Chương 1
Con cũng có người muốn tìm
Ngày mùng 1 tháng 1 năm 1999, cũng chính là tết nguyên đán cuối cùng của thiên niên kỷ, con gái Cao Nhã Trinh của Thị trưởng Cao kết hôn cùng cậu con trai độc nhất của Dung thị là Dung Trực. Nếu chỉ là một đám cưới thương nghiệp bình thường thì cũng thôi, nhưng nghe nói hai người bọn họ thật sự có tình yêu, như vậy cũng đủ để mọi người hâm mộ.
Mỹ nam tử Dung Trực cùng Cao Nhã Trinh đồng dạng xinh đẹp hơn người đứng chung một chỗ, thoạt nhìn xứng đôi đến thế, trong ánh mắt họ nhìn nhau đong đầy ánh sáng.
Bữa tiệc cưới được gọi là hôn lễ thế kỷ này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, trở thành tin tức oanh động nhất cả nước lúc bấy giờ. Thậm chí có người nói, nếu trên thế gian có câu chuyện cổ tích tình yêu thật sự, thì chính là bọn họ, cực kỳ giống truyện cổ tích tình yêu của hoàng tử và công chúa.
Dương lịch, ngày mùng 1 tháng 8 năm 2000, cũng là ngày mùng 2 tháng 7 âm lịch, Cao Nhã Trinh sinh hạ kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, Dung Vũ Ca.
Làm cục cưng của thiên niên kỷ, Dung Vũ Ca kế thừa nhan sắc của cha mẹ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, xinh đẹp vô cùng.
"Nếu sinh ở cổ đại, sợ là con bé này sẽ họa quốc khuynh thành." Cao Nhã Trinh nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình, nói với chồng. Làm cha mẹ ai cũng hy vọng con mình vừa xinh đẹp lại thông minh, Cao Nhã Trinh đương nhiên không ngoại lệ. Cô nhìn đôi mắt nhỏ đen láy như hạt châu liếc qua liếc lại của con gái mình, tựa hồ như đang tìm cái gì, bộ dáng đáng yêu thông minh làm Cao Nhã Trinh nhịn không được hôn lên cái trán nho nhỏ của con gái một cái.
"Đúng thế, thật sự càng nhìn càng xinh đẹp!" Dung Trực nhìn con gái có vài phần giống mình, vài phần giống Nhã Trinh, lại đều tinh ranh xinh xắn hơn bọn họ. Từ khi sinh hạ đứa bé, Nhã Trinh liền một lực ôm, không nỡ đặt xuống. Nhã Trinh thật sự cực kỳ yêu thương đứa trẻ này.
"Dung Vũ Ca." Trong đầu Cao Nhã Trinh đột nhiên hiện lên một cái tên, sau đó liền đọc cái tên đó ra.
"Dung Vũ Ca? Tên của con bé à?" Dung Trực hỏi lại một lần nữa.
"Ừ, gọi con là Dung Vũ Ca đi." Cao Nhã Trinh cảm thấy con gái nên gọi tên này.
"Nghe hay lắm, tiểu Vũ Ca, con có tên rồi." Dung Trực lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc hai má phấn nộn của con gái, vui vẻ nói.
"Dung Vũ Ca, đó là tên của con đó." Cao Nhã Trinh cũng nói với cô con gái nhỏ đang nằm trong lòng mình.
Dung Vũ Ca như có cảm ứng, nắm chặt ngón tay Cao Nhã Trinh.
"Nhìn đi, con thích này." Cao Nhã Trinh vui vẻ nói.
Dung Trực nghĩ thầm, còn nhỏ vậy đã làm sao nghe hiểu được người lớn nói gì, nhưng thấy vợ mình vui, hắn tự nhiên sẽ không làm mất hứng, mỉm cười gật đầu phụ họa nói hùa. Nhã Trinh vốn là một người bao che khuyết điểm, sau này cũng không biết sẽ cưng chiều Vũ Ca thành dạng gì nữa.
***
Giang Ngọc Khinh đã gặp qua rất nhiều bàn tay xinh đẹp, nhưng lại chưa bao giờ từng thấy một bàn tay đẹp đến mức ngay chính mình cũng phải sợ hãi than. Nhìn đôi bàn tay với những ngón tay thon dài xinh đẹp lướt trên phím dương cầm, quả thực chính là một loại hưởng thụ. Nàng cảm thấy không có một đôi tay nào thích hợp chơi đàn dương cầm hơn đôi tay này, hoặc là bất cứ loại nhạc cụ nào.
Thiếu nữ đang đánh đàn, đột nhiên ngừng lại, im bặt mà dừng.
"Làm sao vậy?" Giang Ngọc Khinh thấy thiếu nữ dừng đột ngột, liền mở miệng hỏi.
Thiếu nữ kia lắc đầu, cô cũng không biết mình làm sao, trong lòng không hiểu sao nảy lên thứ cảm giác nói không rõ, làm cô có phần thắc thỏm không yên.
Giang Ngọc Khinh nhìn thiếu nữ trổ mã duyên dáng yêu kiều, trên người toát lên sự thong dong cùng điềm tĩnh không thuộc về lứa tuổi của cô. Tuy còn chưa đầy mười bốn tuổi, dưới quế phức lan huân [1], khí chất dĩ nhiên thập phần xuất chúng.
(Ý chỉ ví von ân trạch dài lâu. Xuất xứ từ thời Đường, Lạc Tân Vương – "Bên trên Tê Châu trương Tư Mã Khải" nguồn: baidu)
"Thiên phú âm nhạc của con rất tốt, thật sự không định phát triển theo hướng này sao?" Âm nhạc của Vệ Minh Khê là do chính bà dạy vỡ lòng, bởi vì tài năng âm nhạc của Vệ Minh Khê rất tốt, cho nên bà cũng thích ý dốc túi dạy dỗ, cho nên khi Giang Ngọc Khinh nghe cô nói muốn chọn ngành toán học, cảm thấy tiếc hận mười phần.
"Đúng vậy, thím ạ." Vệ Minh Khê nhẹ giọng đáp, thanh âm của thiếu nữ tựa như tên của cô, như dòng suối róc rách trên núi, thấm đượm lòng người, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
"Toán học có thể rất buồn tẻ vô vị không, con nhìn đầu bác con sắp hói rồi kìa......" Giang Ngọc Khinh lo lắng nói, phải biết đàn ông nhà họ Vệ mặc kệ bao nhiêu tuổi, tóc đều còn dày rậm, cũng chỉ có người bác làm giáo sư toán học của Vệ Minh Khê là trọc đầu. Bà thế nhưng tận mắt chứng kiến người bác từng coi như tuấn tú nhã nhặn kia mép tóc từng ngày dời lên trên, biến thành ông già hói đầu. Bà thật lo lắng người có khí chất xuất chúng nhất trong số đồng lứa của nhà họ Vệ lại rập khuôn theo ông bác cả, trở thành một bà cô nhỏ nghiêm túc lại không thú vị.
Vệ Minh Khê nghe thế không khỏi mỉm cười, cô không nghĩ thím vì khuyên mình, thế nhưng lại lôi cả chuyện tóc của bác cả ra nói. Nhưng cô cũng chỉ cười cười, cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi quyết định của mình.
"Toán học cũng có chỗ thú vị của toán học, cũng không phải vô vị, mà xác suất phụ nữ trọc không cao đâu." Vệ Minh Khê cười đáp.
"Cho dù không chọn âm nhạc, giống mẹ con, chọn văn học cũng có thể mà, phong hoa tuyết nguyệt chẳng lẽ không hơn một đống công thức à?" Giang Ngọc Khinh biết lấy thiên phú của Vệ Minh Khê, có thể tùy tiện chọn lựa ngành chuyên môn, nhưng vì sao nhất định phải là toán học? Văn học và âm nhạc chẳng lẽ không tốt sao? Vừa dưỡng sinh lại dưỡng khí chất, rất thích hợp với Vệ Minh Khê. Giang Ngọc Khinh cứ cảm thấy người học toán học lâu đều có dáng vẻ khổ đại cừu thâm.
Vệ Minh Khê chỉ cười không nói, nguyên nhân cô chọn toán học thật ra lý do cực kỳ đơn giản, học toán thì sau này không cần thường xuyên tiếp xúc với người khác, chỉ cần giao tiếp cùng công thức là được, cô muốn sống đơn giản một chút.
Giang Ngọc Khinh thấy Vệ Minh Khê chỉ cười không nói, liền biết mình không lay chuyển được cô.Vệ Minh Khê tuyệt đối là một người cực kỳ thông minh, người thông minh đã sớm có chủ ý của mình, người khác không có khả năng dễ dàng lay động, trừ khi người đó còn thông minh hơn. Đương nhiên, ở nhà họ Vệ toàn người học giỏi, cũng không ai dám vỗ ngực nói mình thông minh hơn Vệ Minh Khê.
"Con đã quyết, thím sẽ không nhiều lời, thím tôn trọng quyết định của con." Giang Ngọc Khinh nói.
"Những người khác đã bất giác coi con là người lớn, tin tưởng cái gì con cũng có thể làm tốt, chỉ mình thím còn coi con là đứa nhỏ, cảm ơn thím." Vệ Minh Khê mỉm cười nói với Giang Ngọc Khinh, thím đại khái là người duy nhất trong nhà khuyên mình đổi ngành chuyên môn, cỏ thể là bởi vì từ nhỏ cô có vẻ thân thiết với thím, hơn nữa thím là người cảm tính nên mới có thể mở miệng khuyên bảo, những người khác trong nhà xuất phát từ sự tin tưởng đối với mình, sẽ không can thiệp quyết định của mình, nhưng Giang Ngọc Khinh khuyên bảo có vẻ càng giống trưởng bối trong một gia đình bình thường, mang theo tình cảm với sắc thái chủ quan cùng cảm xúc luôn nồng đậm tràn đầy hơn một chút. Vệ Minh Khê rất thích trưởng bối như Giang Ngọc Khinh, quan tâm mình như thế.
Giang Ngọc Khinh nghe vậy, trong lòng ấm áp, con bé này tâm tư thật tinh tế.
"Con đứa nhỏ này!" Giang Ngọc Khinh đưa tay vuốt đầu Vệ Minh Khê, nghĩ Vệ Minh Khê cũng không phải đứa trẻ bình thường, ngày sau nhất định không phải người tầm thường trên đời.
"Thím, bản nhạc vừa rồi kia còn muốn tiếp tục không?" Vệ Minh Khê không quen người khác chạm vào mình, nhưng không tiện né tránh sự quan tâm của người lớn, liền chỉ có thể chuyển đề tài.
"Trễ quá rồi, thím muốn đi ngủ, con cũng đi ngủ sớm đi." Giang Ngọc Khinh là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong nước, bay khắp thế giới, không ở nhà nhiều lắm, nhưng sau khi về nhà nhất định sẽ kiểm tra bài tập của Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê là học trò tâm đắc của bà.
"Dạ, thím ngủ ngon." Vệ Minh Khê chúc ngủ ngon Giang Ngọc Khinh.
Giang Ngọc Khinh lên lầu, Vệ Minh Khê suy nghĩ đến cảm xúc dao động vừa nổi lên ban nãy, như thể có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra, mà chính mình lại hồn nhiên không biết. Vệ Minh Khê đứng lên, đi về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ hơi tối, cũng không nhìn thấy ánh trăng. Cô nhớ tới hôm nay là ngày mùng 2 tháng 7, không phải thời điểm ngắm trăng.
***
Cao Nhã Trinh là một nữ nhân cường thế lại xinh đẹp, cha cô đột nhiên gặp tai nạn xe qua đời, em trai còn nhỏ, cô lấy sức một người, gạt bỏ sự dị nghị của kẻ khác, ngăn cơn sóng dữ, hoàn thành chuyển giao quyền lực trong gia tộc, làm cho Cao gia đang bắt đầu xuống dốc lại tỏa sáng sinh cơ, đặc biệt sau khi kết hôn với Dung Trực, có Dung thị toàn lực duy trì, Cao gia lại tiếp vào thời kỳ toàn thịnh.
Ngay lúc cuộc đời của Cao Nhã Trinh đang ở trên đỉnh, Dung Vũ Ca sinh ra. Cao Nhã Trinh xuất phát từ tình yêu với con gái, dưới tình huống con gái còn nhỏ tuổi cần mẹ mở bên, giảm bớt số lượng lớn công việc, lựa chọn tự mình chăm sóc con, thậm chí nuôi con bằng sữa mẹ đến tám tháng. Lấy thân phận cùng địa vị của Cao Nhã Trinh mà nói, đó quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng, có thể thấy Cao Nhã Trinh yêu thương trân trọng Dung Vũ Ca biết bao nhiêu.
Thẳng đến khi Dung Vũ Ca được ba bốn tuổi đi nhà trẻ, Cao Nhã Trinh mới một lần nữa quay lại chuyên môn của mình.
Lúc này Dung Vũ Ca quả nhiên không làm người ta thất vọng, càng lớn càng xinh đẹp, tựa như một nàng búp bê phấn điêu ngọc trác. Ai từng gặp Dung Vũ Ca, đều sợ hãi than sự xinh đẹp của đứa trẻ này.
Cao Nhã Trinh sủng ái mọi bề với con gái mình, chẳng sợ bận rộn tới đâu, cô đều bớt thời gian ở bên Dung Vũ Ca.
Ngày hôm đó Cao Nhã Trinh như thường lệ kể chuyện xưa cho Dung Vũ Ca, sau đó dỗ Dung Vũ Ca ngủ.
"Con yêu mẹ nhất!" Dung Vũ Ca đang nghe kể chuyện tiểu nòng nọc đi tìm mẹ, miệng ngọt ngào nói với Cao Nhã Trinh, nàng biết mẹ thích nghe.
Nghe Dung Vũ Ca ngọng nghịu nói yêu mẹ nhất, mặc kệ Cao Nhã Trinh nghe bao nhiêu lần, lòng của cô vẫn sẽ bị Dung Vũ Ca hòa tan.
"Mẹ cũng yêu tiểu Vũ Ca của mẹ nhất." Cao Nhã Trinh nói xong, lại nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Dung Vũ Ca. Càng tự nuôi nấng, càng trả giá, tình yêu lại càng sâu nặng.
"Mẹ, thật ra con cũng có người muốn tìm." Dung Vũ Ca đột nhiên nhớ tới cái gì, ngữ khí đột nhiên thực nghiêm túc nói.
"Vũ Ca muốn tìm ai?" Cao Nhã Trinh tò mò hỏi.
"Chỉ nhi." Dung Vũ Ca đáp.
"Chỉ nhi là ai?" Cao Nhã Trinh không nhớ trong đám bạn bè của Dung Vũ Ca có ai tên Chỉ nhi, vì thế liền theo lời Dung Vũ Ca hỏi.
"Một người con thực yêu thực yêu, kiếp này con chính là đến để tìm nàng..." Dung Vũ Ca đáp.
Đây hiển nhiên không phải lời của một đứa trẻ ba bốn tuổi sẽ nói. Thần sắc Cao Nhã Trinh trở nên ngưng trọng, cô vốn không tin thuyết thần tiên ma quái, nhưng giờ phút này cô cảm giác da đầu run lên, sự tình liên quan đến con gái bảo bối của mình, giờ phút này Cao Nhã Trinh thập phần khẩn trương.
"Con là ai?" Cao Nhã Trinh thử hỏi.
"Con là Dung Vũ Ca." Dung Vũ Ca trả lời.
"Mẹ là ai?" Cao Nhã Trinh tiếp tục thử.
"Mẫu thân, có thể lại làm nữ nhi của mẫu thân, thật tốt." Thanh âm non nớt kia của Dung Vũ Ca, lại nói ra những lời không thuộc về độ tuổi của nàng nên nói.
Lượng tin tức trong những lời này của Dung Vũ Ca quá lớn, Vũ Ca chưa từng kêu cô là mẫu thân, hơn nữa lời này có thể khiến người ta có vô số liên tưởng, làm cho nỗi lòng Cao Nhã Trinh rối loạn.
"Người con muốn tìm gọi là gì?" Cao Nhã Trinh tâm tư rối bời, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục hỏi.
"Chỉ nhi.......người con yêu......" Thanh âm Dung Vũ Ca dần dần yếu xuống, sau khi nói xong những lời này, tựa hồ quá mệt mỏi, ngủ thϊếp đi.
Sau khi Dung Vũ Ca ngủ, Cao Nhã Trinh canh giữ ở một bên, thật lâu không rời đi.
Dung Trực đợi mãi không thấy vợ mình về phòng, liền đẩy cửa vào, thấy vợ mình đang nhìn chằm chằm con gái, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Làm sao vậy?" Dung Trực quan tâm hỏi.
"Anh nói xem có phải con người sẽ có kiếp trước kiếp này không?" Cao Nhã Trinh mở miệng hỏi.
"Sao lại đột nhiên hỏi chuyện đó?" Dung Trực biết vợ mình không tin những chuyện như thế.
Cao Nhã Trinh liền đem những lời vừa rồi con gái nói với mình lặp lại cho Dung Trực.
Dung Trực nghe xong, sắc mặt cũng ngưng trọng.
"Cho nên, em định tính sao?" Dung Trực hỏi.
"Chờ ngày mai tỉnh lại rồi hỏi lại xem thế nào." Lòng Cao Nhã Trinh thực loạn, trong nhất thời cũng không nghĩ ra được chủ ý gì.
Nhưng ngày hôm sau, Cao Nhã Trinh hỏi Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca lại có vẻ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, nàng tựa hồ cũng chỉ nhớ mình nghe kể chuyện xong liền ngủ.
Trong cuộc sống thường nhật sau đó, Dung Vũ Ca cũng không có biểu hiện gì dị thường nữa, Cao Nhã Trinh cũng dần dần yên tâm.
Theo Dung Vũ Ca lớn lên từng ngày, cuộc đối thoại hôm đó, thật giống như chưa từng xảy ra, Cao Nhã Trinh cũng có ý định chôn vùi chuyện đó. Cô không muốn đi tìm tòi nghiên cứu kiếp trước của Dung Vũ Ca, cô chỉ biết là, kiếp này, Dung Vũ Ca chính là con gái mình, không hơn.
Hết chương 1
----------------------------------
Bách Linh: Cảm giác văn hiện đại nó quái quái ko hợp sao đấy, để mai làm bản văn cổ phong có lẽ đỡ chuối hơn :SS
Lời tác giả Minh Dã:
Cung Khuynh bản cổ đại là một tiểu thuyết có tính tranh luận phi thường lớn, người chán ghét thì phi thường chán ghét, người thích lại rất thích, nhưng vô luận như thế nào, nó cũng đã là tác phẩm mười năm trước.
Độc giả mới chưa xem Cung Khuynh bản cổ đại cũng có thể đọc bản hiện đại, có thể coi như một câu chuyện độc lập, hoàn toàn không ảnh hưởng thể nghiệm khi đọc.
Đối với độc giả cũ đã từng đọc Cung Khuynh, cố sự này cũng không phải là độc lập, rất nhiều bối cảnh quen thuộc, nhưng hướng đi của mạch truyện lại hoàn toàn không giống. Có thể là có chỗ quen thuộc, nhưng lại sẽ có cảm giác hoàn toàn không giống. Nói thật ra, mười năm sau lại viết bản hiện đại, vẫn có rất nhiều do dự cùng lo lắng, lo lắng không thể viết tốt hơn, mặc dù tôi sẽ viết dụng tâm hơn bản khác. Nếu cảm thấy có chỗ nào không như ý, xin thông cảm nhiều hơn.
Đối với độc giả cũ mà nói, cứ coi bản hiện đại như một trận bạn cũ trùng phùng, nguyện có thể gặp nhau vui vẻ.
Trong tiểu thuyết này, có một số nhân vật cũng có trong bản cổ đại, nhưng cũng sẽ tương ứng gia tăng mấy nhân vật. Vì để tránh việc lấy tên mới mà buồn rầu, cứ coi bản hiện đại không căn cứ vào bản cổ đại, các nàng cũng không tại cùng một thời không, nên tính là thời không song song, nhưng linh hồn vẫn là hai cái nguyên bản kia.
Cuối cùng, bình luận, cất giữ, địa lôi, đều là động lực sáng tác tốt nhất cho tôi, mời đập tới tôi đi!