Chương 8: Đồng tẩm (cùng giường)

Ta đã nghĩ qua, ngày

mai sẽ sai người tu sửa Vĩnh Hạng cung. Phòng ốc A Nam ở quá mức cũ nát, chỗ ở như vậy khẳng định sẽ không thoải mái.

Đây chỉ là kế tạm

thời, tại thời điểm này ta không muốn xung đột lợi ích chính diện cùng

Phùng Yên Nhi, chỉ cải thiện một chút tình cảnh của A Nam ở trong cung.

Thỉnh thần dễ đưa thần khó. Ai bảo ta đem Phùng gia nâng như thế cao,

cao đến ngay cả ta chính mình đều đã không thể kiềm chế được?

Nhưng người tính không bằng trời tính. Ngay đêm hôm đó, khi ta đang ngủ đến

nửa đêm, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ âm thanh mưa rơi tí tách. Ở

trong mộng, ta còn mơ hồ hồi lâu, thế này mới xác định thật sự là trời

đang mưa.

Ta lập tức nhảy dựng lên.

"Hoàng Thượng!", tiểu thái giám trực đêm đi lại cung kính quỳ xuống. Không phải Như Ý.

"Trời mưa?", ta hỏi.

"Vâng, trời đang mưa", tiểu thái giám lúc này còn mơ ngủ ngáp một cái ngay cả nói đều hàm hồ.

Chúng ta một người hỏi một người đáp. Mấy đại thái giám khác nghe được, tất cả đều tiến vào xem có chuyện gì.

"Trời mưa rất lớn đi", ta nghe được từng giọt mưa nặng nề rơi xuống đánh vào mái hiên tạo ra âm thanh ào ào, cực kỳ lớn.

"Rất lớn", bọn họ trả lời ta.

"Thay quần áo, bãi giá Trường Tín cung", ta nhảy xuống giường, tự mình mặc xiêm y. Ta bất chấp không nghĩ nhiều.

"Hoàng Thượng, người muốn đi cung nào?", bọn họ hỏi ta.

Những thái giám này tuyệt đối không nghễnh ngãng. Bọn họ chính là quen thuộc

với hành tung của ta. Có điểm không tin lỗ tai chính mình thôi. Ta biết, hôm nay lúc chạng vạng, ta không phiên bài tử của Thục phi, đã làm cho

bọn nô tài trong cung có điểm kinh ngạc. Vào đêm hôm nay, Phùng Yên Nhi

còn sai người tặng cây cánh kiến trắng tới ta. Có thể thấy được nàng

cũng có chút thiếu kiên nhẫn.

Kỳ thật, ta hôm nay không phiên bài tử của Phùng Yên Nhi, nhưng cũng không phiên bài tử của các tần phi

khác. Bất quá, ban ngày ta đi qua Vĩnh Hạng cung, bữa tối lại cùng A Nam dùng bữa, trong lòng bọn họ liền nổi lên nghi ngờ.

Nhóm tần phi ở

trước mặt ta bình thường đều biểu hiện tự nhiên hào phóng, nhất là Phùng Yên Nhi, ta nguyên lai vẫn nghĩ nàng rất hiểu lễ nghi, rộng lượng. Hiện tại xem ra, cũng không hẳn là như vậy.

Những gì đã trải qua, sau này lại được trùng sinh, ta nhìn lại mỗi người các nàng đều không giống với trước kia.

Về phần những nô tài này, trong lòng ta hơi hơi cười lạnh, bọn họ đều là gió chiều nào che chiều ấy.

Ta chạy nhanh trong mưa, vội vội vàng vàng tới Vĩnh Hạng cung. Quả nhiên

không ngoài sở liệu, ban ngày nhìn nơi này cũ nát. Mái ngói hư hỏng, căn bản ngăn không được ngày mùa hè mưa to. Ta đẩy cửa ra liền nhìn đến

trong phòng, vu, bồn, biều, bát, loạn thất bát tao. Ngoài phòng mưa to,

trong phòng mưa nhỏ. Rất nhiều lọ, bị hạt mưa đánh vào, leng keng thùng

thùng như là tấu nhạc.

Ta nhìn thấy A Nam, trong phòng đều thành như

vậy, nàng cư nhiên an ổn ngủ ngon. Bọc mình trong chăn, ôm gối đầu, chỉ

cần giường này khô ráo không bị ẩm ướt, nàng có thể say sưa giấc mộng.

Vài thái giám xem này tình hình, bước lên phía trước hô, "Tu dung nương nương, mau tỉnh lại, Hoàng Thượng tới rồi".

A Nam động một cái, kéo cái chăn lên đầu bịt kín.

Ta vừa bực mình vừa buồn cười. Vật nhỏ này thật có thể thích ứng, cũng

thật có thể chấp nhận. Khó trách nàng có thể sống đến lúc thấy kết cục

của ta. Bất quá, nếu không phải nàng ương ngạnh như thế. Làm sao có

Nguyên Quân Diệu ta ngày hôm nay?! Ta vẫn cảm thấy ta trùng sinh, cùng

vật nhỏ này có quan hệ rất lớn. Nếu không phải nàng khâu lại thân thể

cho ta, nếu không phải một giọt nước mắt kia của nàng vì ta mà rơi. Ta

làm sao có được cơ hội một lần nữa.

Nhìn thân mình nho nhỏ bị bọc kín kia, tâm của ta lập tức trở nên vô cùng mềm mại.

Ta tiến lên từng bước, đem toàn bộ cái khối nho nhỏ kia ôm vào trên

giường. Dù sao nàng cũng rất nhẹ, ta ôm nàng cũng không phí khí lực.

Nàng nhanh chóng tỉnh lại, "Hoàng Thượng! Buông ta ra!"

Ta cười lạnh một tiếng, "Nàng ngủ tiếp đi, miễn cho trẫm quấy nhiễu mộng

đẹp của nàng, điều này làm cho trẫm rất băn khoăn, có lỗi!"

Nàng bị ta dọa, không hề lộn xộn nữa, chỉ dùng tay ôm cổ của ta để duy trì cân bằng, bối rối không biết làm thế nào mới tốt.

Ta cứ như vậy ôm nàng, hướng đến tẩm cung của ta mà đi. Bọn thái giám cuống quít đi lên mở ô ra che cho chúng ta.

"Các ngươi lấy quần áo của Sở tu dung đem theo, ngày mai nàng sẽ theo ta ở

tại nơi này, ngày mai trực tiếp đi thỉnh an mẫu hậu", ta phân phó.

A Nam cả người đều cứng lại, "Hoàng, Hoàng Thượng!"

Ta nói: "Như thế nào, nàng sợ mẫu hậu sao? Nàng hôm nay đã cùng ta dùng

bữa tối, ngày mai muốn mượn cớ ốm không đi thỉnh an thì thật không hợp

lí chút nào".

Nàng lại cắn môi, hơn nửa ngày mới ừ một tiếng. Không nói thêm cái gì.

Ta an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, ở nàng bên tai nói: "Nàng khẳng định có thể ứng phó rất tốt".

Mẫu hậu của ta, ngay cả ta cũng biết không rõ tâm tư của người. Nhưng ta

biết người thực lòng yêu ta, khắp nơi thay ta suy nghĩ. Ta hy vọng người có thể giúp ta chỉnh lý hậu cung.

Trong tẩm cung, Như Ý đã ở đó, đưa nước ấm chờ chúng ta. Ta cùng A Nam rửa mặt sạch sẽ liền đến trên giường.

Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười, muốn nhìn một chút biểu hiện của A Nam.

Kết quả nàng luôn cúi mặt, đứng ở nơi đó toàn tâm toàn ý nhìn ngón chân

chính mình. Bàn chân của nàng trắng mịn non mềm, đầu ngón chân đều co

lại. Vật nhỏ có tính nhẫn nại rất tốt, có thể đứng trên mặt đất vẫn

không nhúc nhích, chờ hành động của ta.

Ta nghĩ, biết nàng không

chịu nói cung thỉnh ta trên giường. Ta đành phải làm ác nhân mới được.

Vì thế ta hướng nàng nói: "Lên giường!"

Thân thể của nàng có chút cứng ngắc, còn run lên một chút. Bây giờ còn là mùa hè, ta thề, nàng

tuyệt đối sẽ không phát run bởi vì trời lạnh.

Thấy nàng còn kinh ngạc, "Hử?", ta phát ra âm thanh trong lỗ mũi.

Nàng lập tức hiểu được, nhảy tới trên giường, cương trực nằm xuống, kéo chăn qua không dám nhìn thẳng ta, hai người đều chỉ mặc áσ ɭóŧ. Nàng cứng

ngắc thành như vậy, hình như là muốn chịu chết.

"Hoàng Thượng,

thỉnh người nghỉ ngơi, ngày mai còn lâm triều sớm", mấy đại thái giám

bắt đầu khuyên ta. Bọn họ khả thật đáng ghét. Đem lời A Nam nên nói cướp đi nói.

Ta đột nhiên nổi lên ý xấu, muốn trêu chọc A Nam. Ta rất nhanh nhảy đến trên giường, đoạt chăn trên người A Nam. Ta đương nhiên

sẽ không chỉ có cái chăn. Nhưng hôm nay, ta càng muốn bắt nạt nàng một

chút. Sau khi chiếm phần lớn chăn, ta còn không dừng tay, lại kéo đi một góc chăn còn lại trên người nàng.

Quả nhiên, sau khi ta kéo hết

chăn, nàng không còn gì che chắn. Ta lập tức được một tấc lại muốn tiến

một thước, gắt gao dịch sát người vào nàng. Tiếp theo cánh tay ta duỗi

ra, chạm vào cánh tay nàng. Nàng chỉ mặc một cái áo đơn trên người, áo

lót màu trắng áσ ɭóŧ, không có vật gì che lại, mơ hồ có thể thấy da thịt trắng mịn của nàng. Thật tốt!

Cũng không chờ ta thấy rõ ràng

thân thể của nàng, nàng xoay người lại, đưa ra cái lưng trong trạng thái phòng bị, chỉ lưu lại cái ót cho ta.

Như vậy cũng biết! Nàng đã

quên ta là hoàng đế sao? Nàng cũng không ngẫm lại, ta nếu muốn, nàng sao có thể trốn được. Ngay cả giang sơn Đại Triệu đều là của ta, huống chi

chỉ là một A Nam nho nhỏ.

Cánh tay của ta vừa thu lại, có thể đem cả người nàng đều ôm vào trong lòng của ta.

Quả nhiên, thân thể của nàng lại run lên một chút, cũng không dám phản

kháng, chỉ có thể đem chính mình cuộn lại bộ dáng như con tôm.

Bọn thái giám thổi tắt nến, buông sa trướng, đi ra ngoài. Trong tẩm cung liền chỉ còn lại hai người chúng ta.

Tiểu thân thể trước ngực này, nóng hầm hập, làm cho người ta có cảm giác an

ủi. Còn có một mùi hương thơm xông vào mũi. Hẳn là mùi của dược liệu

trên trán nàng. Trên trán nếu không lưu lai sẹo thì tốt rồi, A Nam còn

có thể sớm một chút tiêu tan phòng bị đối với ta. Nhưng, Hoa thái y cũng không lạc quan. Nghĩ như vậy một chút, ta rất khó chịu, vết sẹo này sẽ

luôn ở lại trong lòng chúng ta, về sau, không biết năm tháng nào mới có

thể chậm rãi xóa sạch nó. Mà ta, cũng không biết chính mình có thể hay

không có được thời gian lâu dài như vậy.

Cũng may, ta còn kịp sửa sai, ta thật sự sẽ không thương tổn nàng lần nào nữa.

Tay của ta không thành thật vuốt ve nàng. Theo cái cổ dài nhỏ trơn bóng,

kéo dài đến nơi bằng phẳng trước ngực. Cái gì cũng không có. Thật là kỳ

quái, ngọc bội kia nàng ngày thường giấu ở nơi nào? Ta không nghĩ đến

một ngày nào đó, Phùng Yên Nhi đột nhiên giao cho ta thứ gì đó, ta không nghĩ, một ngày nào đó ta lại một lần nữa không khắc chế được chính

mình, vung trường kiếm hướng vào nàng. Nghĩ như vậy, tâm của ta thu lại. Nếu là nàng cũng phụ ta, ta nên làm cái gì bây giờ?

Tiểu thân thể trong ngực ta động đậy, nàng kháng cự ta, không thích ta đối với nàng như vậy.

Ta lại sờ sờ, xác định trên thân thể của nàng thật sự không mang khối ngọc bội kia. Nàng nhất định cất nó ở nơi khác. Ta sợ hãi, nếu như chuyện

của kiếp trước một lần nữa lại xuất hiện trước mặt ta, vào thời điểm mẫn cảm nhất, ta nên làm sao? Thật sự, ta hy vọng ta có thể bình tĩnh, ta

không thể lại phạm sai lầm, thật sự không thể lại sai lầm.

Hiện

tại, thân thể của nàng cơ hồ hiện ra tư thế nằm úp sấp, không cho ta

thuận lợi sờ nàng. Mặt cũng chôn hết vào trong chiếc gối. Ta có chút

thất vọng, nàng đã quên nàng là tu dung của ta sao?

Không, không

đúng! Đây không phải kháng cự bình thường. Tay của ta di chuyển qua nơi

nào, nơi đó của nàng dường như nóng lên, dùng sức lui về phía sau. Càng

ngày càng lại gần trong lòng ta. Ta đột nhiên phản ứng lại, nhẹ nhàng nở nụ cười. Tay của ta dò xét nàng nhưng thật là cái gì cũng không có làm, nàng là như thế nào tưởng tượng, nàng nghĩ ta muốn…?

Ta dù chưa

phát ra tiếng, lại cười đến cả người phát run, trước người vật nhỏ, cứng ngắc bất động. Chính nàng biết thân thể của chính mình, hơn nữa ngượng

ngùng. Nàng đương nhiên không biết ta sờ vốn là muốn tìm cái gì, nàng

lại một lần hiểu lầm ý đồ của ta.

Ta đâm lao phải theo lao, đối

với vật nhỏ không có hảo ý, cố ý dừng tay ở nơi mềm mại trước ngực,

"Ngày mai đồ ăn sáng, nàng phải ăn ít nhất hai cái bánh bao", ta dùng

khẩu khí ra lệnh.

Nàng không có lên tiếng trả lời.

"Nữ

nhân khác đều giống như bánh bao, nàng lại không có, này không thể

được!", ta là còn nói thêm một câu nữa muốn trêu đùa nàng.

Nàng lui càng nhanh.

Ta rốt cục buông tha nàng, lẳng lặng ôm lấy nàng nhắm hai mắt lại. Cũng

không biết nàng có ngủ say không. Dù sao khi sáng sớm ta bị bọn thái

giám gọi tỉnh dậy, cảm thấy chính mình ban đêm cho tới bây giờ không có

giấc ngủ say như vậy.

Ta trợn mắt nhìn tư thế ngủ của hai người,

lại một lần nữa cười rộ lên, chúng ta đã lăn vào trong một góc giường,

cả người nàng gắt gao ôm cạnh giường, lui thành một đoàn nho nhỏ, mà ta

gắt gao ôm trọn phía sau thân thể của nàng, làm cho nàng không có đường

trốn.

Ta nhìn qua mặt nàng, gò má phấn đào, đôi cũng ngập nước, đúng là thập phần rung động. Lòng ta ngứa một chút, vẫn là nhịn xuống.

"Vừa vặn", ta xoa bóp mặt của nàng, "Hôm nay dậy sớm một chút, cùng ta cùng

nhau dùng bữa, nàng hảo hảo thay xiêm y. Cũng cẩn thận suy nghĩ như thế

nào ứng phó mẫu hậu". Ta ngay tại trên giường đối mặt nàng nói rõ, mẫu

hậu sinh năm Kỷ đại, thích thơ từ ca phú, yêu những điều mới mẻ, ta đều

nói cho nàng. Nàng không thể so với Phùng Yên Nhi, nàng thường xuyên ốm

bệnh, cơ hội nhìn thấy mẫu hậu không nhiều lắm.

Đồ ăn sáng đưa

lên, ta thật sự buộc nàng ăn hai cái bánh bao thịt heo. Nhìn trên mặt

nàng một mảnh hồng hồng, buồn cười nửa ngày.