vũ Ca thực đặc biệt, nhưng hoàn toàn không chịu bản thân khống chế.
Dung Vũ Ca: Lại càng yêu Vệ Minh Khê một chút.
-------------------------
Bách Linh: Bữa nay nhà gói bánh tét, tưởng ko xong kịp mà hên quá cố làm xong được chương này.
Tấn Giang lần này làm ăn chậm trễ quá, chương 30 ra từ hôm qua rồi mà hôm nay mới khoá chương, thực ra có gì đâu mà phải khoá không biết :)))
Tiện thể up hình khêu gợi của mèo nhỏ của tui luôn :)) Con gái con đứa nằm thế có chán ko bà con :))