Chương 16: Như thể mình đã...

Chương 16

Như thể mình đã yêu Vệ Minh Khê từ rất lâu rồi

Tháng 9 năm 2016

Khai giảng học kỳ mới, bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên của ĐH Q năm nay có chút đặc biệt. Có thêm phần mỗi một khoa đều phải cử một nhân viên của trường tới tham dự tiệc chào đón tân sinh viên và biểu diễn một tiết mục.

"Tiểu Vệ, khoa chúng ta, cô trẻ nhất, hình tượng cũng tốt nhất, liền cô đi đi. Chủ nhiệm khoa toán nói với Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê chính là mặt tiền của khoa toán bọn họ.

"Được." Vệ Minh Khê không muốn tham gia, nhưng xác thực không thoái thác được, chỉ có thể đồng ý.

"Khoa của em, chắc chắn cử em đi phải không?" Giang Ngưng Nguyệt cười hỏi.

Vệ Minh Khê gật đầu.

"Vừa vặn, khoa của chị cũng cử chị đi, nếu không chúng ta cùng biểu diễn một tiết mục?" Giang Ngưng Nguyệt đề nghị.

"Cũng được." Vệ Minh Khê không có ý kiến gì.

"Em thổi tiêu, chị chơi đàn tranh, hợp tấu một khúc?" Giang Ngưng Nguyệt cảm thấy thổi tiêu càng thích hợp khí chất của Vệ Minh Khê, thanh lãnh vô vi. Quan trọng nhất là, Giang Ngưng Nguyệt làm một người yêu thích cổ phục đã sớm muốn để Vệ Minh Khê mặc bộ cổ phục mà mình đặc biệt đặt may cho cô. Bạch y tố sam, mặc trên người Vệ Minh Khê, nhất định cực kỳ giống danh sĩ phong nhã thời cổ đại.

Vệ Minh Khê gật đầu đồng ý, Ngưng Nguyệt hiển nhiên rất hào hứng tới tham dự bữa tiệc đón người mới, chị ấy muốn thu xếp việc này, cô cũng vui vẻ được thanh nhàn, dù sao cô luôn không thích phải bận tâm tới những việc vặt vãnh đó.

Vệ Minh Khê cùng Giang Ngưng Nguyệt cơ bản trình độ chơi nhạc không khác biệt nhau lắm, khả năng của đối phương cũng biết rõ, cũng có ăn ý, chọn khúc, rồi hợp tấu ba bốn lần xong cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Giang Ngưng Nguyệt một lòng nhào vào chuẩn bị trang phục biểu diễn, dù sao nàng có tư tâm, nghĩ muốn lên trên đài mình và Vệ Minh Khê nhìn càng thêm tương xứng.

"Vệ Minh Khê, em mặc thừ trang phục biểu diễn đi." Giang Ngưng Nguyệt đem bộ bạch y đơn giản cho Vệ Minh Khê mặc thử. Bộ cổ phục này, áo thuần sắc trắng, không có bất cứ tô điểm dư thừa gì, chất lượng vải tốt vô cùng.

"Long trọng tới vậy?" Vệ Minh Khê nghĩ chỉ lên đài biểu diễn một chút là được, không ngờ Giang Ngưng Nguyệt lại chuẩn bị long trọng đến thế, bộ cổ phục này nhìn là biết giá không thấp.

"Đã tham gia, thì phải thập toàn thập mỹ chứ, lại nói, bộ quần áo này cũng là chị mượn thôi." Giang Ngưng Nguyệt đương nhiên không để Vệ Minh Khê biết đây là bộ cổ phục mình đặc biệt định chế cho cô. Kỳ thật nàng muốn đem bộ cổ phục này tặng cho Vệ Minh Khê, nàng cảm thấy khẳng định rất thích hợp với Vệ Minh Khê, bất quá nàng biết chắc chắn Vệ Minh Khê sẽ không nhận.

Vệ Minh Khê thật sự cho là Giang Ngưng Nguyệt mượn, liền không nghĩ nhiều, đem cổ phục mặc thử.

Sau khi Vệ Minh Khê mặc tử tế đi ra, Giang Ngưng Nguyệt liền hối hận, nữ tử như trích tiên này, nàng chỉ muốn độc chiếm, không muốn để người khác nhìn đến, nhưng lại đồng thời có tâm tình mâu thuẫn muốn để càng nhiều người trông thấy.

"Ngưng Nguyệt........" Vệ Minh Khê thấy ánh mắt Giang Ngưng Nguyệt quá mức nóng bỏng, cảm giác có chút cổ quái hô.

"Nhìn em thế này, chị cũng muốn gả cho em!" Giang Ngưng Nguyệt dùng ngữ khí đùa giỡn nói ra lời chân thật nhất trong lòng.

"Chị lại nói hươu nói vượn rồi." Vệ Minh Khê không quá để bụng lời Giang Ngưng Nguyệt nói, ngày thường Giang Ngưng Nguyệt thích nói đùa trước mặt cô. Một Ngưng Nguyệt ở trước mặt người khác văn tĩnh thục nhã, ở trước mặt mình sẽ hoạt bát một chút. Đại khái là có vật để tham chiếu so sánh, có thể thấy mình là người nhạt nhẽo cỡ nào, lại đem Ngưng Nguyệt văn tĩnh nổi bật lên thêm mấy phần hoạt bát.

Giang Ngưng Nguyệt nghĩ thầm, đến khi nào Vệ Minh Khê mới có thể coi những lời mình nói là nghiêm túc đây! Giang Ngưng Nguyệt lại thầm thở dài!

Tối hôm đó, sau khi Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt lên sân khấu, đám sinh viên dưới đài đều nín thở, chỉ sợ phá hư không khí tao nhã, nghiễm nhiên như là hai vị nữ tử từ cổ đại tới, trong thoáng chốc, thời gian tựa hồ chuyển dời lùi về ngàn năm trước.

Bạch y nữ tử thanh lãnh sáng trong như thu nguyệt, lại như tiên tử thất lạc chốn nhân gian, xa xa không thể chạm.

Thanh y nữ tử uyển ước tao nhã, quả là thư trung tự hữu nhan như ngọc.

(*Câu này xuất phát từ bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, ý nói trong sách có người con gái đẹp như ngọc)

Tiếng đàn vang lên, tựa như tiếng trời, lắng nghe như tiếng nước chảy róc rách từ nơi sâu thẳm, nhành trúc lả lướt bên bờ, lưu luyến tương triền, lại như mưa phùn lãng đãng, rả rích không ngừng, lọt vào tai không quên.......

Khúc kết thúc, người tan, giống như tỉnh giấc mộng, người ở dưới đài, đều có cảm giác mất mát thất vọng.

Đoạn phim Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt cầm tiêu hợp tấu được đăng lên diễn đàn của ĐH Q, số lượng người xem tăng cao mãi không hạ.

Thời điểm Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê mặc cổ phục bạch y ở trên mạng, cảm giác trái tim đều bị Vệ Minh Khê kinh diễm đến phanh phanh trực nhảy, như thể cả linh hồn mình đều bị Vệ Minh Khê xuyên thấu. Vệ Minh Khê trong video, cảm giác tâm động lúc này, đều tương tự như đã từng, như thể mình đã yêu Vệ Minh Khê từ rất lâu rất lâu trước kia. Chẳng qua xác thật rất lâu, chí ít phải 10 năm, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Trước lúc này, Dung Vũ Ca kỳ thật cũng có lo lắng, nàng lo không biết có phải mình trước kia mỹ lệ hoá hình tượng Vệ Minh Khê ở trong lòng hay không. Kia dù sao cũng là ký ức mười năm trước , chưa hẳn đã thể hiện một Vệ Minh Khê chân chính. Nhưng giờ khắc này Dung Vũ Ca đã không còn bất kỳ lo lắng nào. Vệ Minh Khê xác thực không phải dáng vẻ trong ký ức, mà thậm chí còn làm cho tim nàng đập rộn ràng hơn trong trí nhớ.

Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là Giang Ngưng Nguyệt bên trong video. Dung Vũ Ca luôn cảm thấy người nên hợp tấu với Vệ Minh Khê hẳn là mình mới đúng, nàng ghen ghét Giang Ngưng Nguyệt có thể làm bạn bên cạnh Vệ Minh Khê lúc này, không chỉ là Giang Ngưng Nguyệt, mà là tất cả những người hiện tại có thể tới gần Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca nhìn đoạn clip này mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy Giang Ngưng Nguyệt chướng mắt, thế là nàng xoá bỏ hoàn toàn hình ảnh của Giang Ngưng Nguyệt trong clip, chỉ vẻn vẹn giữ lại Vệ Minh Khê, lưu trong điện thoại, sau đó lặp đi lặp lại ngắm vô số lần, nhìn một lần, lại tâm động một lần.

Đặc biệt đêm hôm ấy, nàng lại mơ thấy mình ngồi trên đùi Vệ Minh Khê, chủ động ôm ấp cổ cô, không ngừng đòi hôn cô, cũng muốn để Vệ Minh Khê tiến thêm một bước. Mình ở trong mộng càng ngày càng không thoả mãn với chỉ một nụ hôn, thế nhưng Vệ Minh Khê trong mộng cũng cực kỳ đứng đắn, ngoại trừ hôn mình, cũng không chịu tiến thêm một bước. Hễ Dung Vũ Ca muốn tiến thêm một bước, liền sẽ tỉnh lại.

Dung Vũ Ca sau khi tỉnh lại, thường hoài nghi không biết mình có phải là thể chất Teddy*, hay do tuổi dậy thì quấy phá, hiện tại chỉ cần mơ tới Vệ Minh Khê, sẽ không còn giấc mộng ngây thơ nào nữa. Nàng có thể cảm giác được mình có khát vọng ngày càng mãnh liệt đối với Vệ Minh Khê!

(*một kiểu ngôn ngữ mạng mới gần đây, ý chỉ những người ham muốn quá mạnh, xuất xứ để chỉ giống chó Poodle rất thích xxx - nguồn baidu)

Dung Vũ Ca đứng dậy, đổi một chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ khác, dù sao cảm giác hơi dinh dính cũng không dễ chịu.

Đổi qυầи ɭóŧ rồi, Dung Vũ Ca lại không ngủ được, nàng lấy điện thoại ra, xem lại đoạn clip mình mới lưu hôm nay, nhìn Vệ Minh Khê trong đó, Dung Vũ Ca nghĩ đến vừa rồi trong mộng mình hôn Vệ Minh Khê. Không biết nếu thật sự cùng Vệ Minh Khê hôn sẽ có cảm giác thế nào? Rất muốn chân chính hôn Vệ Minh Khê, rất muốn được Vệ Minh Khê vuốt ve, rất muốn cùng Vệ Minh Khê làm chuyện đó. Dù thân thể nàng còn tuổi rất trẻ, nhưng du͙© vọиɠ cũng không còn non.

Chỉ cần có ý nghĩ đó, Dung Vũ Ca liền cảm thấy bên trong thân thể trẻ trung của mình ẩn chứa loại cảm giác mãnh hổ lại muốn thức tỉnh một lần nữa.

Dung Vũ Ca ban đầu lòng ngứa ngáy muốn gặp Vệ Minh Khê, càng không kiềm chế được.

Dung Vũ Ca vì mau chóng lớn lên, không muốn bị bó buộc bởi việc học, cho nên lúc tiểu học nhảy lớp, nhảy hai lớp, dù sao tiểu học việc học coi như đơn giản, gia sư giúp học bù là được rồi. Cho nên hiện tại Dung Vũ Ca đã học đại học năm thứ nhất, chỉ là nàng không học ĐH Q. Cao Nhã Trinh cũng không hy vọng Dung Vũ Ca vào ĐH Q, bằng cấp của ĐH Q đối với Dung Vũ Ca mà nói không dùng được, cũng không muốn để Dung Vũ Ca gặp Vệ Minh Khê. Dù Cao Nhã Trinh cảm thấy Dung Vũ Ca đã quên Vệ Minh Khê, Cao Nhã Trinh vẫn không hy vọng hai người có khả năng gặp lại rồi quen biết.

Cao Nhã Trinh vốn dự định an bài cho Dung Vũ Ca đi ra nước ngoài học, ban đầu Dung Vũ Ca không nguyện ý, về sau nàng và Cao Nhã Trinh đều lùi một bước, để Dung Vũ Ca ở trong nước học xong chương trình đại học năm thứ nhất rồi lại ra nước ngoài du học. Dung Vũ Ca đã kết thúc chương trình học đại học năm thứ nhất, nghe theo sự sắp xếp của mẹ, chuẩn bị ra nước ngoài học ba năm.

Bất quá ba năm đối với Dung Vũ Ca mà nói, quá lâu, nàng kế hoạch trong hai năm hoàn thành tất cả học phần, sau đó trở về trước thời hạn. Đương nhiên nàng biết điều này có nghĩa là mình phải cố gắng gấp bội, nhưng 18 tuổi, là thời gian cực hạn nàng có thể nhịn để xuất hiện trước mặt Vệ Minh Khê, nhiều hơn một khắc nàng cũng không muốn chờ.

Cho nên, trước ngày đi du học, Dung Vũ Ca cảm thấy mình nhất định phải gặp lại Vệ Minh Khê, nàng không nhịn được đến hai năm sau, dù chỉ nhìn một cái cũng được.

Dung Vũ Ca lại tới ĐH Q một lần nữa, nàng còn nhớ rõ tràng cảnh mình tới đây mười năm trước. Bất quá lần này không giống mười năm trước cứ thế chạy tới mà không có kế hoạch nào. Lần này trước khi nàng đến, cố ý chuẩn bị. Thực tế, Dung Vũ Ca luôn lấy thời khoá biểu mỗi học kỳ của Vệ Minh Khê tới tay, nàng vẫn luôn muốn dự lớp số học của Vệ Minh Khê một chút.

Hết chương 16

---------------------------------

Bách Linh: Cảm giác 1 chương nó ngắn gì đâu ấy =))

Thể chất Teddy mà lại gặp phải "Tấn Giang thanh thuỷ bản" thế này thì chết, kiểu này từ xôi thịt chuyển thành văn tả cảnh, kiểu kiểu ẩn sâu giữa rừng cây có dòng suối chảy róc rách, vạch lá hái hoa bắt bướm, lên đồi hái anh đào,...v...v....Hoặc kiểu trừu tượng ẩn dụ khó hiểu gì đó cho xem =)))