Chương 22: Đồ lót, lúc nàng đến...

Chương 22

Đồ lót, lúc nàng đến, đã chuẩn bị rất nhiều

Nhà Vệ Minh Khê cách trường học không xa, phần lớn thời gian, Vệ Minh Khê vẫn quen thói ở ký túc của trường, ký túc xá càng như không gian tư nhân của mình cô, đến thư viện mượn sách cũng tiện hơn.

Ngay khi Vệ Minh Khê vừa từ nhà về ký túc, Giang Ngưng Nguyệt đã cố ý lại đây tìm Vệ Minh Khê.

"Minh Khê, nhân dịp nghỉ hè, chúng ta đi ra nước ngoài chơi đi, địa điểm chị đã tìm được rồi, Hokkaido ở Nhật Bản." Đã quá lâu rồi, Giang Ngưng Nguyệt không nghĩ lại tiếp tục tiêu hao, mình đã tốn quá nhiều thời gian trên người Vệ Minh Khê, có thế nào đi nữa thì tựa hồ chỉ lừa mình dối người. Cho nên mặc kệ kết cục là gì, nàng muốn cho mình một câu trả lời, vì thế mới muốn mời Vệ Minh Khê cùng đi du lịch, sau đó lại tìm một cơ hội thích hợp, thổ lộ tâm ý với Vệ Minh Khê.

"Trước mắt em không có kế hoạch đi du lịch." Vệ Minh Khê cự tuyệt.

"Đi đi, vé máy bay lẫn chỗ ở chị đều đã chuẩn bị tốt rồi, em chỉ cần mang theo người là được, những chuyện khác cứ để chị lo." Giang Ngưng Nguyệt ôm cánh tay Vệ Minh Khê, làm nũng khẩn cầu nói.

"Nếu không thì chị dẫn Minh Hoa đi theo đi? Con bé vốn vẫn muốn đi Nhật Bản, vừa lúc gần đây nó không đi làm. Em ấy đi cùng chị, em cũng yên tâm." Vệ Minh Khê đề nghị, kỳ thật gần đây cô ẩn ẩn có cảm giác thái độ của Ngưng Nguyệt đối với mình có phần khác với trước kia, nhưng Vệ Minh Khê không quá thích sự chuyển biến như vậy, thậm chí có ý thức thánh né sự thay đổi của Giang Ngưng Nguyệt.

"Vệ Minh Khê!" Giang Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày hô, chẳng lẽ Vệ Minh Khê thật sự không hiểu chút nào sao?

"Dẫn Minh Hoa đi theo không ổn à?" Vệ Minh Khê hỏi.

"Chị......" Những lời trong lòng Giang Ngưng Nguyệt nghẹn ở yết hầu, lại cũng không nói ra lời, đã quen thói do dự chần chừ, ngược lại không biết phải nói thế nào.

Vệ Minh Khê nhìn về phía Giang Ngưng Nguyệt, tựa hồ đang chờ nàng nói.

"Quên đi, lần này chị dẫn Minh Hoa đi, chờ chị từ Nhật Bản về, chị có chuyện muốn nói với em." Ngữ khí Giang Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói với Vệ Minh Khê, nói rào trước một câu, sau đó, Giang Ngưng Nguyệt tuyệt đối không cho phép mình lại rút lui.

Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, thầm nghĩ chuyện nên đến ắt sẽ đến.

***

"Chị Ngưng Nguyệt, chị muốn mời chị gái em đi cùng, mà chị em không chịu đi phải không?" Vệ Minh Hoa mặc dù muốn đi Nhật Bản, nhưng dưới tình huống kiểu này mà đi thì quá xấu hổ. Chẳng qua, vì món ngon của Nhật, Vệ Minh Hoa không sợ xấu hổ!

"Em thật hạnh phúc, được chị em nhớ thương, đôi khi chị thật sự hâm mộ em, em chẳng có gì mong cầu, đơn thuần hưởng thụ sự cưng chiều của chị em làm sao không phải một chuyện hạnh phúc đây." Giang Ngưng Nguyệt dùng ngữ khí sâu kín nói.

"Chị Ngưng Nguyệt, em cảm thấy chị nên điều chỉnh lại sách lược đối với chị của em đi, chị em luôn ôn hòa, còn chị, luôn ôn nhu ấm áp. Chị của em rất bị động, chị cần tấn công mãnh liệt một chút, càng nhiệt tình một chút....." Vệ Minh Hoa ăn đồ của Giang Ngưng Nguyệt không ít, nên giờ bày chiêu cho Giang Ngưng Nguyệt*. Nàng cảm thấy chị mình là một người thanh lãnh, không đủ nhiệt tình sẽ không đả động được tâm của chị ấy. Chị Ngưng Nguyệt điểm gì cũng tốt, chỉ là quá cẩn thận, liền có vẻ như không đủ quyết tâm. Đối với chị gái mình, nên có giác ngộ đâm đầu vô núi băng, không đâm vỡ núi băng, thề không quay đầu lại! Có thể núi băng không đâm vỡ được, mà chính mình lại bị giá rét làm tổn thương. Bất quá chị Ngưng Nguyệt quả thật đợi lâu lắm, trong suốt quãng thời gian dài đó, chị mình cũng chưa nhận ra hay nảy sinh tình cảm thì đại khái quả thật không có cảm giác. Nếu thật sự không được, nàng vẫn hy vọng chị Ngưng Nguyệt đi tìm người khác để thích, dù sao chị Ngưng Nguyệt cũng ưu tú như thế, cứ treo cổ trên một thân cây thì quả thật không cần thiết. Chẳng qua cứ nhất quyết treo cổ ở đó, Vệ Minh Hoa lại có thể thông cảm, dù sao đã yêu một người xuất sắc như chị của mình, khi so sánh với người khác, xong rồi, không tìm được người tiếp theo. Bất quá không nhất định, dù sao cũng giống như ăn món ăn, thứ ăn ngon vẫn còn rất nhiều, nói không chừng còn có người càng phù hợp khẩu vị của chị Ngưng Nguyệt hơn chị gái mình.

(*nguyên gốc: cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn)

Giang Ngưng Nguyệt nghe Vệ Minh Hoa nói, nghĩ có lẽ Minh Hoa nói đúng. Đối với Vệ Minh Khê, sách lược trước kia có lẽ quá cẩn thận, hẳn nên lớn mật hơn một chút. Nàng quá mức tham luyến chút đặc biệt vì mình hơi thân cận với Vệ Minh Khê hơn người khác, thỏa mãn với điều đó, đến nỗi vẫn dừng lại không tiến. Ít hôm nữa trở về, mình quả thật cần lớn mật đi thử một lần, có lẽ sẽ thất bại, nhưng ít nhất sẽ không hối hận!

Nhưng Giang Ngưng Nguyệt không nghĩ tới, mình chân trước vừa ly khai không lâu, chân sau Dung Vũ Ca đã tới.

Cùng một sân bay, một người đi, một người về, trong lúc vô tình, như thể từ cõi âm u, vận mệnh đã chú định.

Khi Dung Vũ Ca đến sân bay, đã hơn chín giờ tối, nàng cầm theo một chiếc vali không quá lớn, nay đã là mùng 1 tháng 7, qua hai ba tiếng nữa, sẽ đến sinh nhật của nàng. Nàng muốn đuổi tới ký túc xá của Vệ Minh Khê trước mười hai giờ, muốn để Vệ Minh Khê làm bạn với mình trải qua lần sinh nhật thứ nhất sau khi thành niên.

(*Ở đây tác giả ghi mùng 1 tháng 8, mà mình nghĩ hẳn là MD lại gõ lộn)

Mười một giờ, Vệ Minh Khê tắm rửa xong, sấy tóc, đọc sách một lát, vừa tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Vệ Minh Khê không thể không mở đèn, rời giường đi mở cửa.

Vệ Minh Khê mở cửa, liền thấy Dung Vũ Ca mười tám tuổi, kéo theo một cái vali đứng ở cửa, sửng sốt một chút, bất ngờ lại không hoàn toàn bất ngờ, em ấy rốt cuộc vẫn đến. Dung Vũ Ca mười tám tuổi, so với hai năm trước thì rút đi vài phần ngây ngô, diễm sắc lại tăng thêm mấy phần, hoa nở càng rực rỡ, sắc hoa rất yêu diễm. Dung Vũ Ca từ nhỏ đã thiên sinh lệ chất nên luôn kiêu ngạo tự tin, phần tự tin này lại sánh với dung mạo, liền làm cho ý vị vốn bức người của nàng lại càng nồng liệt hơn mấy phần, tỏa ra quang mang lóa mắt, đẹp đến khí thế bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, ánh mắt long lanh, hàm chứa ý cười lấp lánh, như đóa hoa nở rực rỡ khi gió nhẹ lướt qua, hơi run rẩy, mị sắc dần dần nồng đậm, giống như hương thơm tỏa ra bốn phía, câu hồn phách người ta. Nay Dung Vũ Ca càng biết khống chế sắc đẹp của mình, đó là bản lĩnh mà năm tháng mang đến. Dung Vũ Ca tựa hồ có thiên phú về mặt này hơn những cô gái tầm thường khác, có lẽ là dung mạo quá mức không thể bắt bẻ, cho nên bất luận làm gì đều đẹp, cho nên trong lúc tùy tâm sở dục liền biết khi nào mình sẽ đẹp hơn.

Vệ Minh Khê cũng không có biến hoá quá lớn so với hai năm trước, khí chất vẫn như hoa như nguyệt, chính là càng thêm u tĩnh thanh lãnh, càng làm cho người ta cảm thấy không thể vấy bẩn. Đêm mùa hè, nhưng Vệ Minh Khê lại mặc áo dài tay dài, không lộ ra miếng thịt nào. Dung Vũ Ca thầm nghĩ ngay cả áo ngủ của Vệ Minh Khê cũng bảo thủ cấm dục hơn người thường. Cảm giác cấm dục trên người Vệ Minh Khê mà nói rất quyến rũ đối với Dung Vũ Ca, quả thật cào tim cào phổi nàng ngứa ngáy. Làm cho Dung Vũ Ca càng muốn biết, một Vệ Minh Khê cấm dục như thế sau khi động tình sẽ có dáng vẻ gì. Dung Vũ Ca ý thức được, mình vừa thấy Vệ Minh Khê liền muốn phát tình, chuyện này không thể được! Dung Vũ Ca nghĩ mình không nên như vậy, sẽ doạ Vệ Minh Khê. Mười sáu tuổi quá gấp gáp là vì không có nhiều thời gian có thể ở chung với Vệ Minh Khê, hơn nữa thời cơ chưa chín muồi, khó tránh khỏi nóng vội lo âu, hiện tại nàng có thời gian để từ từ mà tiến, phải đợi thuần thục một chút, đừng doạ Vệ Minh Khê, dù sao dục tốc bất đạt.

"Em làm sao vậy?" Vệ Minh Khê thu hồi tầm mắt kinh diễm, đại học Q có bảo vệ, giờ này, Dung Vũ Ca hẳn không vào được mới phải.

"Dựa sắc đẹp mà vào." Dung Vũ Ca cười đáp, khi nói còn gảy gảy mái tóc, cũng nháy mắt với Vệ Minh Khê, cười khẽ đầy phong tao.

Nếu người khác nói lời này, Vệ Minh Khê chưa chắc đã tin tưởng, nhưng Dung Vũ Ca nói thế, Vệ Minh Khê lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Thời cổ có mỹ sắc khuynh quốc, ngày nay khuynh đảo một cái cổng, quả thật vẫn có thể.

"Em không nên xuất hiện ở đây, em hẳn nên về nhà." Vệ Minh Khê hiển nhiên không thuộc loại sẽ bị sắc đẹp khuynh đảo, cô phi thường lý trí nói với Dung Vũ Ca.

"Vệ Minh Khê, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em đó!" Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, ngữ khí sâu kín nói. Vệ Minh Khê cũng không biết hôm nay để mình có thể đúng giờ xuất hiện ở nơi này, tranh thủ không muốn lãng phí một giây thời gian có thể ở bên Vệ Minh Khê, nàng đã phải ép bản thân mình mệt đến sắp thành chó rồi. Vệ Minh Khê cũng không đau lòng người ta một chút, còn đuổi người ta đi.

"Sinh nhật vui vẻ." Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, vẫn không có ý để Dung Vũ Ca vào nhà, bất quá lại nói một câu chúc mừng sinh nhật với Dung Vũ Ca.

"Hiện tại đã hơn mười một giờ, về nhà sẽ quá mười hai giờ, không phải sinh nhật em nữa. Em ngồi máy bay cả một ngày, thật vất vả mới hạ cánh, chỉ còn nửa tiếng, không ai cùng đón sinh nhật với em cả, không ai tặng quà cho em! Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi em thành niên, cực kỳ có ý nghĩa, Vệ Minh Khê, chỉ có chị có thể đón sinh nhật với em, nếu chị không đón sinh nhật cùng em, em sẽ đáng thương lắm!" Vẻ mặt Dung Vũ Ca chờ mong nhìn Vệ Minh Khê, nói.

"Nơi này của tôi không có bánh sinh nhật, cũng không có quà, không thích hợp tổ chức sinh nhật." Vệ Minh Khê nói.

"Chỉ cần có người cùng đón sinh nhật với em, em cũng thoả mãn rồi. Vệ Minh Khê, chị đón sinh nhật với em, được không? Trong vali của em có nến, chị chỉ cần cùng em ước nguyện, thổi nến là được." Dung Vũ Ca làm nũng, khẩn cầu nói. Nàng thầm nghĩ muốn Vệ Minh Khê làm bạn với mình, bất luận người nào cũng không thay thế được, đây là sinh nhật đầu tiên Vệ Minh Khê cùng đón với mình.

"Em đợi qua sinh nhật rồi sẽ đi phải không?" Vệ Minh Khê hỏi xác nhận. Cô bé này có vẻ rất để ý sinh nhật lần này, không phải cô không muốn cùng đón sinh nhật với Dung Vũ Ca, mà cô lo là Dung Vũ Ca sẽ không đi. Cô không muốn để Dung Vũ Ca ngủ lại ký túc xá của mình.

Dung Vũ Ca gật đầu, nghĩ chờ vào phòng trước đã rồi nói sau, dù sao đi là không thể đi. Nàng đã hạ quyết tâm sẽ ở lại ký túc xá của Vệ Minh Khê, sớm chiều ở chung, cùng bồi dưỡng tình cảm với cô. Dung Vũ Ca hoàn thành học phần trở về sớm một năm cũng không nói cho ba mẹ, ba mẹ nàng còn tưởng nàng đang ở nước ngoài học. Một năm tới đây là nàng lao lực vất vả tranh thủ được, nàng tính dù làm gì cũng không đi, cứ ở lại chỗ này của Vệ Minh Khê. Nghĩ đến tương lai một năm, mỗi ngày đều có thể nhìn đến Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm giác thực hạnh phúc chờ mong.

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca gật đầu, liền mềm lòng để Dung Vũ Ca vào nhà.

"Vệ Minh Khê, chị thật tốt." Dung Vũ Ca vui vẻ kéo vali vào ký túc xá.

Vào rồi, Dung Vũ Ca mở vali của mình, lấy một ngọn nến thơm tình yêu tinh xảo xinh đẹp ra, đặt lên bàn học của Vệ Minh Khê, châm nến.

Vệ Minh Khê phối hợp với bầu không khí, tắt đèn đi.

Trong phòng ký túc, cũng chỉ còn lại ánh nến, Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê ở cạnh đón sinh nhật cùng mình, trong lòng cảm giác cực kỳ hạnh phúc, đặc biệt ánh nến chiếu rọi gương mặt của Vệ Minh Khê, gương mặt khiến mình si mê kia, phiếm vầng sáng, cảm giác hết thảy đều thực mộng ảo.

"Vệ Minh Khê, chị hát chúc mừng sinh nhật em được không, sinh nhật mà không có ai hát mừng sinh nhật thì không hoàn mỹ." Dung Vũ Ca đưa ra yêu cầu với Vệ Minh Khê.

"Thôi mà." Vệ Minh Khê cảm giác một mình hát chúc mừng sinh nhật thì có điểm xấu hổ.

"Vệ Minh Khê, chị đã chịu nhận lời cùng đón sinh nhật với em, chỉ một bài hát thôi mà, chị cũng không chiều em được sao?" Dung Vũ Ca chờ mong vô cùng nhìn Vệ Minh Khê. Nàng phát hiện mình có vẻ thực thích để Vệ Minh Khê làm những chuyện và chị ấy vốn không muốn làm, luôn cảm thấy để Vệ Minh Khê làm những chuyện ngoại lệ là một chuyện phi thường hạnh phúc. Nàng có thể vụиɠ ŧяộʍ coi như đây là đãi ngộ đặc thù của Vệ Minh Khê đối với mình.

Người tốt khó làm chính là ý này, mình không chuẩn bị quà mà, thôi, thoả mãn nguyện vọng sinh nhật của cô bé này một chút vậy.

Nguyện vọng của Dung Vũ Ca, cũng không phải chỉ một bài hát là có thể thoả mãn.

Vệ Minh Khê thoả hiệp phối hợp với Dung Vũ Ca, hé miệng hát mừng sinh nhật, nhưng một người hát, cảm giác thật sự có gì đó xấu hổ nói không rõ, cũng may chỉ bốn câu, rất nhanh liền xấu hổ xong rồi.

Dung Vũ Ca nghe Vệ Minh Khê hát bài mừng sinh nhật thoạt nghe hơi mất tự nhiên kia, trong lòng lại vui vẻ cực kỳ. Vệ Minh Khê hát xong, Dung Vũ Ca nhắm mắt lại, bắt đầu ước với ngọn nến.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca còn nghiêm túc thành tâm chắp tay cầu nguyện, Dung Vũ Ca thật sự rất để ý lần sinh nhật này, nhận ra điều đó làm cho Vệ Minh Khê có loại ảo giác cùng một người làm một chuyện thực có ý nghĩa, khoé mắt cô cong lên mạt ý cười nhàn nhạt.

Dung Vũ Ca ước ba điều ước, mỗi cái đều có liên quan với Vệ Minh Khê. Điều ước thứ nhất, hy vọng mỗi sinh nhật về sau, Vệ Minh Khê đều cùng đón với mình. Điều ước thứ hai, Vệ Minh Khê yêu mình, hai người sẽ luôn ở bên nhau. Điều ước thứ ba, Vệ Minh Khê luôn khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Dung Vũ Ca ước xong, mới thổi tắt ngọn nến.

Nến được thổi tắt, Vệ Minh Khê liền bật đèn lên.

"Vệ Minh Khê, chị chịu đón sinh nhật cùng em, em vui lắm." Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, ánh mắt chan chứa tình yêu nói.

"Mỗi người chỉ có cơ hội một lần, đáng giá được quý trọng." Vệ Minh Khê đáp, nghĩ thầm, sinh nhật lần này của Dung Vũ Ca hẳn xem như đón xong rồi, bất quá Vệ Minh Khê cũng không lập tức mở miệng đuổi khách, cô nhìn xem thời gian còn năm phút nữa mới qua mười hai giờ, cô muốn chờ đến mười hai giờ mới để Dung Vũ Ca đi.

Dung Vũ Ca mỉm cười không nói lời nào, nàng đã sớm phát hiện Vệ Minh Khê chính là kiểu người bên ngoài thanh lãnh, nhưng đối với mình lại kỳ thật phi thường mềm lòng. Vì thế nàng bắt đầu lấy váy ngủ cùng qυầи ɭóŧ, chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa.

Qυầи ɭóŧ, lúc nàng đến, đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều.

Hết chương 22

---------------------------------

Bách Linh: Minh Dã muốn thách thức khả năng khóa chương của Tấn Giang hay sao ý, có nhiều từ phải đau đầu nghĩ làm sao dịch ra nghe không thô tục quá =))