Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Khuyết

Chương 39: Giải độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta nghe được A Nam

lớn tiếng gọi ta Hoàng Thượng, thanh âm mang theo sự nức nở. Tiếp theo,

một vật mềm mềm lành lạnh dựa vào trong lòng ta, "Hoàng Thượng, ngươi

đừng chết, tỉnh lại đi!"

Độ ấm vừa đủ, không quá lạnh, cũng không quá nóng, tinh tế nhẵn mịn, như tơ như lụa. Ta cẩn thận ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, theo bản năng ôm chặt, chặt hơn nữa, không chút do dự

muốn đem hỏa diễm trong cơ thể mình truyền qua nàng.

Ta cảm thấy thân thể của mình không còn nóng như thiêu như đốt nữa, nhiệt độ được phóng thích. A Nam! Thật tốt!

Cảm giác được làn da tinh tế của nàng, làm cho ta cảm thấy an tâm, nhiệt độ cơ thể được hạ xuống, A Nam cứ như vậy đem chính nàng hoàn toàn giao

cho ta. Mà ta chỉ muốn ôm nàng chặt hơn nữa, muốn đem cơ thể của mình

dán lên thân thể của nàng, để cho mỗi tấc da thịt đều được vây quanh

trên người nàng.

Ta mệt mỏi, lúc này ta thật sự muốn ngủ, ta ôm A Nam thì thào nói, "Nàng đừng đi, ta muốn ngủ một lát, nàng để cho ta ôm nàng ngủ một chút".

Ta không nghe được tiếng nàng đáp lại, nhưng một cái tay nhỏ bé đã đặt lên trán của ta. Ta hốt hoảng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy rất bình an. Sau khi được sống lại, ta không cần mĩ

nhân nghiêng nước nghiêng thành, hay một nữ nhân dịu dàng mê hoặc lòng

người, mà chỉ cần giống như bây giờ là đủ, im lặng cho ta ôm vào lòng,

làm chỗ dựa cho ta, cho ta một nơi ấm áp nhất trên thế gian này. Tất cả

đều không quan trọng, chỉ cần A Nam luôn bên ta.

Ta ngủ, ngủ rất

ngon, không biết mình đã ngủ bao lâu. Nhưng ta biết, lúc ta ngủ, A Nam

luôn ở bên người ta, ta ôm nàng, thỉnh thoảng nghe được nàng thì thầm

nói chuyện ở bên tai ta, tuy rằng chỉ là cách xưng hô xa lạ: Hoàng

Thượng, nhưng nàng vẫn không bỏ đi.

Ta ngủ rất say.

Khi

tỉnh giấc, ta cảm thấy cả người vô lực. Ta không mở mắt, để cảm thụ được bản thân mình vẫn còn sống. Ta cảm nhận được mình đang nằm sát cạnh

giường, tay chân mở ra, giống như đã trải qua một cuộc hành trình dài,

thật vất vả mới đi tới đích, lại giống như trải qua một hồi ác chiến,

cuối cùng nằm vật xuống đất, hưởng thụ thắng lợi của chính mình.

Nhất định ta đã mất rất nhiều sức, mỗi phần trên thân thể đều cảm thấy rã

rời mệt mỏi. Ta có thể cảm nhận được không khí chung quanh có mùi lạ, là mùi trên người ta phát ra, vị nóng hừng hực cùng vị thuốc đắng ngắt.

Nhưng nhiệt độ cơ thể ta đã hạ xuống, không còn cái loại cảm giác nóng như thiêu như đốt. Trừ bỏ mệt mỏi, thì không còn gì khác.

"A Nam", ngay cả mắt ta cũng chưa mở, trước tiên ta thử gọi một tiếng.

"Ở đây", quả nhiên, ngay lập tức ta nghe được tiếng đáp lại.

Khóe miệng của ta không tự giác nhếch lên, tiểu nha đầu này quả nhiên vẫn

còn ở đây không rời đi. Ta chờ một tiếng kêu kinh hỉ của nàng: "Hoàng

Thượng, người đã tỉnh!". Chờ nghe thanh âm uyển chuyển biểu đạt tình yêu cùng lo lắng của nàng. Thậm chí ta còn chờ mong, nàng có thể ôm ta, dui đầu vào trong lòng ta, tựa như lúc ta còn phát bệnh. Tốt hơn nữa là

nàng có thể cho ta một nụ hôn mềm mại.

Nhưng cái gì cũng không có.

"Hoàng Thượng, người hiện tại muốn ăn hay là muốn...a? Như Ý, ngươi còn không

mau đem hổ tử (cái này chắc là cái bô ak) vào!", đúng là tiếng rống của

sư tử Hà Đông.

Tình huống không đúng, rốt cuộc là không đúng chỗ

nào thì ta không thể nói rõ. Ta không thể không mở mắt ta, trước tiên ta nhìn thấy gương mặt lo sợ lẫn nghi hoặc của Như Ý. "Uống nhiều nước như vậy, hẳn là có nướ© ŧıểυ", Như Ý nhìn chằm chằm cơ thể của ta, tìm tòi

nghiên cứu nói.

Ánh mắt ta chuyển qua tay hắn, quả nhiên trên tay hắn mang theo một cái hổ tử, nhìn ta như hổ rình mồi, "Sở tu dung,

nương nương không phải nói Hoàng Thượng có nướ© ŧıểυ thì tốt rồi sao?"

Hắn vừa nói lời này, ta mới cảm thấy phía dưới trướng đau khó chịu, nhất

thời không kìm được giọng, kêu to: "Như Ý, nhanh!". Phía dưới lúc này

đúng là thập phần khó nhịn, hơn nữa dường như sắp không chịu nổi, đã như vậy mà lúc nãy ta còn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn.

Như Ý không biết ta đang nghĩ gì, lúc này biểu tình của hắn rất vui sướиɠ, "Nương nương người thật là chu đáo!"

A Nam đã sớm xoay lưng lại, không nhìn ta. Ta nghĩ đến hành động tối hôm qua của mình, khó tránh khỏi cười thầm trong lòng.

Sau khi hoàn toàn phóng thích ra ngoài, một chút độc nóng còn tích tụ trong cơ thể ta cũng đã tiêu tán hết. Lúc này, ta mới thật sự thanh tỉnh. Có

thể hoàn toàn cảm thụ được cảm giác chân thật khi còn sống.

"A Nam, nóng", ta cố ý nói.

"Không thể nào. Đã uống thuốc rồi, sao lại còn nóng?", nàng khó hiểu phản bác.

Ta muốn nói, cho ta ôm nàng một cái thì sẽ hết không. Nhưng lại nghe thấy

tiếng nàng thì thào nói với chính mình, "Chắc là đói rồi?". Sau đó một

thanh âm tự cho là thông minh vang lên, "Hoàng Thượng nhất định là đói

bụng. Hiện tại, Hoàng Thượng muốn ăn gì? Thϊếp đã cho người nấu ít cháo, Hoàng Thượng có muốn ăn một chút hay không?"

Ta quả thật cảm

thấy đói bụng, vì thế gật đầu. Hưởng thụ sự chiếu cố của người khác

chuyện khoái hoạt nhất, nhất là sự chiếu cố của tiểu nha đầu này người

rất hiếm khi tự động đi chăm sóc, hỏi han ân cần người khác. Thật sự là

dịp hiếm có nên ta chân chính hưởng thụ cho tốt. Đến bây giờ, nàng cũng

chưa bao giờ chủ động thân thiết với ta, ta khó chịu hay không, nàng

cũng không tỏ vẻ lo lắng cho ta.

Người chỉ chuyên tâm làm việc,

không khoe mẽ lấy lòng ai - A Nam, hiện tại lại lo lắng cho ta, chăm sóc ta như vậy, ta nên tận dụng tốt cơ hội này.

"Đổi một cái thìa

lớn hơn lại đây", ta nghe thấy A Nam nói, "Thìa nhỏ như vậy thì làm được gì? Một chén cháo ăn không được bao nhiêu thì đã nguội lạnh rồi, Hoàng

Thượng miệng lớn, đổi cái lớn có thể ăn nhanh hơn".

Ta không thể

không trợn mắt nhìn A Nam, ta thấy A Nam một tay bưng bát, một tay cầm

thìa, chỉ có hàng chân mày nhăn lại biểu thị bất mãn của nàng với cái

thìa nhỏ kia. Đúng là cái thìa này có hơi nhỏ, còn không to bằng ngón

tay cái của ta. Nhưng là...

"Miệng trẫm rất lớn sao?", ta chất vấn nàng.

"Lớn", tiểu nha đầu không biết sống chết này, không suy nghĩ liền thốt ra,

"Bọn họ không được việc gì cả, cháo múc cũng ít, Hoàng Thượng chỉ cần

một ngụm là ăn hết rồi". Nói xong, nàng trực tiếp cầm chén cháo đưa tới

bên miệng ta, khoa tay múa chân, "Hoàng Thượng uống bát cháo này trước

đi, thϊếp lập tức gọi người đưa lên chén nữa".

Ta chết đứng, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nhìn đi nhìn lại, tiểu nha đầu này sắc mặt

không tốt lắm, dưới mắt có quầng thâm nhạt. Ước chừng là bị ta ép buộc

một buổi tối. Nhưng tinh thần nàng cũng không tệ lắm, tuy đôi mắt hơi đỏ nhưng vẫn sáng ngời. Lời nàng nói cũng không giống như đang nói giỡn mà cũng chưa bao giờ ta thấy nàng nói giỡn.

Nếu lúc này ta há miệng ra, ta dám chắc nàng thật sự sẽ cầm chén cháo trực tiếp đổ vào miệng

ta! Chứng minh miệng của ta đủ rộng.

Ta nhếch môi không cho nàng thực hiện được ý đồ.

Lúc này, nàng đang mặc cung trang màu xám, ống tay áo rộng thùng thình, che đi làn da trắng trẻo, tinh tế, mát lạnh. Ta nhìn bộ cung trang tầng

tầng lớp lớp, phức tạp mà nàng đang mặc trước mắt, trong đầu lại nhịn

không được nhớ đến thân thể nho nhỏ trong lòng ta đêm hôm trước, cách

lớp tơ lụa mỏng manh, da thịt kề nhau, hơn nữa là cảm giác mát lành,

trong trẻo, nàng lặng im tùy ý để ta ôm trong lòng. Ta dán sát vào nàng, cọ vào người nàng, tham lam hấp thu cảm giác mát lạnh trên người nàng,

thật là tốt.

Lúc này khi ta nhìn A Nam, một chút cũng không nhìn

ra sự nhu thuận của đêm hôm qua. Như Ý đưa đến cái thìa lớn hơn một

chút, nàng cầm lấy,ngồi xuống ở đầu giường ta, nàng nhìn miệng của ta,

không nhanh không chậm nói, "Há miệng!"

Đột nhiên ta phát hiện, căn bản nàng không phải là người sẽ đi chiếu cố người khác.

Miệng của ta mới mở, một thìa cháo liền đưa nhanh vào miệng ta. Ta còn chưa kịp nuốt, thìa tiếp theo lại đến trên môi của ta.

A Nam còn luôn miệng nhắc nhở: "Uống nhanh, uống xong Hoàng Thượng mới có khí lực xử lý chuyện của Cửu... Triệu công tử".

Ta sửng sốt, nhớ tới ta còn có chính sự phải xử lý. Vốn còn định hỏi nàng

một chút. Nhưng ta không có cơ hội, căn bản A Nam không tha cho cái

miệng của ta, nàng lấy tốc độ nhanh nhất đút ta ăn hết chén cháo, còn

bày ra tư thế dỗ trẻ nhỏ ăn cơm, "Ngoan, ăn cơm nhanh nào", ánh mắt

không cho phép từ chối.

Ăn xong một chén cháo, ta đã bị nàng ép thở không ra hơi.

A Nam cũng thở hổn hển một hơi, giống như còn mệt hơn so với ta.

Nàng cầm chén đưa cho Như Ý, "Lấy thêm một chén nữa".

"Trẫm ngủ bao lâu rồi?", ta lập tức hỏi, chuyển hướng sự chú ý của nàng.

Ta cảm thấy sau khi tỉnh lại, bản thân lại hoàn toàn bị vây trong một

trạng thái vô cùng hỗn loạn. Không có tri kỷ an ủi, hỏi han vài câu như: "Hoàng Thượng, rốt cục người cũng tỉnh", "Hoàng Thượng có nghe thấy gì

không?", "Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?"

Cũng không có ngọt ngào thổ lộ: "Hoàng Thượng, thϊếp rất sợ hãi", "Hoàng Thượng, thϊếp lo lắng gần chết", "Hoàng Thượng..."

Ta biết hết thảy nữ nhân đều nhu tình mật ý, nhưng A Nam sẽ không làm thế. Sự quan tâm của A Nam thể hiện qua chuyện ăn uống ngủ nghỉ, những việc

rất bình thường nhưng trực tiếp sảng khoái, có hiệu quả tức thì.

A Nam suy nghĩ một chút, còn rất nghiêm túc thật sự trả lời ta, "Hoàng

Thượng đã ngủ một ngày một đêm", sau đó lại bồi tiếp một câu, "Hoàng

Thượng, Triệu công tử..."

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, "Ta mệt lắm", ngăn không cho nàng nói tiếp. Ta thật sự có chút mệt mỏi, vừa tỉnh lại

đã bị A Nam ép buộc một phen, có thể không mệt sao? Nhưng loại mệt này

cũng thực là thư thái. Ta đã trải qua một lần hư tình giả ý, không bao

giờ muốn lừa gạt này nọ nữa.

Chính là, hiện tại ta quả thật không khí lực xử lý chuyện của Lão Cửu.

A Nam không dám nói thêm nữa, nàng không tiếng động ngồi ở bên giường ta, giống như không nói chính sự, thì nàng cũng không có đề tài nào nói với ta nữa.

"A Nam", ta thì thào nói.

"A?", A Nam kinh ngạc một tiếng.

"Ta không muốn ăn cháo nữa".

"Được, vậy Hoàng Thượng muốn ăn cái gì?"

"A Nam, như tối hôm qua cũng rất tốt".

"Cái gì?"

"Không có hài tử cũng không sao".

"..."

"Ta thích".

"..."

"Thích nàng, A Nam".

"..."

Ta lại ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy mình đã nói cái gì đó

rất quan trọng nhưng lại không nhớ được, cái loại cảm giác không xác

định được, không nắm chắc được, một lần lại một lần ập đến trong lòng

ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »