Chương 15: Kê đơn

Phụ hoàng từng giáo

dục chúng ta, người nói, làm người, vô luận là đế vương hay dân thường,

kiên nhẫn cùng kiên nghị đều là phẩm cách quý giá nhất để thành công.

Hai điều này, những đứa nhỏ sinh ra đã sống trong phú quý như chúng ta

hoàn toàn khuyết thiếu.

Từ khi trùng sinh tới nay, ta thường kiểm điểm chính mình, phát hiện ta đều khuyết thiếu hai điểm này.

Trước kia, ta thường thường thiếu kiên nhẫn, một việc nhỏ cũng nổi trận lôi

đình. Ngoại trừ Phùng Yên Nhi, ta đối với bất cứ ai đều không có kiên

nhẫn. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến kết quả thê thảm trong kiếp trước của ta.

Nay trong lòng ta đã có mục tiêu, ta đem hai chữ kiên

nhẫn khắc thật sâu vào đáy lòng. Vô luận hiện tại, ta dù không thích

Phùng Yên Nhi đến mấy, cũng không thể bốc đồng giống như trước, đem hết

mọi cảm xúc thể hiện ra mặt.

Chính là, hiện tại ta phát hiện, khi đối mặt với Phùng Yên Nhi, chữ "Yêu" kia ta không thể nói nên lời."Yên nhi

biết mà, trẫm vẫn thích Yên nhi nhất", ta nói. Hy vọng cứ như vậy là

xong chuyện.

"Hoàng Thượng yêu Sở tu dung", Phùng Yên Nhi khẳng định nói.

"Làm sao có thể", ta tiếp tục giả cười, "Sở tu dung không giống Yên nhi có

thân hình mềm mại như vậy". Trong lòng ta một trận chua xót, nguyên bản, ta yêu nhất nữ nhân mềm mại. Nhưng A Nam thân hình gầy gò yếu ớt, chống đỡ thân thể yếu đuối đẩy xe. Thế sự khó lường, người ta không biết cái

gì quan trọng với bản thân nhất cho đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

"Nhưng Hoàng Thượng thà rằng nghe Sở tu dung đánh đàn, cũng không chịu xem Yên nhi khiêu vũ", Phùng Yên Nhi liền bổ nhào vào ta.

Ta đến bây giờ vẫn không cho nàng đứng lên.

Ta không đẩy nàng ra, trái lại nhéo nhéo mặt của nàng, mặt của nàng vẫn

như vậy, làn da non mịn, vô cùng mịn màng. "Đó là bởi vì nàng không cần

luyện tập, tùy thời đều có thể nhảy cực đẹp. Không, Yên nhi cho dù không khiêu vũ, chỉ đứng ở nơi đó, cũng là nữ tử xinh đẹp nhất", ta thuận

miệng dỗ nàng, "Trẫm cũng không muốn làm nàng quá mệt mỏi", ta lại bổ

sung một câu. Ta phát giác những câu dỗ dành này đã sớm thành thói quen.

Nếu như ta cũng nói như vậy với A Nam, A Nam sẽ có phản ứng gì đây? Ta nghĩ nghĩ, nhịn không được buồn cười. Nàng không giống với các nữ nhân khác, A Nam luôn cho người ta cảm giác khác biệt.

"Hoàng Thượng cũng

sẽ mang thϊếp đi ra sông cầu bình an chứ?", Phùng Yên Nhi đáng yêu ngẩng đầu lên nhìn ta, ta phát giác nàng biết ta thích động tác này của nàng.

"Đương nhiên, nàng không đi, hậu cung này ai còn xứng đi? Khi đó, nàng thay

trẫm chiếu cố hảo mẫu hậu, thảo mẫu hậu niềm vui là có thể ."

"Thϊếp muốn khiêu vũ!", nàng nói, "Ca hát cũng biết, cho dù đánh đàn thϊếp

cũng có thể. Hoàng Thượng thích cái gì?", nàng tiếp tục trông mong nhìn

ta. Nàng quyết tâm muốn cùng A Nam phân định thắng thua.

"Cái gì

cũng tốt, tài nghệ của nàng, trong hậu cung này không ai có thể so

sánh", ta có lệ nói, "Đúng rồi, nàng phái người đi đến Đồng Tước dọn dẹp một chút, đến lúc đó chúng ta vào trong đó thưởng yến".

"Nhưng

Hoàng Thượng khâm điểm Sở tu dung đánh đàn, vì sao không điểm cho thϊếp

đánh đàn?", Phùng Yên Nhi làm nũng, "Thϊếp biết cầm nghệ của Sở tu dung

rất tốt, không cần luyện đã hơn thϊếp rồi. Nhưng Hoàng Thượng nghe thϊếp đánh đàn một chút cũng không ảnh hưởng đến nhã hứng của Hoàng Thượng".

Ta sửng sốt, suy nghĩ một chút, "Sở tu dung không cần luyện? Nàng biết Sở

tu dung không luyện đàn sao?". Chẳng lẽ, tiểu nha đầu này đem lời của ta nói vào tai này ra tai kia a! Kêu nàng luyện cầm, cư nhiên tuyệt không

để bụng!

"Nàng a", Phùng Yên Nhi cười khanh khách, "Thϊếp mới từ

chỗ nàng đến, nàng giống như thật nhàn rỗi, dường như đang làm chuyện gì đó ở bên bức tường. Thϊếp cũng biết xấu hổ nên không quấy rầy nàng, tới đây gặp Hoàng Thượng".

Trong lòng ta lộp bộp một chút, lần trước

thấy A Nam, cũng thấy nàng ngồi xổm bên bức tường, sau lại xấu hổ chật

vật, cư nhiên đã quên xem xét nàng ở đó làm gì.

Phùng Yên Nhi luôn luôn sát ngôn quan sắc, nhìn ta mỉm cười, "Hoàng Thượng không biết sao? Sở tu dung thích thảo dược".

Phùng Yên Nhi đi rồi, ta nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.

Nàng còn tưởng rằng ta không chú ý.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt phù thũng quỷ dị của A Nam, ta đã cảm

thấy A Nam có chút thần bí. Mỗi khi đến mùa đông, nàng thường thường ho

khan sinh bệnh, cũng không có ai trị liệu cho nàng, sau đó thì tự nhiên

tốt lên. Người nàng tuy gầy gò nhưng ánh mắt lại luôn sáng rực có thần,

so với người khác thì tinh lực nhiều gấp bội. Huống chi ta thường nghe

người ta nói A Nam là yêu nữ, trong lòng lại thêm chút không được tự

nhiên. Lúc này lại đột nhiên nghe được A Nam thích dược liệu...

"Như Ý, ngươi nói Sở tu dung có phải thật sự là yêu nữ không?", ta đột nhiên hỏi Như Ý bên cạnh.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, hắn cùng ta giống nhau, lăng lăng, không biết suy nghĩ cái gì.

Như Ý hoảng sợ, không dám tiếp lời, thành thành thật thật đứng nhìn ta.

Ta nghĩ một chút, đứng lên, "Đi, chúng ta đi nhìn xem", ta vừa nói chân liền hướng tới nơi A Nam đang ở.

Lần này, ta tới mà không báo trước, Trường Tín cung trung hoàn toàn không

có chuẩn bị, thủ vệ tiểu thái giám vừa định thông bẩm, ta đã đi vào

trong viện của A Nam.

"Hoàng Thượng giá lâm", tiểu thái giám ở phía sau kéo dài âm thanh chói tai.

Thời gian gấp như vậy chỉ đủ để A Nam từ trong phòng chạy ra, làm gì còn thời gian thay quần áo, rửa mặt lau tay sạch sẽ.

"Miễn lễ", trước khi nàng nói ta liền giành nói trước, hơn nữa vài bước liền

đến trước mặt nàng, tùy tiện nhéo nhéo bàn tay ẩm ướt của nàng. Vừa rồi

quả nhiên nàng đang làm gì đó trên đất, trên tay còn lẫn bùn đất chưa

tẩy sạch.

"A Nam, nghe nói nàng trồng thảo dược?", ta thong thả

đi đến góc tường, phải tốn chút khí lực mới có thể giả bộ dường như

không có việc gì, nhìn những cây cây cỏ cỏ này ta cảm thấy có chút không được tự nhiên. A Nam quả nhiên có chút khác thường, trong cung loại

dược liệu này nàng cũng trồng được. Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt,

nàng liền dịch dung thay đổi diện mạo gạt người.

Nàng tỉnh táo lại

tinh thần, "Cái kia a, là có sẵn ở Trường Tín cung", nàng đứng ở bên

người của ta, "Lá cây to bản này là Thanh Diệp, trị thương phong; bên

kia cỏ xuyến cùng cỏ xa tiền tử, có thể cầm máu; bên kia tỏa ra hương

thơm ngào ngạt là Tiểu Hoa, là cây kim ngân; còn lại là Bạc Hà, thanh

lương có thể pha trà...".

Nàng nhất nhất giới thiệu cho ta, cuối

cùng nói cho ta biết, "Trường Tín cung căn bản không có người ở lại, khi bị chút bệnh phong hàn thông thường hay bị thương nhẹ cũng có thể dùng

chút thảo dược này. Sau thϊếp lại vào đây, có một mình thật không thú

vị, không được nuôi chó mèo, cảm thấy có thể thấy vật sống như vậy mỗi

ngày cũng có ý nghĩa hơn, cho nên liền tiếp tục chăm sóc chúng nó", nàng nhìn nhìn ta, lại nhỏ giọng thêm một câu, "Không có loại thảo dược nào

đặc biệt, thật sự đều chỉ là thảo dược thông thường".

Nàng thật

sự thông minh, vừa nói đã biểu lộ hết ý tứ. Ta nhìn nàng cũng có chút

tâm ý, khó có được nàng cẩn thận hướng ta giải thích nhiều như vậy.

Mặt ta run rẩy một chút, ta đây là làm sao vậy? Uống qua một lần câu hôn, liền

trở nên để ý như vậy sao? Ta nhìn A Nam, đôi mắt của nàng to tròn hắc bạch

phân minh, còn thật sự nhìn ta chằm chằm. Cẩn thận, nghi hoặc, còn có... đề phòng.

"Hoàng Thượng nếu không thích, thϊếp sẽ cho người nhổ nó đi", nàng nói.

"Không, không cần!", ta vội vàng nói. Ta đả thương cái trán của nàng, sau lại

không gọi người truyền ngự y. Miệng vết thương trên trán của nàng có thể nhanh được như vầy, đại khái vẫn là nhờ vào những thứ thảo dược nàng tự tay trồng này. Nơi này không có dược liệu tốt, cho nên miệng vết thương mới có bộ dạng không tốt. Nàng một người tịch mịch, lấy việc chăm sóc

thảo dược làm lạc thú, ta sao có thể cướp đoạt điểm khoái hoạt nho nhỏ

của nàng đây? Là ta quá đa nghi.

Ta lảng tránh ánh mắt to tròn, vô tội của nàng, hướng vào trong phòng đi,

"Ngày ấy, trẫm nhìn thấy nàng ngồi xổm ở đó", ta nói.

"A, thϊếp đang tưới nước cho chúng", nàng trả lời cực nhanh.

Nguyên lai là như vậy, nàng thật ra không để tâm thân phận công chúa của mình. Có lẽ đây gọi là co được dãn được.

"Nàng biết chút y dược?", ta hỏi nàng, thật là kỳ quái, trước khi trùng sinh, ta luôn cảm thấy, A Nam là một người tâm tư khó dò, sẵn sàng cho người

khác một ly câu hôn, nhưng sự thật lại cố tình trêu cợt ta.

"Kỳ thật cũng không hiểu biết nhiều", nàng cười đi theo ta vào phòng, "Bất quá là nhìn mấy quyển sách mà thôi".

"Năm đó khi mới gặp trẫm, gương mặt của nàng lúc đó cũng là do dùng thảo

dược sao?", ta hỏi, khẩu khí không khỏi có chút chua. Cuối cùng ta vẫn

cảm thấy đó là biểu hiện nàng ghét bỏ những hoàng tử như chúng ta, bao

gồm cả ta Nguyên Quân Diệu. Đúng vậy, tiểu nha đầu này vẫn luôn ghét bỏ

ta, nghĩ như vậy một chút, ta có chút tức giận bất bình.

Những

lời ta nói hôm nay dường như khiến nàng có suy nghĩ nào đó, nàng không

có trả lời ta, đi trước vào pha cho ta một ly trà. Sau đó nhợt nhạt

cười, đem nước trà đưa tới trước mặt ta, "Đó không phải thảo dược, chỉ

là dùng dịch thủy của thiềm (con cóc) để rửa mặt. Chính là bạch tương

dưới chân sau của nó, sau đó cho vào trong nước..."

Không biết nàng có nói sự thật hay không. Nhưng một công chúa cư nhiên biết việc này, quả nhiên có chút yêu khí!

Nàng đem trà dâng đến bên môi ta, "Hoàng Thượng có sợ hay không? Còn dám

uống trà thϊếp ngâm trong dược thiềm không?" Lúc này vẻ mặt nàng lại có

một chút bướng bỉnh. Mặt mày khóe miệng tất cả đều là linh khí. Bộ dáng

nàng như thế này này ta chưa bao giờ gặp qua, lập tức có chút ngẩn

người.

Ta nhất thời không tiếp cái chén trên tay nàng, tay nàng

có chút quật cường cũng không thu hồi. Trên bàn tay bạch ngọc của nàng

là ly trà trơn bóng, bích thanh hương khí, trong chén còn để trầm vài lá trà, còn có màu vàng của Hoa Nhị ở phía trong chén nhẹ nhàng, bồng bềnh như vân vụ.

Ngay cả trà cũng gợi phong cảnh như vậy.

Nhưng việc này không đúng! A Nam không thế nào cười với ta, nhung hiện tại

nàng đang cười! Hơn nữa nụ cười của nàng lại tươi rói đẹp đẽ, câu lòng

người như vậy!

Ta khẩn trương đứng lên, cảm giác trong người nóng lên, thế nhưng lúc này mồ hôi đã ướt đẫm áo ta!

Ta có nên tín nhiệm A Nam vô điều kiện hay không? Tiểu yêu nữ này sẽ không hạ cổ hoặc hạ độc ta chứ?

Ta lại ngây người một lát, dường như suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không suy nghĩ gì cả.

A Nam đang chờ ta, thực chắc chắn.

Ta đưa tay ra, lập tức cầm lấy ly trà trong tay nàng.

"Đây chính là dược trà a", nàng nhắc nhở ta, bỡn cợt chờ xem kịch vui.

Ta ngẩng đầu uống cạn ly trà.

Nàng ngây dại, ngay sau đó cúi thấp đầu, cắn môi, vụиɠ ŧяộʍ cười, nụ cười ấy chợt lóe lướt qua. "Là trà táo", nàng nhanh nhảu nói. Tựa hồ là muốn

cho ta an tâm, "Nếu Hoàng Thượng lo lắng, có thể cho Hoa thái y kiểm

tra".

Ta không cảm nhận được hương vị trà, chỉ cảm thấy sau khi

uống ly trà này xong, toàn bộ thể xác và tinh thần liền thoải mái rất

nhiều. Nàng vẫn là hướng ta kê đơn, nhưng chẳng qua không phải độc dược. Có lẽ nàng chính là muốn thử ta, xem ta có thể uống hay không. Nhưng

lần này ta nghĩ, ngay cả câu hôn đều uống thì còn sợ thứ gì nữa sao?

Huống chi đây là A Nam đưa cho ta. Ta đã không thể tin tưởng người nào

nữa, nếu ngay cả A Nam cũng không tin, thì còn có thể tin cái gì đây?

Chính là, ta hy vọng, A Nam cũng có thể bởi vậy mà tín nhiệm ta.

Nàng ngưng thần nhìn ta, "Hoàng Thượng gần đây khí sắc không tốt, Hoa thái y có nói với Hoàng Thượng không?" Nói xong dường như nàng cảm thấy mình

nói lỡ, hoang mang rối loạn cúi đầu, không chịu nhìn ta.

Thời

gian giống như yên lặng, chỉ có từng cơn gió thỉnh thoảng thổi vào làm

tung bay một góc màn cửa sổ, ta ngơ ngác nhìn nàng, thì ra cũng có thời

điểm nàng chú ý đến ta, ta như thế nào vẫn không biết? Ta nghĩ nàng

không thèm để ý ta đâu. Cái này có phải nàng cũng không oán hận ta như

ta nghĩ, có phải ta vẫn còn cơ hội? Ta rốt cuộc không có khí lực đi yêu, nhưng lại vẫn khát vọng được yêu.

"A Nam!", ta kéo nàng ôm vào

trong lòng, đầu ta đặt lên bả vai nàng, tay đặt trên thắt lưng tinh tế

của nàng. Trên người của nàng duy nhất nơi này còn có một chút thịt,

"Nàng sẽ không phụ ta đúng không?", ta nói, "Nàng thủy chung sẽ vì ta

nhặt xác, mai tang cho ta đúng không?" Yêu cầu của ta cũng không nhiều,

có điều này, ta đã thực cảm kích. Ta gắt gao ôm nàng thật chặt, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Ta nghĩ nàng bị ta dọa sợ.