Mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Khương Lâm Trúc mở cửa xe, hơi ngồi xổm xuống để người nào đó có thể trèo lên.
Lâm Hoài khịt mũi, dùng sức nhảy mạnh lên nhưng dường như Khương Lâm Trúc đã dự đoán được trước nên thân hình của anh không có chút dao động nào.
Lâm Hoài cắn vào cổ Khương Lâm Trúc để trả thù, nhưng cậu cũng không dùng nhiều lực, chỉ nghe thấy Khương Lâm Trúc cười tủm tỉm nhấc người lên, "Quán Quán của chúng ta thật là giỏi."
Lâm Hoài đá chân bừa bãi, chiếc ô đung đưa rơi xuống những giọt mưa.
"Đừng gọi em là Quán Quán! Em sẽ giận đấy!"
Hồi nhỏ nhà cậu có nuôi mèo, bà ngoại cậu thường mở hộp thức ăn cho mèo ăn, cậu lại tưởng bà đem thức ăn vặt của mình cho mèo nên khóc lóc đòi mèo trả thức ăn lại, còn hờn dỗi với bà ngoại.
Cuối cùng, cậu có một biệt danh như thế đó.
Về đến nhà, Khương Lâm Trúc nhét người vào phòng tắm, còn mình thì vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Thấy Khương Lâm Trúc vẫn chưa đi vào, Lâm Hoài lập tức lẻn vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.
So với những bộ quần áo nhiều kiểu dáng khác nhau của Lâm Hoài, quần áo của Khương Lâm Trúc có phần chỉnh tề hơn, vậy nên Lâm Hoài chọn một chiếc áo sơ mi trắng hợp mắt cậu.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, hai má của người trong gương ửng đỏ, đôi mắt đào hoa chuyển động không ngừng, phía dưới là làn da trắng nõn nà...
Lâm Hoài mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi dính nước, tóc trên trán ướt nhẹp, cậu dùng môi thổi phù phù khiến cho loạn tóc trên trán bay phất phơ.
Hoàn hảo.
Quán Quán đang có ý xấu.
"Khương Lâm Trúc!"
"Ừm?"
Lâm Hoài nhảy vào trong vòm ngực của Khương Lâm Trúc, Khương Lâm Trúc ôm được Lâm Hoài, một mảnh mềm mại trong vòng tay.
Lâm Hoài nhanh chóng hôn lên miệng Khương Lâm Trúc, sau đó mở to hai mắt vô tội, "Em đói bụng."
"...Được rồi."
Khương Lâm Trúc chỉ có thể nhéo nhéo mặt Lâm Hoài, ôm cậu đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm Lâm Hoài rất không thành thật, dưới bàn ăn cậu dùng hai chân làm nhiều động tác nhỏ khác nhau, lúc thì giẫm lên chân Khương Lâm Trúc, lúc thì cọ vào chân của anh.
Khương Lâm Trúc nắm lấy mắt cá chân của Lâm Hoài, ngẩng đầu lên nhìn chén đã thấy đáy của đối phương, nói: "Ăn xong chưa?"
"A." Lâm Hoài muốn rút chân về, nói: "Ăn, ăn xong rồi..."
"Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Khương Lâm Trúc bế Lâm Hoài đến ghế sô pha, đôi chân dài thẳng tắp kia không che được, áo sơ mi trên người Lâm Hoài vốn đã buông lỏng, sau một lúc cử động thì hơn phân nửa ngực đã lộ ra bên ngoài.
Khương Lâm Trúc nhéo eo Lâm Hoài, anh ép chặt ai kia vào trong góc, quỳ một gối giữa hai chân Lâm Hoài, đột nhiên nhớ tới lúc trên tàu điện ngầm, Lâm Hoài đầu gối cọ vào chân anh, đôi chân trắng như tuyết cùng bộ vest đen của anh tạo nên sự tương phản màu sắc vô cùng rõ rệt.
Nó giống như... tán tỉnh.
Công khai tán tỉnh.
Khương Lâm Trúc nâng cằm Lâm Hoài lên, nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ mọng của người kia, "Hôm nay sao em lại gặp người nhà họ Kiều?"
Lâm Hoài dùng sức cắn mạnh vào tay Khương Lâm Trúc, có hơi bất mãn nói: "Kiều Minh Kiệt tự đến tìm em, chuyện này đâu có liên quan gì đến em chứ?"
"Hơn nữa, em gặp ai cũng phải nói cho anh biết sao?"
Khương Lâm Trúc hôn Lâm Hoài, khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mềm của Lâm Hoài, mang đến cảm giác tê rần, "Không sai, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện."
Lâm Hoài lật người ngồi trên người Khương Lâm Trúc, chậm rãi kéo cà vạt của Khương Lâm Trúc, sau đó cởi từng cúc áo trên người anh.
Cậu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, mang theo ý cười xấu xa: "Thầy Khương."
Cậu chỉ chỉ vào môi mình: "Hôn em."
Khương Lâm Trúc kéo người kia xuống, hôn lên cánh môi đang dụ dỗ mình, người này thật sự muốn mạng của anh mà.
Ngoài cửa sổ mưa cứ rơi và trong phòng là một không gian mơ hồ.
Lâm Hoài đẩy Khương Lâm Trúc ra, cười vỗ vỗ vào thân dưới của Khương Lâm Trúc, nói: "Thầy Khương tự mình giải quyết nhé."
Cậu không dễ nguôi giận như vậy đâu.