Chương 2: Trên đời này....

Chương 2

Trên đời này, cũng nên có người chịu ủy khuất, nhưng không phải là con gái của tôi

Năm 2006, Dung Vũ Ca đã sáu tuổi, trổ mã ngày càng rực rỡ. Dung Vũ Ca cái gì cũng không thiếu, Cao Nhã Trinh gần như chỉ cần nàng muốn là sẽ chiều. Dưới sự sủng ái cưng chiều quá phận của cha mẹ, tính tình của Dung Vũ Ca khó tránh khỏi có chút bá đạo kiêu căng.

Dung Vũ Ca rất xinh đẹp, tựa như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, đám nhỏ ở nhà trẻ, mặc kệ con trai hay con gái đều thích chơi với nàng, thậm chí có những đứa còn cãi nhau vì muốn chơi cùng nàng.

Chẳng qua Dung Vũ Ca biểu hiện luôn luôn rất cao ngạo, nàng cảm thấy mấy đứa trẻ khác quá ấu trĩ, nàng không muốn chơi với những người ấu trĩ như thế. Lúc tâm tình vui vẻ, ngẫu nhiên nàng mới có thể chơi với chúng, mà phần lớn thời gian, nàng càng thích chơi với cô giáo Vương xinh đẹp dịu dàng.

Cô giáo Vương xinh đẹp mới hơn hai mươi tuổi cũng vui vẻ để Dung Vũ Ca kề cận, bởi vì Dung Vũ Ca là một cô bé xinh đẹp như thế, thật sự rất thu hút người ta cưng chiều, cho dù tính tình hơi bá đạo, nhưng cô Vương vẫn cảm thấy Dung Vũ Ca đáng yêu nhất.

"Vũ Ca, cậu chơi cùng tớ được không?" Các bạn nhỏ khác đều đi ngủ trưa, Dung Vũ Ca không thích ngủ trưa, nó cũng cố ý không ngủ trưa, lúc này mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Dung Vũ Ca. Bình thường có quá nhiều người vây quanh Dung Vũ Ca, thằng bé căn bản không tìm được cơ hội để nói chuyện với nàng.

"Không!" Dung Vũ Ca nhìn thằng nhóc mập mạp kia, ghét bỏ quả quyết từ chối.

"Chúng ta chơi trò gia đình được không*, cậu đóng vai Công Chúa, tớ đóng vai Hoàng Tử nhé?" Cậu bé kia không giận, lại mở miệng nói.

(*nguyên gốc: gia gia rượu, một trò chơi theo kiểu đóng vai các thành viên trong gia đình)

"Tớ vốn là Công Chúa, căn bản không cần giả vờ, nhưng cậu không giống Hoàng Tử, ngược lại giống một con heo!" Dung Vũ Ca lúc này, lấy mình làm trung tâm đã quen, làm sao quản lời mình nói có tổn thương người khác hay không.

"Tớ mới không phải heo!" Cậu bé kia nghẹn đến đỏ mặt, tức giận cãi.

"Cậu muốn chơi với tớ cũng được, cậu quỳ rạp xuống đất, làm heo cho tớ cưỡi, sau này tớ sẽ cho phép cậu làm người hầu của mình." Dung Vũ Ca nhìn cậu bé kia, đột nhiên thay đổi chủ ý.

Thế giới của trẻ con, kỳ thật cũng có giai cấp. Không thể nghi ngờ một người gia thế xuất chúng, dung mạo xinh đẹp, được cô giáo Vương thiên vị như Dung Vũ Ca là người đứng trên đỉnh kim tự tháp của nhà trẻ dành cho quý tộc này, đám trẻ đều muốn trở thành bạn của Dung Vũ Ca, thậm chí người hầu cũng được.

Cậu bé kia bởi vì quá mập, thường xuyên bị người khác cười nhạo, không có đứa trẻ nào thích chơi với nó, nếu có thể trở thành người hầu của Dung Vũ Ca, như vậy hắn có thể tiến vào nhóm của nàng, có thể được người khác chấp nhận. Hắn rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cũng không có quan niệm gì mà khuất nhục, do dự một lát rồi, liền đồng ý.

Dung Vũ Ca cũng không phải cố ý vũ nhục, chỉ là cảm thấy chơi vui, nàng nghĩ bộ dáng thằng bé kia thật sự giống một con heo vừa trắng vừa béo, trước đó không lâu nàng mới bắt đầu học cưỡi ngựa, lại chưa cưỡi heo bao giờ đâu!

Vì thế thằng bé kia liền ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, để Dung Vũ Ca cưỡi trên người mình.

Dung Vũ Ca cưỡi trên người nam hài kia một lát, vừa cảm thấy không thú vị, chuẩn bị trèo xuống thì cô giáo Vương đi vào. Cô Vương là người giáo viên có trái tim rộng lớn, tuy cô thiên vị Dung Vũ Ca, nhưng cô cũng không cho phép Dung Vũ Ca bắt nạt bạn bè như thế.

"Dung Vũ Ca!" Cô giáo Vương phi thường nghiêm túc gọi tên đầy đủ của Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn ra sự chỉ trích trên mặt cô Vương, chưa bao giờ có người dùng ánh mắt cùng ngữ khí nghiêm túc thậm chí trách cứ như thế với nàng, nhưng Dung Vũ Ca cũng không cảm thấy mình làm gì sai! Cho nên cô Vương khơi dậy tâm lý phản nghịch của Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca trèo từ trên người cậu bé kia xuống, đối diện với cô giáo Vương, khí thế không yếu bớt chút nào, rất có vài phần tư thái nghé con không sợ hổ.

"Sao con có thể để bạn học của mình làm ngựa cưỡi như thế?" Cô giáo Vương thấy Dung Vũ Ca tỏ vẻ mình chẳng làm gì sai, liền hơi giận. Dung Vũ Ca xinh đẹp, gia thế lại tốt, có cảm giác về sự ưu việt, những chuyện đó cô đều có thể hiểu, nhưng mà đối với người khác cần có sự tôn trọng tối thiểu!

"Chính cậu ta tự nguyện, con lại không ép!" Dung Vũ Ca biện giải, nàng không nhận mình bắt nạt cậu bạn kia, là do cậu ta muốn chơi với mình, mình không muốn chơi cùng, đây là điều kiện trao đổi để mình bằng lòng chơi với cậu ta mà thôi, cậu ta có thể từ chối, mình cũng không ép cậu ta mà. Nàng vẫn cảm thấy mình không sai!

"Cho dù bạn con có tự nguyện đi nữa, con để bạn mình làm ngựa cho mình cưỡi cũng là không đúng. Con người đối với người khác hẳn nên tôn trọng nhau, mà không nên lợi dụng ưu thế vốn có của mình để giẫm lên người khác." Nếu Dung Vũ Ca nguyện ý mở miệng xin lỗi thì cô Vương đã sớm hết giận, nhưng thái độ không cảm thấy mình có gì sai của Dung Vũ Ca làm cô càng tức giận.

"Con không sai, con không xin lỗi!" Dung Vũ Ca cũng phi thường cứng đầu nói.

Cuối cùng cô giáo Vương không thể không đi mời phụ huynh!

"Tổng giám đốc Cao, nhà trẻ của đại tiểu thư vừa mới gọi đến." Cao Nhã Trinh vừa họp xong, lúc này vị trợ lý đã đi theo cô năm sáu năm là Lý Bội Dao vội vàng thông báo.

"Có chuyện gì?" Cao Nhã Trinh khẽ nhíu mày, không có tin tức chính là tin tốt, cô cũng không hy vọng nghe được tin tức không tốt gì của Dung Vũ Ca.

"Cô Vương nói, đại tiểu thư để một cậu bé khác làm ngựa cưỡi......" Lý Bội Dao đem sự tình tóm tắt lại nói ngắn gọn một chút.

"Hiểu rồi, chiều nay bốn giờ tôi tự mình đi đón Vũ Ca." Cao Nhã Trinh nói.

"Được, em sẽ lập tức trả lời phía nhà trẻ." Lý Bội Dao vội vàng đi gọi điện trả lời, cũng điều chỉnh lịch làm việc buổi chiều, toàn bộ hành trình của Cao tổng từ sau ba rưỡi chiều dời qua thời gian khác, để Cao tổng có thể tan ca sớm.

3:40 phút, Cao Nhã Trinh rời khỏi công ty, tài xế đưu cô đến nhà trẻ Đô Nhạc. Nhà trẻ Đô Nhạc là nhà trẻ tư nhân tốt nhất ở thủ đô, những người có thể gửi con vào đó đều thuộc loại không giàu cũng quyền cao chức trọng. Mà quan trọng nhất là rất gần tập đoàn Cao thị, chỉ mười phút lái xe là có thể đến. Như vậy mỗi khi Cao Nhã Trinh rảnh, có thể tới đón con gái về nhà, tuy phần lớn đều là do tài xế cùng gia sư riêng của nhà tới đón.

Cao Nhã Trinh sinh Dung Vũ Ca lúc 27 tuổi, nay cũng bất quá 33 tuổi. Có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Dung Vũ Ca, dung mạo của Cao Nhã Trinh đương nhiên không phải nói chơi, cô thuộc loại mỹ nhân khí tràng cường đại. Cao Nhã Trinh thân cao 173cm, một đôi chân dài, phối hợp thêm một đôi giày cao gót sáu bảy phân, mặc kệ đứng trước mặt ai, đều đem đến một cỗ cảm giác áp bách cường đại phi thường.

Tài xế mở cửa xe, Cao Nhã Trinh từ trên xe đạp đôi giày cao gót màu rượu vang đỏ, một đôi chân thẳng nuột, trên người đồ công sở màu đen, váy bó phác họa nên dáng người cao gầy với đường cong hoàn mỹ của cô.

Cao Nhã Trinh không phải lần đầu tới đón Dung Vũ Ca, bình thường cô đều chờ trong xe, rất ít khi vào trong nhà trẻ, đây là một trong số lần hiếm hoi.

Cô giáo Vương mới tới năm nay, xem như lần đầu tiên nhìn thấy Cao Nhã Trinh, một nữ nhân rất cao quý xinh đẹp, phi thường có khí chất, tựa như một nữ vương cao cao tại thượng. Cao Nhã Trinh đến, làm cho cô giáo Vương cảm giác bị áp bách.

"Tôi là mẹ của Vũ Ca, cô giáo cố ý tìm tôi, không biết có chuyện gì?" Thật ra Cao Nhã Trinh đã nghe Lý Bội Dao nói, nhưng vẫn biết rõ còn cố hỏi. Trên thực tế, cô cũng không cho rằng Dung Vũ Ca làm sai gì lớn, chuyện này cô Vương có phần chuyện bé xé ra to.

Cô Vương vội vàng tường thuật lại sự tình.

"Tuy chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua tôi hy vọng thông qua chuyện này, làm con bé ý thức được mình sai, để em ấy học được việc tôn trọng người khác." Kỳ thật chỉ cần Dung Vũ Ca nhận sai, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng qua Dung Vũ Ca vẫn không chịu nhận mình sai, làm cho cô Vương cảm thấy thực đau đầu, cho nên hy vọng người nhà có thể phối hợp giáo dục một chút, dạy dỗ Dung Vũ Ca quan niệm chính xác.

Cao Nhã Trinh nghe vậy, nhẹ giọng cười nhạo một chút.

"Cô giáo Vương, thế giới này có sự công bằng tuyệt đối sao?" Cao Nhã Trinh nhướn mày hỏi.

"Không phải hoàn toàn, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để bắt nạt người khác." Cô Vương hiểu được ý tứ khi Cao Nhã Trinh hỏi điều đó, hiển nhiên Cao Nhã Trinh cũng không cho rằng Dung Vũ Cao làm gì sai.

"Con bé cũng không ép thằng nhóc kia, không phải sao? Vũ Ca có quyền lựa chọn bạn của mình, đó là cái giá thằng bé phải trả để có thể chơi với Vũ Ca, đây là một sự trao đổi đồng giá. Thế giới này, vốn có một số người vì có thể đạt được thứ ở quá cao mà bằng lòng lấy những thứ khác để trao đổi, bao gồm tôn nghiêm, người lớn còn thế, huống chi con nít?" Cao Nhã Trinh hỏi ngược lại.

"Khó trách Dung Vũ Ca cũng không cảm thấy mình có gì sai, thì ra bởi vì có một người mẹ như chị. Thế giới này quả thật có rất nhiều chuyện không công bằng, cũng không được như ý, nhưng tôi làm một giáo viên, chuyện phải làm chính là dạy dỗ quan niệm đúng đắn cho bọn trẻ, mà không phải để chúng đương nhiên chấp nhận mọi chuyện không đúng, chẳng sợ những điều đó thật sự tồn tại. Con người cần hướng tới ánh mặt trời, mà không phải quay lưng lại!" Cô giáo Vương quật cường cãi, nàng hoàn toàn không ủng hộ lí do của Cao Nhã Trinh.

"Cô Vương năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?" Cao Nhã Trinh hỏi.

"Hai mươi hai tuổi." Cô Vương đáp.

"Cô Vương vẫn còn quá trẻ. Trên đời này, luôn có người sẽ phải chịu ủy khuất, nhưng không thể là con gái của tôi!" Cao Nhã Trinh nhẹ giọng nói.

Cô Vương biết tìm phụ huynh của Dung Vũ Ca tới để trao đổi vấn đề giáo dục nhưng lại không đạt được ý kiến chung, nàng có chút lo lắng cho Dung Vũ Ca, với sự cưng chiều của mẹ, không biết tương lai sẽ trưởng thành thành dạng gì.

Lúc này, Dung Vũ Ca tiến vào, thấy mẹ mình, liền có phần thấp thỏm không yên, sợ mẹ cũng nói mình làm sai, so với cô Vương, nàng càng để ý suy nghĩ của mẹ.

"Vũ Ca, chúng ta về nhà đi." Cao Nhã Trinh hoàn toàn không đề cập tới chuyện xin lỗi, trực tiếp ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca thấy trên mặt mẹ mình cũng không có ý trách cứ, liền cao hứng lập tức nhào vào lòng Cao Nhã Trinh.

Cao Nhã Trinh bế Dung Vũ Ca lên, trực tiếp ôm Dung Vũ Ca rời khỏi nhà trẻ.

"Mẹ cũng hiểu con không sai, phải không?" Dung Vũ Ca ngồi trên xe, hỏi.

"Nếu con ép cậu bé đó, là con không đúng, nhưng nếu do nó tự nguyện, Vũ Ca đương nhiên không sai." Cao Nhã Trinh vuốt ve đầu Dung Vũ Ca, nói.

Dung Vũ Ca nghe mẹ nói vậy, nàng cảm thấy vui vẻ, càng cảm thấy mình đúng!

"Nhưng vì sao cô Vương lại vẫn cảm thấy con làm sai chứ?" Dung Vũ Ca lại hỏi.

"Con người với con người có suy nghĩ khác biệt. Con cẫn còn là trẻ con, chứng tỏ con vẫn còn rất yếu, cô ấy là giáo viên, ở trong nhà trẻ, đối với đám trẻ các con mà nói, cô ấy tương đối là một kẻ mạnh hơn. Mẹ hy vọng con khi mình còn non nớt, không cần lấy cứng đối cứng với người mạnh hơn mình. Có mẹ ở đây, tự nhiên sẽ không để con chịu ủy khuất, nhưng nhỡ mẹ không ở bên, không thể kịp thời che chở con, chẳng phải con sẽ phải chịu ấm ức sao? Cho nên mẹ hy vọng lần sau con có thể xem xét thời thế tốt hơn, con có thể một bên nhận lỗi với cô giáo, một mặt kiên trì suy nghĩ của mình, như thế sẽ làm cho tình cảnh của con dễ dàng hơn một chút." Cao Nhã Trinh nói với Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca cái hiểu cái không gật đầu, nàng cứ nghĩ việc này cứ thế mà qua.

Nhưng hôm sau khi nàng đến trường, phát hiện cô giáo Vương đã bị sa thải, thay vào đó là một cô giáo xinh đẹp khác. Cô giáo mới dùng đủ mọi cách nịnh bợ thiên vị nàng, nhưng Dung Vũ Ca lại càng thích cô Vương trước kia hơn. Nàng đại khái biết cô Vương đột nhiên bị sa thải có liên quan với mình. Dung Vũ Ca vốn không cảm thấy mình làm sai, mơ hồ cảm thấy mình hình như làm sai điều gì. Tuy nàng không muốn xin lỗi, nhưng nàng lại càng không muốn để cô Vương rời đi.

Hết chương 2

---------------------------

Bách Linh: Hu hu mấy cái xưng hô điện đại này đọc lên nghe khó nuốt quá, thực ra vốn dĩ rất bình thường, chẳng qua áp dụng với mấy nhân vật đã quen thuộc ở bản cổ đại làm cho nó kỳ kỳ sao ấy TT^TT

Dù sao thì bắt kịp tác giả rồi nhé, gõ chữ muốn rút gân, mai mình xem thế nào làm bản cổ đại, mấy bạn đọc có thấy sai sót chỗ nào muốn góp ý thì nói mình nhé, buồn ngủ quá, chưa kịp đọc lại nữa.

--------------------------

Minh Dã: Trong lòng tôi Vũ Dương vẫn là một ngự tỷ, tuy rằng là một người siêu cấp bao che khuyết điểm.

Kỳ thật năm Dung Vũ Ca ba bốn tuổi có ngẫu nhiên có ký ức của kiếp trước, sau khi lớn lên sẽ không nhớ rõ.

Chương sau đại khái hai người có thể gặp một lần.

-----------------------

Không liên quan, tui chỉ là muốn khoe con mèo tui mới mua =)))

Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên - Chương 2: Trên đời này....