Edit: Bình Tiệp dưBeta: Huệ Hoàng hậuCó Hoàng hậu nào lại đặt mạng sống của mình vào tay một phi tần muốn tranh đoạt ngôi hậu cơ chứ?
Cố Thanh Sương hơi sửng sốt, nhưng dường như Hoàng hậu không chú ý lắm, tiếp tục nói: "Hoàng thượng tra hỏi ta, tuy rằng ta không thừa nhận, nhưng ta cũng đã lộ vẻ chột dạ. Thánh tâm hay đa nghi, hắn sẽ không tin ta nữa, nhưng vì Thi gia, hắn tạm thời sẽ không gϊếŧ ta, lời nói của ta vẫn còn có chút trọng lượng." Ánh mắt nàng ta hơi chuyển, nhìn về phía Cố Thanh Sương, nói từng chữ: "Nếu ta cố gắng hết sức xin hắn giao đích tử cho ngươi, hơn phân nửa là hắn sẽ đồng ý; còn nếu ngươi cố gắng nói vài câu thay ta, ta có thể sống lâu hơn."
"Còn Thi gia thì sao?"
"Nữ nhân Thi gia tuy nhiều, nhưng ai đến tuổi thì đều đã xuất giá hết rồi. Nếu không thì chẳng đến lượt ta, bản thân ta nhỏ tuổi hơn Hoàng thượng rất nhiều. Còn về đường muội dòng đích, hai người lớn nhất thì một người mười sáu một người mười lăm. Hơn một tháng trước, ta đã định hôn sự cho hai người họ, Hoàng thượng đích thân chỉ hôn. Nhỏ chút nữa thì chỉ mới mười hai tuổi, cho dù Hoàng thượng nguyện ý, cũng phải đợi thêm ba năm nữa mới gả được. Trước lúc đó, nhất định phải có người chiếu cố đích tử chứ.
Trong lòng Cố Thanh Sương hiện giờ ưu tư khó tả. Xem ra trước khi đến đây, Hoàng hậu đã chuẩn bị từ lâu.
"Nhưng còn Thái hậu, Thái phi thì sao?" Nàng nói, "Trước đây đã có tiền lệ Thái phi chăm sóc Hoàng tử, Hoàng thượng chưa chắc sẽ đồng ý giao đích tử cho ta."
"Cho nên ta mới nói ta sẽ "cố gắng hết sức"." Hoàng hậu nhún vai, "Nếu việc thành, chúng ta đều sẽ ổn. Nếu không, ngươi cứ tiếp tục tranh hậu vị theo phương pháp của riêng mình đi. Ta thấy ngươi có bản lĩnh. Hậu vị sớm muộn gì cũng là của ngươi, đích tử sớm muộn gì cũng là của ngươi."
Cố Thanh Sương ngẩn người. Tranh giành hậu vị và vị trí trữ quân luôn là điều cấm kỵ trong cung, cho dù có suy nghĩ nhiều cách mấy cũng không thể nói ra. Hoàng hậu đột nhiên nói thẳng như vậy, nàng không biết phải lên tiếng như thế nào.
Hoàng hậu không cần nàng đáp lại, nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu Hoàng thượng đồng ý luôn... như vậy là tốt nhất. Ngươi trở thành Hoàng hậu, nuôi hai Hoàng tử, Dư Diệu đương nhiên sẽ lên ngôi", rồi sẽ thuận lý thành chương trở thành Thái hậu. Nếu ngươi muốn nâng đỡ Dư Hiển... Ta cũng không quan tâm, nhưng ngươi phải dạy dỗ Dư Diệu ngay từ nhỏ, để hắn sớm dứt bỏ tham vọng, tránh việc huynh đệ tương tàn, ảnh hưởng tính mạng."
Hoàng hậu càng nói, nàng càng bất ngờ. Tuy nàng biết Hoàng hậu không hề quan tâm đến Hậu vị, nhưng cũng chưa nghĩ tới việc Hoàng hậu lại có thể rộng lượng như vậy, thậm chí còn không để ý đến việc nhi tử có trở thành trữ quân hay không.
Sau đó, Hoàng hậu hỏi: "Ta định như vậy, ngươi làm không?" Giọng điệu nàng ta đầy sảng khoái, giống như một người trong giang hồ đang trao đổi về một cuộc đổi chác vụn vặt.
Cố Thanh Sương bĩu môi: "Sau đó thì sao? Ta thành Hoàng hậu, Thái hậu, còn ngươi định làm gì?
"Thái hậu vẫn còn ở đó, dù trung cung đổi chủ, Hoàng thượng cũng phải tìm nơi để an trí cho ta. Còn nếu như ngươi thành Thái hậu..." Hoàng hậu trầm ngâm, đột nhiên bật cười, vẫy tay gọi nàng lại gần.
Cố Thanh Sương nghiêng người qua một chút, Hoàng hậu thì thầm bên tai nàng vài câu khiến nàng kinh ngạc, hít vào một hơi: "Sao có thể?"
"Tại sao lại không?" Hoàng hậu hỏi lại, "Ta không ngại chuyện gì của bất kỳ ai, cũng không muốn làm phiền họ."
"Nhưng còn Thi gia..."
"Nếu ngươi để Dư Hiển kế vị, Thi gia sẽ rơi vào thế khó, và đã quá muộn để phòng bị; nếu Dư Diệu kế vị, huyết thống Thi gia đã thành Hoàng đế, bọn họ sẽ không để ý đến nữ nhi đã gả đi nữa." Hoàng hậu hừ một tiếng, lắc đầu nói, trong lời nói có chút khinh thường, "Đây cũng là một trong những lý do tại sao ta không thích nơi ma quái này, dường như chỉ có con trai mới là người. Thân gái thì dù trở thành Hoàng hậu cũng chỉ là một con cờ mà thôi. "
Lúc Cố Thanh Sương trở lại Hoài Cẩn cung, tâm trí nàng vẫn vô cùng mù mịt, không biết bản thân đang nghĩ gì, làm gì.
Nàng thật sự không hiểu Hoàng hậu đang nghĩ cái gì. Trước khi rời khỏi Tê Phượng cung, nàng cũng đã nói với Hoàng hậu rằng trở thành Thái hậu sẽ là chuyện vô cùng tự tại ── Hãy nhìn Thái hậu hiện tại, bỏ lại hết mọi tranh đấu ra sau lưng, tất cả mọi người từ Hoàng đế đến phi tần lục cung đều phải cung kính bà ta, còn bà ta chỉ cần tận hưởng hạnh phúc gia đình. Hoàng hậu không có hứng thú với điều này: "Hậu cung chỉ là tập hợp nhiều cái l*иg giam, mà Di Ninh cung là cái l*иg giam được trang hoàng đẹp đẽ nhất."
Cố Thanh Sương không nói nên lời.
Nàng đột nhiên nhớ ra, nàng và Hoàng hậu luôn có ý kiến
khác nhau.
Nhưng nàng định sẽ giúp Hoàng hậu.
Tối hôm sau, hoàng đế đến Hoài Cẩn cung. Hắn trông rất mệt mỏi, hai mắt thâm đen, bước vào trong cung ôm lấy Cố Thanh Sương một hồi lâu mà không nói lời nào.
Cố Thanh Sương cũng không nói gì, dang tay ôm lấy hắn. Con người tự xưng là thâm tình này hết lần này đến lần khác bị thê thϊếp hại, đúng là buồn cười không thể tả. Nhưng trong mắt nàng chỉ lộ ra vẻ thương tiếc, chậm rãi đưa tay vuốt ve lưng của hắn, qua một lúc mới nói: "Hoàng thượng hãy bình tâm, do Vinh Phi mưu kế ác ý, không phải lỗi của người khác."
Còn chuyện của Hoàng hậu, tất nhiên một chữ nàng cũng không nói. Đó không phải là điều nàng nên biết.
Nói hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi: "Trẫm quyết định bỏ đợt đại tuyển năm sau rồi."
Cố Thanh Sương sửng sốt, thoát khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu, chân thành nhìn hắn: "Việc làm cho Lục cung dồi dào, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp là chính sự. Hoàng thượng đừng vì nghẹn mà bỏ ăn."
Hoàng đế chỉ lắc đầu, nắm lấy tay nàng ngồi xuống mép giường. Nàng ngồi bên cạnh, ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, nàng chợt phát hiện mấy sợi tóc bạc trên thái dương hắn.
Hẳn chỉ mới ba mươi tuổi.
Trong một khoảnh khắc, nàng thực sự muốn nói với hắn rằng không cần phải ép buộc bản thân như thế này. Tất cả những "quan ngại" trong lòng hắn đối với tần phi, thật ra đều là ba phần thật bảy phần giả mà thôi. Sao lại lừa dối chính mình, khiến bản thân trở nên phờ phạc như vậy?
Kìm nén những suy nghĩ này, nàng nhẹ nhàng pha cho hắn một tách trà.
Năm xưa khi nàng mới vào cung, trà trong cung nàng vô cùng tầm thường. Sống ở đây tám năm, lên đến vị trí này, hắn đã uống hết mọi loại trà ở Hoài Cẩn cung. Dù là loại nào thì mùi thơm cũng thấm đẫm lòng người, khi rót nước nóng vào thì mùi thơm sẽ phảng phất khắp phòng, lưu lại rất lâu. Nhị Công chúa từng than phiền khi uống trà ở đây: "Vị trà ở chỗ Nhu mẫu phi quá trọn vẹn, ngay cả điểm tâm cũng không nếm ra vị được nữa!"
Lúc đó nàng mới nhận ra, hương trà đậm đà có thể che phủ rất nhiều thứ.
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, nhấp hai ngụm trà. Nàng cười nói: "Hoàng thượng đừng nghĩ đến những chuyện phiền toái kia nữa, hãy xem tranh thần thϊếp mới vẽ hai ngày nay nhé?"
Hắn lơ đãng gật đầu "Được".
Cố Thanh Sương đi đến cạnh bàn, đem bức tranh mới khô mực lúc chiều tới.
Kể từ khi Dư Hiển được đưa đến Hoài Cẩn cung, nàng thường vẽ tranh cho nó. Ban đầu, vì vẽ về Tết Nguyên Đán nên bức tranh toàn màu đỏ. Về sau, dường như nàng rất thích màu đỏ, hơn nữa khắp cung đều là tường đỏ nên dùng màu đỏ làm nền cũng không có gì lạ.
Vì vậy, tranh của nàng luôn tràn đầy nhiệt huyết, hắn cầm lên xem, luôn nói rằng nhìn vào khiến người ta cảm thấy tốt hơn.
Phía trên của bức tranh hôm nay là khuôn mặt đang ngủ của hai đứa trẻ. Dư Hiển nằm nghiêng một bên, tứ chi thoải mái, nước dãi chảy ròng ròng. Tịnh Hi ở bên cạnh hắn, được quấn trong chiếc khăn màu đỏ cam, trông rất đáng yêu.
Hắn ngắm nhìn rồi cười, nói: "Huynh muội bọn nó bên nhau trông thật vui vẻ."
Cố Thanh Sương lặp lại nói, "Trẻ con ở cùng nhau là vui vẻ nhất. Khi thần thϊếp mang thai Dư Hiển thì chỉ nghĩ rằng có một đứa con là tốt rồi. Bây giờ thần thϊếp lại thấy càng có nhiều đứa nhỏ thì càng náo nhiệt. Thần thϊếp thích nhất lúc Lam Phi tỷ tỷ dẫn hài tử đến, nhìn bọn nó chơi đùa với nhau."
Nàng vẫn luôn thể hiện ra tình mẫu tử như thế.
Những ngày qua, trong lúc hắn đang vô cùng thất vọng với hậu cung, đây chính là niềm an ủi cho hắn.
Đến tháng Chạp, Thái hậu hồi cung sau thời gian dài "dưỡng bệnh". Ba ngày liên tiếp, ngoại trừ lúc lên triều, Hoàng đế đểu ở Di Ninh cung, Cố Thanh Sương đoán hắn và Thái hậu không tránh được việc tranh cãi. Những ngày này, phi tần lục cung đã cảm nhận được tình hình ở Tê Phượng cung không ổn chút nào.
Ba ngày sau, Hoàng đế hạ chiếu đưa Tứ Hoàng tử Dư Diệu đến Hoài Cẩn cung. Tuy rằng trong ý chỉ ghi vỏn vẹn một câu mơ hồ "Trung cung thất đức" nhưng cũng đủ để cho lục cung xôn xao.
Ngày 28 tháng Chạp, Hoàng đế hạ chiếu phế bỏ thân phận phi tần của Vinh Phi. Vì nguyên nhân này mà Vinh Phi bị giam cầm, nhưng cũng hiểu được Thái hậu sẽ chăm sóc nàng ta một chút, sẽ không để nàng ta sống quá khổ sở.
Mồng ba tháng Giêng, ý chỉ lại đến. Cố Thanh Sương được tấn phong Quý phi, hiệp trợ quản lý lục cung.
Nói là "hiệp trợ", nhưng vì Hoàng hậu bị cấm túc nên thực chất nàng đã là người nắm quyền.
Nàng trước giờ luôn "ôn lương hiền thục", hiện tại Hoàng thượng không phế Hậu, nàng cũng muốn tôn trọng Hoàng hậu. Thường ngày, nàng tự lo liệu những việc nhỏ nhặt, nhưng khi có đại sự, nàng vẫn đến Tê Phượng cung.
Ngoài mặt, nàng tuân thủ lễ nghi, nguyện ý thực hiện thủ tục này, trong lòng cũng muốn Hoàng hậu an tâm.
Nhưng đến đó vài ba lần, nàng phát hiện dường như Hoàng hậu không cần nàng an ủi. Trong những ngày bị giam cầm, Hoàng hậu sống rất hạnh phúc.
Cung nhân Hoàng thượng phái tới chỉ có nhiệm vụ canh giữ Hoàng hậu, không cho nàng ta phạm thêm sai lầm nữa, nên cũng không có kiềm chế nàng ta, khiến Hoàng hậu vô cùng hưởng thụ. Lần đầu tiên Cố Thanh Sương đến đó, nàng ta đang cho mèo ăn, lần thứ hai thì đang thả diều. Lần thứ ba, nàng bắt gặp Hoàng hậu đang đích thân vào bếp. Theo chỉ dẫn của cung nhân, Cố Thanh Sương tìm được phòng bếp nhỏ của Tê Phượng cung. Hoàng hậu quay lại, vẫy vẫy tay: "Sớm bắt gặp không bằng bắt gặp đúng lúc... Ngươi đến đây nếm thử giúp ta đi, có ngọt quá không?"
Cố Thanh Sương cúi người nhìn một chút, nồi cháo bát bảo đang sôi trào. Hoàng hậu lấy thìa sứ sạch múc cho nàng thử, không những quá ngọt mà còn có mùi khét.
Ngậm ngụm cháo ở trong miệng hồi lâu mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống, Cố Thanh Sương nghĩ ngợi, cuối cùng không khách khí mà nói: "Thần thϊếp cảm thấy tài nghệ nấu nướng của nương nương... Sau này đừng vất vả thế nữa, cứ giao cho cung nhân đi."
"Ha ha ha ha." Hoàng hậu cười rộ, "Không khó ăn thế chứ?" Nàng ta vừa nói vừa nhấp một ngụm, "..."
Hồi lâu sau, nàng ta cũng lắc đầu: "Thôi, cứ giao cho cung nhân đi."
Sau đó nàng ta đặt thìa xuống, xoay người hỏi Cố Thanh Sương, "Có chuyện gì sao?
"Hoàng thượng chủ trương bỏ đợt đại tuyển năm nay, ý kiến của triều thần là hạ chỉ phong vài nữ nhi nhà quan để bổ sung cho hậu cung. Hoàng thượng và thần thϊếp đã chọn được mấy người. Mời nương nương xem qua, chọn ra bốn người tài giỏi."
Nàng vừa nói vừa đưa ra tập sách nhỏ trong tay. Hoàng hậu lật xem, tỏ vẻ hiểu rõ.
Trong số bảy người được liệt kê, năm người trong số họ xuất thân từ Liễu gia, hoặc có liên quan đến Liễu gia.
Nàng và Liễu gia đã trong mối quan hệ đôi bên cùng có lợi từ lâu. Liễu gia cũng hiểu rõ, thấy Liễu Nhạn an ổn, cũng chẳng màng vị sủng phi này không phải là con gái nhà mình, rất vui lòng tôn kính nàng.
Hai người còn lại, một người họ Thi, nhưng mới mười ba tuổi, người còn lại có quan hệ huyết thống với Lam Phi, nhưng nhỏ hơn, mới mười một tuổi.
Hoàng hậu tỏ ra biết thời biết thế: "Hai cô nương chưa cập kê thì quên đi, còn lại năm người, Quý phi tự liệu lấy."