Mùa hè vào thời điểm 8 giờ tối, cũng là cuối tuần nên tàu điện ngầm chật kín người.
Chu Hiểu Hiểu dựa vào một góc và đang nhắn tin với bạn.
Hiểu Hiểu: Cậu không biết đâu, tớ nhìn thấy một thanh niên rất đẹp trai đó nha.
Hiểu Hiểu: Xỉu up xỉu down! Anh ấy thật sự rất đẹp luôn đó!
Thanh Chanh:?
Hiểu Hiểu: Anh ấy cười với tớ.
Hiểu Hiểu: Anh ấy là một chàng trai tuyệt vời.
Hiểu Hiểu: Ôi trời ơi, con yêu người ta mất rồi.
Thanh Chanh: Ảnh chụp!
Thanh Chanh: Không có ảnh chụp thì tớ không tin! Xếp hạng tiêu cực!
Khương Thanh Chanh đợi một lúc thì trên điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Hiểu Hiểu: [Ảnh chụp.]
Khương Thanh Chanh bấm vào tin nhắn, hơi thở của cô lập tức ngưng trệ.
Bởi vì người trong ảnh tuyệt vời đến ngỡ ngàng.
Người trong bức ảnh buộc tóc một cách hờ hững bằng một sợi dây, tóc trên trán có hơi rối tung, phần tóc còn lại xõa ngang cổ, nghiêng đầu cười với người đứng trước mặt.
Trong đám đông người ấy lại nổi bật như vậy.
Chu Hiểu Hiểu nói không sai.
Chỉ là không hiểu sao Khương Thanh Chanh lại cảm thấy người kia có chút quen.
Cô phóng to bức ảnh, sau đó lập tức nhìn vào người đối diện với người trong ảnh!
Đây không phải là anh trai của cô sao?!
Khương Thanh Chanh mở to mắt nhìn kỹ, đáp án đã quá rõ, người đó chính là anh trai của cô Khương Lâm Trúc.
Khương Thanh Chanh đột nhiên nhớ ra cô đã nhìn thấy người kia trong điện thoại của anh trai mình.
Giày vải của Lâm Hoài đối diện với giày da của Khương Lâm Trúc, hai mũi chân chạm vào nhau, Lâm Hoài thỉnh thoảng chọc vào 2 cái, cảm giác rất có tình ý.
Dường như Khương Lâm Trúc cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại, Chu Hiểu Hiểu nhanh chóng cúi đầu, cô có hơi chột dạ, bởi vì việc chụp lén người khác là bất lịch sự.
Lâm Hoài thấy Khương Lâm Trúc không có phản ứng, vì vậy cậu không thèm đá vào mũi giày của Khương Lâm Trúc nữa, mà thay vào đó là dùng đầu gối chạm vào chân của đối phương.
Khi Khương Lâm Trúc cúi xuống, lập tức nhìn thấy đôi mắt đào hoa mang theo ý cười giảo hoạt của Lâm Hoài đang nhìn mình.
Không biết đang có ý đồ xấu gì đây.
Lâm Hoài mặc một cái quần đùi, tầm mắt của Khương Lâm Trúc rơi vào cặp đùi trắng nõn chết người của cậu.
Từ trước đền giờ Khương Lâm Trúc vẫn không hiểu được tại sao có người lại trắng như vậy, trắng đến phát sáng luôn.
Tàu điện ngầm không biết đã đi đến trạm nào, Lâm Hoài nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Khương Lâm Trúc, anh cũng đi theo sau cậu.
Không biết trời đổ mưa từ lúc nào, mang theo mùi vị đặt trưng của đất trời, Lâm Hoài thoáng nhìn thấy đã vội chạy trong mưa.
Khương Lâm Trúc nhanh tay nhanh mắt giữ cậu lại.
"Em đói bụng."
Lâm Hoài mở to đôi mắt đào hoa ướŧ áŧ nhìn Khương Lâm Trúc.
Trông rất ngoan ngoãn.
"Chờ đã." Khương Lâm Trúc cởϊ áσ khoác, mặc vào cho Lâm Hoài, nói: "Đừng chạy lung tung."
Giọng điệu có phần cảnh cáo.
Lâm Hoài hờ hững nhún vai, "Đã biết."
Lúc này Khương Lâm Trúc mới đi dưới trời mưa, anh đi đến siêu thị gần đó để mua một chiếc ô. Lúc trả tiền, anh nhìn thấy kế bên có bán lẩu Oden, Khương Lâm Trúc nhớ tới Lâm Hoài thích ăn kiểu đồ ăn hỗn hợp này.
"Trước tiên ăn chút gì đó để lót bụng vậy."
Khương Lâm Trúc gọi người đem xe đến, Lâm Hoài ngồi ở ghế phụ, cậu đang bận rộn nhai thức ăn, "Chúng ta đi ăn ở đâu!"
Thịt viên bị cắn, nước bên trong tràn ra, gây cảm giác nóng trong miệng.
"Em sốt ruột cái gì chứ?" Lâm Hoài nhẹ nhàng thở ra, Khương Lâm Trúc đưa nước, anh lấy tay nâng cằm Lâm Hoài lên, nhìn kỹ thì thấy có hơi đỏ.
Lâm Hoài nuốt thịt viên xuống, khẽ thè đầu lưỡi ra, ánh mắt Khương Lâm Trúc tối sầm lại, nhưng Lâm Hoài không để ý, hỏi Khương Lâm Trúc, "Chúng ta đi ăn ở đâu?"
Xe vững vàng chạy, Khương Lâm Trúc đáp: "Nhà của anh."
"Ồ... Hả?!"
Mưa ngày càng nặng hạt.
Lâm Hoài ghé đầu vào cửa sổ xe, bên ngoài xe cộ đang chạy không ngừng nghỉ, hòa cùng ánh đèn đường rực rỡ sắc màu.
Lâm Hoài nhớ tới, lần đầu tiên cậu và Khương Lâm Trúc gặp nhau cũng là vào một ngày thời tiết như lúc này.
~~~~~~~~~
Lời của Editor: Mấy kí tự ở tiêu đề chương không liên quan đến truyện đâu, là mình trang trí cho sinh động thôi, mọi người không cần để ý, thí dụ như chữ H cũng ko phải chương truyện có H đâu nha, bởi vì truyện ko có cảnh H.