Chương 16: Hãm hại

Ta muốn xin lỗi vì đã oan uổng nàng nên ta ban thưởng cho A Nam vải sa la.

Loại vải này là cống phẩm Giang Nam, năm nay chỉ có một kiện duy nhất, nếu

là lúc trước, tự nhiên sẽ là của Phùng Yên Nhi. Đưa cho nàng (Phùng Yên

Nhi) để đổi lại là nụ cười giả dối nhất thời. Còn không bằng đưa cho

người quan trọng, xứng đáng hơn.

Đúng vậy, ta không phải vô duyên vô cớ ban thưởng cho A Nam. Loại vải này may y phục rất đẹp, A Nam mặc

nhất định rất đẹp. Nhưng còn một diều nữa, ta muốn dùng nó để điều động, sắp xếp thế cục trong cung.

Ta mặc kệ A Nam có cao hứng hay

không, bởi vì ta mơ hồ cảm thấy những thứ này không hiếm lạ đối với A

Nam, mà lạ ở chỗ ta đối với nàng rất là sủng ái. Trên thực tế, khi nàng

tiếp nhận những thứ ta ban thưởng, dường như có chút thương cảm.

"Thích không?", ta hỏi.

"Thích", nàng thì thào nói.

"Thích là tốt rồi, trẫm muốn đêm thất tịch nàng sẽ mặc nó", ta nói.

"Mặc đêm Thất Tịch?", đầu tiên A Nam rất sửng sốt, mạc danh kỳ diệu, sau đó

mặt của nàng lập tức đỏ lên, ta phát giác A Nam rất dễ dàng đỏ mặt. Lúc

trước cùng nàng khắc khẩu xung đột, ta cũng không chú ý tới.

"Quần áo này mặc vào thì đúng là có đẹp", nàng có điểm ấp a ấp úng, "Chính

là, chính là... Chính là ban đêm ở bờ sông trên đài cao mặc cái này thì

có chút lạnh", nàng rất là thật tình.

Ta không biết nói gì hơn.

Tiểu nha đầu này cũng thật không hiểu phong tình, đồ tốt như vậy, còn có thể nói ra lời sát phong cảnh đến thế. Nếu là nữ nhân khác tuyệt đối sẽ

không như vậy.

"Trẫm thích nhất là ngăm trăng, bên dưới là dòng

sông trong vắt chảy qua, dáng người yểu điệu của la y nữ tử. Như thế

nào, Sở tu dung không muốn làm cho trẫm cao hứng sao?". Ta thuận miệng

nói bậy, vừa nói xong lập tức đen mặt. Khi nói những lời này ta biết sẽ

hù dọa nhiều người.

Quả nhiên A Nam không nói thêm cái gì, chỉ

đang cầm mảnh vải kia ngẩn người. Tiểu nha đầu đáng thương, chắc hẳn là

đang rất khó xử. Lòng ta có một chút đắc ý.

Ta sủng ái A Nam, lại một lần nữa truyền khắp hậu cung. Một đám tần phi, vô luận là gia thế

hay tướng mạo, đều bắt đầu tìm mọi biện pháp để làm ra một bộ y phục

lộng lẫy, đẹp đẽ. Ta nghe nói Phùng Yên Nhi đã vận dụng thế lực của

Phùng gia, mọi nơi cướp đoạt, muốn tìm một bộ y phục tốt hơn để so sánh

với A Nam. Ta đang chờ đợi, nếu không ai ra tay, thì kế hoạch của ta

không phải đã thất bại sao?

Năm ngày sau việc ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

Khi ta đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Đột nhiên mẫu hậu phái

người mời ta đến Khôn Trữ cung. Ta biết, nhất định đã xảy ra chuyện. Ta

nhảy dựng lên, trò hay bắt đầu diễn.

Lần này, bởi vì không phải ở dưới cây Bồ Đào, mà là ở trong phòng, cho nên ta vừa vào cửa, liền cảm

thấy không khí so với lần trước âm trầm hơn nhiều.

Mới đi qua cửa, ta liền nhìn thấy thân thể nhỏ bé gầy gò của A Nam đang quỳ ở trong Khôn Trữ cung.

Trong phòng đứng rất nhiều người. Phùng Thục phi, Hà chiêu nghi đều ở đây,

ngay cả Tiền chiêu dung cũng không buông tha cơ hội tốt như vậy. Còn có

vài tần phi khác mà ta cũng không biết tên rảnh rỗi đến xem náo nhiệt.

Trong cung này có một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể che giấu được.

Trong đám người ấy ta thấy được một người đặc biệt, đệ đệ Phùng Yên Nhi -

Phùng Mại. Phùng Mại lúc này khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, bởi

vì chưa qua lễ đội mũ (lễ trưởng thành của nam nhân thời xưa), mọi người đều đem hắn trở thành tiểu hài tử. Ít nhất đối với ta là như thế, hắn

ngẫu nhiên tiến cung thăm tỷ tỷ, không cần thông báo với ta. Đây đều là

ta đặc biệt cho phép.

Lúc này, hắn đứng bên người mẫu hậu, trên mặt

là biểu tình co quắp. Lần đầu tiên ta ý thức được, hắn không phải đứa

nhỏ, lúc này vóc người hắn đã rất cao lớn, mặt trắng dáng trơn, mi thanh mục tú, một bộ dạng tuấn tú.

Chỉ có A Nam một người đang quỳ,

những người khác hoặc ngồi hoặc đứng. Rất nhiều người trong mắt có chút

vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ta lập tức đau lòng, nền gạch vừa

cứng lại vừa lạnh, đầu gối nàng chỉ toàn là xương không có thịt, nàng

không đau sao? Ta hơi quá đáng, làm cho A Nam thành cái đích cho mọi

người ngắm. Nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, mong A Nam trăm ngàn không cần

giận ta a.

"Mẫu hậu", ta nhìn thoáng qua mẫu hậu uy nghi ngồi trên ghế.

Mẫu hậu nhìn thấy ta bước vào cửa cung, nhìn chằm chằm vào ta, lúc này,

nàng đột nhiên nở nụ cười, "Hoàng thượng tới!". Trong giọng nói có chút

kỳ kỳ quái quái ý tứ hàm xúc.

Ta tiến lên đi về phía mẫu hậu hành lễ, mẫu hậu phất phất tay nói, "Mau đến xem hôm nay Mại nhi đưa thứ tốt đến cho tỷ tỷ hắn!"

Mẫu hậu nhấc lên kiện nhũ đỏ bạc sắc, theo tay mẫu hậu từ từ hiện ra một

loại màu sắc sáng mờ như Lưu Hỏa. Lúc này ta mới nhìn rõ, đây là một bộ

cung trang vô cùng diễm lệ, chói mắt. Giống như mây bay nước chảy, mặt

trên thêu tiên hạc Bạch Vũ.

"Thật đẹp!", ta nói lời tự đáy lòng,

trong lòng lại âm thầm phỏng đoán, Phùng gia thật là có bản lĩnh, không

biết từ nơi nào là tìm được một bộ y phục như thế ngay cả ta cũng chưa

thấy qua.

"Thứ này gọi là gì?", mẫu hậu nhìn Phùng Yên Nhi. Ta

lại thừa cơ nhìn thoáng qua A Nam đang quỳ trên mặt đất. A Nam thoạt

nhìn rất là khẩn trương, hai tay nắm chặt, nàng giống như không chú ý

chúng ta đang nói gì, chỉ cúi đầu nghiên cứu mặt đất.

Nàng còn đang chờ đợi trách phạt, không có tâm tư nghe chúng ta nói giỡn.

"Bất quá chỉ là kiện sa sam tử thôi, chính là màu sắc sáng rõ chút mà thôi", Phùng Yên Nhi khiêm tốn cười, "Kỹ thuật cũng không được tốt, chỉ là

thêu mấy tiên hạc, không thể so với kiếm điệp tình thâm". Lời của nàng

rõ ràng có chút chua, vừa nói vừa hờn dỗi nhìn ta liếc mắt một cái. Lúc

này ta này mới hiểu được, thì ra kiện y phục ta cấp A Nam có thêu bướm

hoa, ngụ ý đúng là kiếm điệp tình thâm.

Ta lập tức cảm thấy có

chút ngượng ngùng, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn A Nam một cái, nàng vẫn là vẻ mặt có chút khẩn trương kia, dường như không nghe thấy bất cứ điều gì.

Tiểu nha đầu này không phải là bị dọa sợ chứ, chẳng lẽ nàng không tin

tưởng ta một chút nào sao?

Mẫu hậu khanh khách cười rộ lên, cố ý khoa trương nhăn mũi, "Ta hôm nay cũng không có ăn chanh a, sao lại nghe chua vậy?"

Mọi người trong phòng đều nở nụ cười, ta cũng chỉ hắc hắc hai tiếng. Vẻ mặt mẫu hậu không những không giương cung bạt kiếm mà hoàn toàn tương phản, thật ra thập phần nhẹ nhàng. Nhưng A Nam rõ ràng còn quỳ trên mặt đất,

chờ mẫu hậu trách phạt. Có nhiều khi ta thực không hiểu mẫu hậu, không

biết nàng rốt cuộc đã biết cái gì hay là chưa biết cái gì.

"Ngươi mặc kiện sa sam tử này hôm đi Đồng Tước đài đi", mẫu hậu hướng Thục phi nháy mắt mấy cái, "Ta đảm bảo ngày đó ngươi là người nổi bật nhất,

không ai có thể so sánh với ngươi". Lời nói này dường như còn hàm chứa

một ý nghĩa khác.

Ngày đó ta nói chuyện với A Nam ở Trường Tín,

đúng là rơi vào tai mẫu hậu không thiếu một chữ, mẫu hậu đây là ở nhắc

nhở ta cái gì? Người hầu hạ A Nam đều là người do mẫu hậu phái tới, cũng không trách được người có thể biết hết mọi chuyện!

"Hôm nay đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?", ta trầm mặt.

Mẫu hậu liếc ánh mắt về phía Hà chiêu nghi, mang theo một phần trào phúng, "Nói đi!"

Quả nhiên lại là nàng!

Hà Tử Ngư tiến từng bước về phía trước, quỳ trước mặt ta, "Là Sở tu dung

không tuân thủ nữ tắc, bị thần thϊếp phát hiện, nói cho Thục phi nương

nương..."

Có lẽ thấy ta lộ ra mấy phần không vui, Phùng Yên Nhi

cũng cuống quít quỳ xuống, "Việc này có liên quan đến đệ đệ của thần

thϊếp, thϊếp không dám tự tiện, cho nên cùng đệ đệ đến nơi này của mẫu

hậu nhờ mẫu hậu phân xử".

Không tuân thủ nữ tắc! Thật sự là kỳ

quái, đây không phải lần đầu tiên ta nghe được người khác nói A Nam như

vậy. Ta không thích nghe từ này, thật sự không thích nghe. Trong hậu

cung điều cấm kị nhất đó chính là nữ nhân hậu cung tiếp xúc với nam nhân khác, nhưng đến đây ngẫm lại chắc chắn có điều không đúng. Nếu như là

trước kia, khi nghe người khác nói từ này, ta sẽ nổi trận lôi đình.

A Nam quỳ ở nơi đó, không biết suy nghĩ cái gì, đầu nàng thậm chí cũng

chưa nâng một chút, chính là hai bàn tay vẫn gắt gao nắm thật chặt. Ta

biết rõ hết thảy những chuyện này đều là một cái bẫy, nhưng cái bẫy này

lại do chính ta cố ý tạo ra. Trong lòng A Nam không sợ một chút nào sao? Sợ một chút cũng tốt a.

Ta ngốc lăng nhìn nàng, không biết vì

sao, ta hiện tại cư nhiên không phát hỏa được. Nữ tắc! Thật sự là kỳ

quái, ta từng hoài nghi A Nam không tuân thủ nữ tắc, thậm chí bởi vì vậy mà làm nàng bị thương. Nhưng cuối cùng người phản bội ta lại là Phùng

Yên Nhi, người mà ta hết lòng yêu thương, tin tưởng lại là người đưa ta

vào chỗ chết, sau đó đi tìm hoan cùng nam nhân khác. Có lẽ còn có Hà

chiêu nghi, ta nhớ rõ nàng trốn về nhà mẹ đẻ. Ta còn nhớ rõ ở thời khắc

cuối cùng khi ta đi nhờ sự giúp đỡ cũng không thấy Hà gia ra mặt. Đây

cũng là một loại phản bội đi! Cái gì mà không tuân thủ nữ tắc? Ta thật

sự hoài nghi.

"Tần phi trong cung không thể tiếp xúc với nam nhân khác", Hà chiêu nghi lớn tiếng nói, "Thần thϊếp nhìn thấy Sở tu dung

cùng một nam tử đứng nói chuyện hồi lâu. Cảm thấy kỳ quái, liền đi nói

cho Thục phi".

Ta nhìn nhìn Phùng Mại.

Phùng Mại cũng lập tức quỳ xuống.

Ta hiểu được.

"Sở tu dung, ngươi vì sao chạy đến nơi đó, ngươi không biết đoạn đường đó

là trẫm đặc biệt cho phép đệ đệ của Thục phi vào cung đi sao?", ta đen

mặt.

Đệ đệ Phùng Mại của Phùng Yên Nhi, vẫn cùng tỷ tỷ thập phần

thân mật, lúc trước ta nghĩ rằng, đệ đệ cùng tỷ tỷ thân mật cũng là nhân chi thường tình. Thêm vào đó khi hắn còn nhỏ bộ dạng môi hồng răng

trắng, chọc người yêu thích, ta lúc đó xem như có chút yêu ai yêu cả

đường đi. Ta nghĩ đến người thân đi lại một chút cũng không ngại, cho

nên đặc biệt cho phép hắn tùy ý vào cung theo hướng phía đông đến thẳng

Trích Tinh Các.

Các tần phi khác đều biết việc này, vì tránh hiềm nghi, bình thường sẽ không đi đến con đường phía đông. Chỉ là A Nam,

chẳng lẽ nàng không biết sao?

A Nam lại rất bình tĩnh trả lời,

"Cái gì là đường phía đông? Thần thϊếp cũng không biết ở địa phương nào. Thần thϊếp chỉ là đi dạo sau đó nhìn thấy Phùng gia tiểu thiếu gia,

ngay lúc đó thì thấy Hà chiêu nghi cùng cung nhân đi phía sau".

Không đợi nàng nói xong, Hà chiêu nghi liền đánh gãy lời nàng, "Nhưng ngươi

đứng cùng Phùng công tử nói hồi lâu, còn nói nói cười cười, cung nữ thái giám đều thấy".

A Nam lại không nói gì, cúi đầu, lần này nàng lại nghiên cứu cạp váy của mình.

Ta thật sự là hận tới ngứa răng, A Nam luôn bày ra bộ dáng này, nàng giống như cái gì cũng đều không ngại, lười biện giải. Nàng như vậy, thay vì

nói là không để ý đến lời nói của Hà chiêu nghi, thì phải nói là đang

khinh thường ta. Nàng chung quy vẫn không tin ta.

"Phùng công tử

tuổi tuy nhỏ, nhưng Sở tu dung nhìn cũng xấp xỉ tuổi hắn đi? Để cho

người khác nhìn thấy thì không thích hợp. Thần thϊếp cũng không có ý gì

khác, chính là muốn để Thục phi tỷ tỷ nhắc nhở Sở tu dung một tiếng". Hà Tử Ngư cư nhiên cũng có thời điểm thông minh. Nàng đây là nói cho mọi

người biết, việc này cũng có một phần của Phùng Yên Nhi.

"Chuyện

này là như vầy", Thục phi lên tiếng, "Mại nhi đến nơi này đưa xiêm y cho thần thϊếp, thần thϊếp thuận miệng nói hoa viên có Hà Hoa mới nở, còn

có Lục Hà, hắn còn có tâm tính tiểu hài tử, liền nói muốn nhìn. Thần

thϊếp nghĩ giữa trưa nóng bức, cũng không có ai đi dạo vườn vào lúc này, liền cho hắn đi. Ai ngờ gặp được Sở tu dung cũng đang đi dạo. Không

biết như thế nào bọn họ liền tán gẫu. Cũng là Hà chiêu nghi cảm thấy Sở

tu dung cùng đệ đệ nói chuyện có phần không ổn, thϊếp cũng không dám

giấu diếm, liền đến chỗ mẫu hậu để người quyết định. Mại nhi cũng ngày

càng lớn, việc này cũng là thần thϊếp không tốt, không quản giáo đệ đệ

cho tốt".

Phùng Yên Nhi vẫn có thể nói được như vậy, nàng nói rõ

ràng rành mạch như thế, người khác còn có thể chỉ trích cái gì? Huống

chi việc đệ đệ nàng vào cung, cũng là do ta chấp thuận. Đệ đệ của nàng

không hiểu chuyện thì cũng không có gì, nhưng A Nam không hiểu chuyện

lại là một chuyện khác. Trong lòng nàng kỳ thật thực hiểu rất rõ điểm

này đi.

Ánh mắt mẫu hậu nhìn ta cùng Phùng Yên Nhi hiện lên chút băn khoăn. Nhưng người cái gì cũng không nói.

Ta nên mở miệng. Lúc này lòng ta hơi hơi cười lạnh. Một đám người cùng diễn một tiết mục cũng nên đủ rồi.

Không nghĩ tới, vào lúc này, người luôn thờ ơ lạnh nhạt ở một bên - Tiền

chiêu dung đột nhiên đứng lên, nàng tiến lên từng bước, quỳ xuống trước

mặt ta cùng mẫu hậu, "Nô tì muốn nói ra suy nghĩ của mình".