Mặt trời đã lặn ở
phía tây, từng đám mây vàng kim trên bầu trời cũng chỉ còn lại một chút
ánh sáng yếu ớt. Như Ý sớm đã thắp đèn trong phòng, Hoa thái y đang ở
phía sau rút đi cái ngâm châm cuối cùng trên lưng ta, sau đó chậm rãi
duỗi thẳng thắt lưng, thở phào một cái, "Lần này Hoàng Thượng bị bệnh,
độc trong cơ thể cũng đã bị tiêu trừ gần hết. Xem như trong họa có phúc. Hôm nay là lần trị liệu cuối cùng, sau này cũng không cần châm cứu nữa, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa".
Nửa thân trên ta để trần, tiện cho Hoa thái y châm cứu, lúc này Như Ý đi lên mặc áo vào cho ta.
Ta có chút do dự, nhìn Hoa thái y, "Còn Sở Hiền phi thì sao? Thân thể của nàng..."
Hoa thái y vừa thu châm vào hộp, vừa chậm rãi nói, "Sở Hiền phi cũng hiểu
được dược lý, lần này lão phu xem qua, độc của nàng cũng không còn đáng
lo, nhưng cơ thể suy nhược mới đáng lo ngại nhất. Đây là bệnh căn tích
lại qua nhiều năm, không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng chữa
khỏi".
"Tại sao có thể như vậy!", ta có chút chột dạ. Ba năm nay, A Nam ở bên người ta, dường như cũng không trải qua một ngày tốt nào,
đây mới chính là nguyên nhân bệnh căn của nàng tồn tại.
Quả
nhiên, Hoa thái y thở dài lắc đầu một phen, cũng không trả lời ta, chỉ
nói: "Việc này không thể cấp bách, một năm bệnh căn, mười năm điều
dưỡng".
Nếu vậy tính ra không phải cần tới ba mươi năm sao? Nghe Hoa thái y nói mà lòng ta trùng xuống.
Không phải ta không chờ A Nam ba mươi năm, ta đoán cho dù ba mươi năm trôi
qua, A Nam ở tuổi trung niên vẫn còn rất mĩ mạo, mà ta... Ta chỉ sợ
chính mình cũng không còn đủ ba mươi năm.
Ta trầm ngâm, cuối cùng vẫn mở miệng, "Theo như Hoa thái y, nếu Sở Hiền phi mang thai..."
Tời giấy vừa nãy trong tay A nam, làm cho ta không thể không không lo lắng. Phải biết rằng, mới vừa rồi ta nhận được mật báo, ta đã có thể hiểu
được những gì viết trên tờ giấy kia. Đệ đệ của A Nam, trong tên có một
chữ "Huyền". Đã tìm được đứa nhỏ kia, mà hiển nhiên, A Nam đã biết tin
này trước ta.
Ván cờ Đại Triệu sắp đi tới điểm mấu chốt, ta thật sự không thể buông tay.
Nghe ta nói vậy, Hoa thái y mới ngẩng đầu lên, còn liếc mắt nhìn ta một cái, giống như mới hiểu được ý tứ của ta, lại nhíu mày nghĩ, "Việc mang
thai, hơn phân nửa còn phải xem tạo hóa. Nếu lúc này Sở Hiền phi mang
thai, chỉ sợ chính nàng chống đỡ không nổi".
Lời vừa nói ra, tâm
của ta giống như bị người khác dùng dao đâm vào. Ta vẫn biết thân thể A
Nam không tốt lại gầy gò, nhưng trong lòng ta luôn có một tia hy vọng.
Nay nghe Hoa thái y nói như vậy, ta liền cảm thấy, trong căn phòng không có một chút ánh sáng nào.
Đoán chừng Hoa thái y nhìn ra tâm sự
của ta, vuốt vuốt chòm rây hoa râm của hắn, "Cũng may thân thể Lâm mỹ
nhân được điều dưỡng rất tốt, Hoàng Thượng không sợ không có tử tức"
(con trai nối dõi)
Ánh nến trong phòng nhảy nhót, tâm của ta lại run lên.
Ta biết, ta đã sắp hai mươi lăm tuổi, thành thân cũng đã nhiều năm, nếu ấn
theo lẽ thường, ta có nhiều nữ nhân như vậy thì hài tử cũng phải thành đàn.
Nhưng sự thật là: dưới gối của ta không có lấy một nhi tử. Ta cũng biết, việc này làm cho mẫu hậu rất lo lắng, thường xuyên kêu Thái Y Viện bốc
thuốc, rồi lại chọn nữ nhân cho ta.
Nhưng có làm bao nhiêu việc cũng vô dụng, không ai có thể giúp ta.
Ta là hoàng đế, dù sao cũng phải có con nối dõi mới có thể yên tâm. Con ta cũng không cần nhiều, chỉ cần có một hai tiểu tử đáng yêu, ta cũng rất
thỏa mãn. Có lẽ thật đúng là số mệnh trêu ngươi, Phùng Yên Nhi không thể sinh dục, thân thể A Nam lại như thế này.
Không biết từ khi nào, Như Ý đã đi ra ngoài, đem một cái khay bên trên có để mộc bài tiến vào. Có tất cả tên các tần phi trong cung. Bởi vì Phùng Yên Nhi cáo bệnh,
nên mộc bài của A Nam ở ngay phía trên cùng.
Ta ngây ngốc nhìn bài tử, có chút chần chờ.
Lúc này, Hoa thái y đã thu dọn xong hòm thuốc của hắn, cũng ở một bên xem.
Hắn thấy ta ngẩn người, ở một bên hắc hắc hai tiếng, "Hợp Lưỡng Nghi chi để ý, câu Ngũ Hành chi sổ (2 câu này k hiểu ), cũng là nhân chi thường tình. Thân thể có thể điều dưỡng". Nói xong, xách cái hòm thuốc lên vai, hướng ta tùy ý hành lễ, bước đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, ta nhanh tay lật mộc bài có tên A Nam.
"Trẫm quyết định bắt đầu, A Nam quyết định kết cục", ta cười khổ nói với Như Ý đang đứng ở bên cạnh.
Lần này, Trường Tín cung chuẩn bị rất chu đáo, cung nữ thái giám trong cung so với chủ nhân của bọn họ còn muốn hưng phấn hơn. Bọn họ sớm chờ ở
cửa, thấy ta nhất tề thi lễ.
Ta nhìn thấy bọn họ như vậy, cũng có chút hưng phấn chờ mong.
Trong phòng A Nam, ánh đèn sáng tỏ, hiển nhiên là đốt rất nhiều đèn.
Ta đi như bay, cũng không biết vì sao lại đặc biệt sốt ruột, sải vài bước
qua bậc thang. Lúc này phía chân trời vẫn còn vài tia sáng, thời gian
vẫn còn sớm.
A Nam, tiểu nha đầu này rất thích dùng dược. Nghĩ
như vậy, ta còn có chút chột dạ. A Nam rõ ràng không thích ta, nàng có
thể hay không...
"A Nam?", ta gọi một tiếng.
A Nam không lên tiếng trả lời.
Hoàn hảo, A Nam vẫn mặc kiện cung trang xanh thẫm vừa rồi, cũng không biểu
hiện thần sắc do dự bất khoái trên mặt, có chăng cũng chỉ là một chút
không tự nguyện, nhưng được nàng che giấu rất nhanh. Lúc chạng vạng, khi ta nói với nàng là ta muốn chọn bài tử của nàng, nàng còn có vẻ có chút kinh hách cùng kích động, nhưng đến lúc này tất cả đều thu liễm lại
hết.
Ta nhếch miệng cười, "Lần này, A Nam dùng huân hương gì, sẽ không làm cho trẫm ngủ luôn chứ?"
Ánh mắt A Nam hướng ta lóe lên, trốn tránh. Nàng cũng không lên tiếng.
Ta bước qua cửa, quả nhiên, nhìn thấy gian bên ngoài đang đốt hương, trên
đỉnh cái lư hương tinh xảo từng làn khói trắng tỏa ra, khung cảnh có
chút mờ ảo. Ta liếc mắt một cái, trên án để đầy văn phòng tứ bảo, hai
bên là hai cái bình lớn màu xanh ngọc, hoa văn chạm trổ tinh xảo, trong
đó không cắm hoa mà cắm đầy cuộn tranh dài... Ta nhịn không được, nở nụ
cười, "A Nam, thật là phong nhã nha!"
A Nam lại cúi đầu cắn môi, ngón tay cũng không tự giác nắm ngọc bội bên hông.
Ta nâng khuôn mặt phấn nộn của A Nam lên, bắt buộc ánh mắt ngập nước kia
nhìn vào ta, "Trẫm hôm nay không muốn làm chuyện phong nhã sự, chính là
muốn ăn bánh ngọt. Đáng tiếc lại không có…"
A Nam càng không được tự nhiên.
Ta hôn nhẹ lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước. Xong rồi mới buông nàng ra.
"Trẫm sẽ không thô lỗ giống trước. Trẫm sẽ chờ A Nam nguyện ý".
Hôm nay đến đây, ta đã hạ quyết tâm, A Nam mười bảy tuổi, tuy nói không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ.
"A Nam, không cần đi pha trà", ta gọi A Nam lại, nàng đang muốn rời đi để trốn tránh.
Nàng quay đầu, nhìn ta, "Hoàng Thượng không cần ngờ vực vô căn cứ", A Nam lộ ra bộ dạng con thỏ nhỏ, nở nụ cười, "Chuyện thϊếp đã đáp ứng Hoàng
Thượng, thϊếp nhất định sẽ làm được, nếu Hoàng Thượng muốn, A Nam không
bao giờ từ chối Hoàng Thượng. Mới có một loại trà tốt, trà cúc phơi
sương, mùi thơm ngát".
Ta làm bộ không nghe thấy những gì tiểu nha đầu này nói, hướng ra phía ngoài vỗ vỗ tay.
Người ta mang đến, nghe lệnh lập tức tiến vào. Theo ta chỉ đạo, tất cả đồ vật trên bàn của A Nam đều được để gọn vào một bên. Tiếp theo liền bày bát
đũa và cả rượu.
Như Ý đi lên, đem một cái nồi đất đặ lên bàn.
"Đến đây, xem ta đem tới cái gì!"
Ta cười kéo A Nam qua, hai người chúng ta sóng vai ngồi xuống.
Như Ý đi lên, mở nắp nồi ra, mùi thơm của gà hầm nhân sâm liền át đi mùi
huân hương trong phòng, khiến cho người ta phải chảy nước miếng vì thèm
ăn. Hiện tại, ta cũng học được thế nào là sát phong cảnh rồi.
Ta
lấy bình rượu qua, tự mình rót cho A Nam một chén, rượu hoa quế rất tốt
cho cơ thể, tỏa hương thơm ngào ngạt, "A Nam, từ hôm nay trở đi, nàng
phải dưỡng tốt thân thể, chuẩn bị sinh nhi tử cho ta", ta dừng một chút
lại bổ sung, "Đương nhiên, nữ nhi cũng tốt, tốt nhất là sinh vài hài tử, có nam có nữ".
A Nam ngây ngốc ngồi ở bên người ta. Một hồi lâu mới nghe rõ ta nói cái gì.
"Lâm mỹ nhân..."
"Lâm mỹ nhân là Lâm mỹ nhân, nàng là nàng!", ta nói, "Ta muốn nàng sinh hài tử cho ta".
Ta đưa rượu cho A Nam uống, sau đó gắp gà ra chén cho nàng, đây đều là vì
tốt cho A Nam. Hoa thái y cũng nói thân thể A Nam suy nhược, ta phải bồi dưỡng cho nàng thật tốt.
Đợi cho trăng lên cao, trên mặt A Nam cũng nhiễm hai rặng mây đỏ.
Đến lúc này, ta cũng không nói lên lời, liền đưa tay ra kéo A Nam vào lòng. Để cho nàng ngồi trên đùi ta.
A Nam mềm nhũn, dụi đầu vào ta, thân thể gầy gò, cơ hồ không có bao nhiêu thịt.
Ta biết chính mình cũng có chút ngà ngà say, quản không được chính mình.
Ta dùng môi miết qua miết lại trên tóc mai của nàng, "A Nam, ta không
thể để nàng đi. Nàng hẳn là hiểu được", đầu óc ta vẫn thập phần thanh
tỉnh.
Trong lòng ta, A Nam lại ân một tiếng. Có thể nghe được thanh âm bất đắc dĩ trong đó.
Trải qua lần nam tuần này, ta mới biết được, Đại Triệu mà phụ hoàng giao lại cho ta có bộ dạng như thế nào. Vương triều vừa mới thống nhất hai miền
Nam Bắc, cũng giống như trẻ sơ sinh, một chút gió táp mưa sa cũng khó có thể chịu được, chết non là điều tất yếu. Đây là một vương triều cần sự
che chở, nhưng nếu chỉ có mình ta thì không đủ, cần phải có một người
thích hợp cùng ta chung tay góp sức.
Ta ôm A Nam trong lòng, mới cảm thấy có chút an tâm.
Cách một lớp quần áo, ta nhẹ nhàng vuốt bả vai mượt mà của A Nam, "Trẫm
biết, ngươi kỳ A Nam nàng chưa chuẩn bị tốt, trẫm cũng vậy. Nhưng thiên
hạ này nhiều việc có thể thay đổi trong nháy mắt, nếu thật sự chờ chúng
ta chuẩn bị tốt, chỉ sợ không còn kịp nữa". Mũi của ta mấp máy, ngửi mùi hương phát ra từ những sợi tóc đã nhiễm mùi rượu hoa quế trên đầu A
Nam, "Đương nhiên, nếu nàng thật sự không muốn, cũng đừng miễn cưỡng
chính mình, nàng có thể đi ngủ".
Không khí trong phòng lúc này có chút nặng nề, nóng nực, có lẽ là do đóng hết cửa sổ.
Ta thấy A Nam không có một chút động tĩnh nào, liền thử thăm dò, "A Nam
nàng không cảm thấy cung trang trên người rất nặng sao? Hiện tại chỉ có
hai người chúng ta", ta nói. Không đợi A Nam cho phép, ta nhẹ nhàng kéo
áo trên vai của nàng xuống. Bả vai của A Nam thập phần mượt mà nhỏ nhắn, làn da non mềm trắng nõn, càng tỏa sáng dưới ánh nến vàng rực rỡ. Ta có chút gấp gáp,
thở hổn hển, môi dán vào làn da trên đầu vai nàng.
A Nam ở trong lòng ta "Nha" một tiếng, giống như đột nhiên tỉnh lại. Nàng giãy giụa, miệng nhẹ giọng nói, "Nước nóng để tắm ở nơi nào?". Cái đầu
nho nhỏ ngọ nguậy trong lòng ta, không an phận đứng lên. Thoạt nhìn quả
thật nàng có chút say, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, ánh mắt cũng có
chút tan rã.
Ta nhịn không được, nhẹ giọng cười rộ lên, "Ta gọi người chuẩn bị nước nóng, còn có cánh hoa Hải Đường cho nàng tắm".
A Nam theo đà tuột khỏi tay ta chạy ra ngoài. Cái gì cũng không nói, cứ
thế mà chạy đi, chỉ chốc lát ta đã không còn thấy bóng dáng nàng.
Ta không ngăn cản nàng.
Ta cũng biết mình dụ dỗ nàng như vậy là không tốt. Nhưng nếu không như
vậy, A Nam nhất định sẽ còn khẩn trương hơn nữa. Trước mắt xem ra vẫn có chút hiệu quả. Lúc này nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, so với biểu
hiện cái gì cũng không liên quan trước kia thì tốt hơn nhiều.
Ta
biết nữ nhân tắm rửa luôn rất lâu, cho nên ta cũng không nóng nảy. Ta
cũng tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ màu vàng rồi chậm rãi trở về tẩm cung của A Nam. Quả nhiên A Nam vẫn chưa trở lại,
có cung nữ dẫn ta vào phòng ngủ của nàng. Tất cả đều chuẩn bị tốt, đệm
giường dùng màu hồng nhạt. Vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà
lại không quá mức nhiệt liệt.
Ta ngồi xuống ở mép giường, tùy tay cầm lấy một quyển sách trên bàn của A Nam.
Lúc này, đêm đã khuya. Mặc dù ta đang đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào đầu.
"Hoàng Thượng!", không biết khi nào A Nam đã trở lại. Đứng ở cạnh cửa nhìn ta, nàng mới tắm xong, chỉ mặc một thân áσ ɭóŧ màu trắng, toàn thân đều tỏa ra mùi thơm của hoa hải đường.
"A Nam", ta cũng đáp lại nàng một tiếng.
Sau khi nàng đi vào phòng, phía sau có người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ta đứng lên, xốc lại đệm chăn. Sau đó quay đầu nhìn A Nam. Bề ngoài nhìn A Nam rất bình tĩnh, nhưng chân có chút không được vững vàng, nàng
nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái đi đến bên giường, lại quay đầu nhìn ta,
"Hôm nay Hoàng Thượng không mặc màu đen".
"Ừm, hôm nay không mặc
màu đen", ta nói. Đại khái chắc là ngày thường nàng luôn thấy ta mặc màu đen, đột nhiên hôm nay thấy ta mặc y phục màu vàng nên có điểm không
thích ứng.
"Hoàng Thượng mặc y phục màu này dường như thay đổi rất nhiều", nàng nói, nàng thoáng lung lay ở trước mặt ta, đứng không vững.
Ta đỡ lấy nàng, "A Nam, nàng có muốn uống canh tỉnh rượu không?"
"Không có việc gì", A Nam nắm lấy vạt áo trước ngực ta, ổn định thân thể, "Màu vàng, rất đẹp", nàng nói, "Nói không chừng Hoàng Thượng mặc màu đỏ cũng rất đẹp"
Ta cười cười, "Có lẽ không mặc sẽ càng đẹp hơn". Ta đỡ A Nam ngồi xuống trên giường, "Có muốn xem không?"
Ta không đợi nàng đồng ý, đã nhanh tay cởi bộ y phục màu vàng trên người
ra, đầu tiên là áo, sau đó chính là quần. Việc này, xem như ta khá thành thục, không gặp khó khăn gì.
A Nam căn bản không kịp phản đối, việc duy nhất nàng có thể làm chính là ngây ngốc mở to hai mắt nhìn ta.