Chương 6

Lâm Hoài lấy chìa khóa và hành lý đã gửi từ trước từ cô quản lý, cậu đi vào kí túc xá, cũng may mọi thứ không quá xáo trộn.

Vài ngày trước, cậu từ Hà Thành trở về thành phố Thường, làm quen lấy lòng cô phục trách, gửi hành lý nhờ cô trông giùm, sau đó chạy ra ngoài chơi, nhưng lại bị Khương Lâm Trúc bắt trở về.

Lâm Hoài đang ngồi xổm dưới đất thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng cười từ phía cửa, vì thế cậu ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với bạn cùng phòng mới.

“Xin chào! Mình là Lâm Hoài.”

Lâm Hoài cong môi, khóe mắt mang theo ý cười, tóc xõa mượt mà quanh cổ, trông đặc biệt ngoan ngoãn.

“Chào, chào cậu!” Các chàng trai cầm bóng rổ cảm thấy có hơi khẩn trương.

“Cái này tặng cho các cậu.”

Lâm Hoài tặng cho ba người mỗi người một thành socola.

“Cảm ơn.”

Bốn người họ đều nhanh chóng làm quen và hòa hợp với nhau.

Khương Lâm Trúc gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có muốn ra ngoài dùng bữa không, Lâm Hoài nhắn lại là cậu đang ăn cùng với bạn cùng phòng. Sự thật đúng là như vậy, họ đang cùng nhau ăn tôm hùm đất và Lâm Hoài tranh thu thời gian trả lời tin nhắn của anh.

Mèo Quán Quán: Thầy Khương, mỗi ngày thầy đều bận rộn như vậy, thế mà lại có thời gian tìm đến bạn trai để vui chơi, thầy không cảm thấy mệt sao?

Thầy Khương: …

Mèo Quán Quán: Có vẻ như thầy Khương chưa thật sự nghiêm túc trong công việc?



Thầy Khương:… Xin lỗi, là anh không sắp xếp được thời gian, anh sẽ cố gắng thu xếp để có thể ở bên em.

Mèo Quán Quán:?

Lâm Hoài cảm thấy có gì đó không đúng, cậu vừa rồi chỉ muốn trêu ghẹo Khương Lâm Trúc một chút…

Quên đi, kệ vậy.

Kể ra cũng đúng, nếu hai người họ không cố ý gặp nhau thì cơ bản thật sự rất khó gặp nhau, hai người họ nói chuyện với nhau đã hơn nửa năm nhưng rất ít khi Khương Lâm Trúc kể cho cậu nghe về bản thân.

“Lâm Hoài, cậu có muốn uống một chút không?”

Trương Thụy Tiệp đứng dậy đi lấy bia, Lâm Hoài bị đánh gãy mạch suy nghĩ, quay đầu lại gạt suy nghĩ kia sang một bên, nói: “Ừ!”

“Tốt.”

Sau khi khai giảng năm học mới, môn học chuyên ngành của Lâm Hoài cũng nhiều hơn. Mỗi ngày cậu đều phải chạy tới chạy lui giữa thư viện và lớp học, thỉnh thoảng cậu gặp phải những kẻ khó chịu thích dè bĩu, nhưng những kẻ đó đều bị Lâm Hoài và những người trong kí túc xá mắng cho một trận.

Khương Lâm Trúc gửi cho cậu vài tin nhắn nhưng Lâm Hoài chỉ có thể trả lời qua loa rồi lại tiếp tục hoàn thành bản vẽ.

Chờ Lâm Hoài nhớ tới thì đã là thứ 6, cậu vừa mới tỉnh dây, bạn cùng phòng thì đã ra ngoài chơi bóng, tiết trời đã ngả ánh nắng chiều, lúc này Khương Lâm Trúc gọi điện đến.

“A lô…” Âm giọng của Lâm Hoài vẫn đang trong trạng thái mơ màng, đã vậy còn kéo dài âm cuối, giống như một bé mèo mềm mại đang làm nũng, muốn được cưng nựng.

Tâm trạng chán nản của Khương Lâm Trúc đột nhiên lắng xuống, anh chỉ muốn ôm mèo nhỏ trong lòng mà dỗ dành.

“Em có đói không?”

“Có…..”



“Lần trước em nói bánh kem kia ăn rất ngon nên anh đã mua cho em đó.”

“… Hả? Cửa hàng bánh ngọt kia không phải là rất xa sao? Sao gửi đến được…..”

“À, anh đã mua rồi. Anh đang ở dưới lầu kí túc xá của em, anh muốn đưa em đi ăn tối.”

Lâm Hoài dụi mắt ngáp một cái, “Chờ em một chút…”

Có tiếng sột soạt vang lên từ điện thoại di động, Khương Lâm Trúc thả lỏng một chút, dựa người lên ghế, lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.

“Đi tất vào đi.”

Có tiếng lẩm nhẩm ở đầu dây bên kia, đoán chừng là người nào đó lại không tìm thấy chìa khóa phòng.

Đã tìm thấy chìa khóa.

Cúp điện thoại, đúng là bé mèo nào đó đã tìm thấy.

Khoảng ba phút sau, Lâm Hoài chạy tới xe của Khương Lâm Trúc, cậu mở cửa xe, “Em…”

“Răng rắc.”

Cửa bị khóa và đã thắt dây an toàn.

Hơi thở thiêu đốt xông thẳng vào mặt, nụ hôn bắt đầu rơi xuống vầng trán của mèo Quán Quán, sau đó là cắn nhẹ vào mũi, cuối cùng là môi, cằm được ai kia nâng lên khiến cho nụ hôn càng sâu và triền miên hơn.

Mèo Quán Quán thở không nổi nên đẩy người ra, vươn tay ra đắc ý nói: “Bánh kem nhỏ của em đâu?”