Đình Tê, con trai thứ ba của Binh Bộ thượng thư Niên gia.
Ở kiếp trước.
Niên đại nhân có ơn với Triều Thanh Nghị, hai nhà vốn rất thân thiết. Nhưng tình đồng hữu lại không sánh bằng quyền quý thế gia, Triều Thanh Nghị lựa chọn bán đứng Niên đại nhân.
Để đưa được người vào Binh bộ, Triều Thanh Nghị phối hợp cùng Chu Chính Hoành hãm hại cả nhà Niên gia. Niên gia vì thế mà bị xử trí chém đầu, chỉ có con trai thứ ba của Niên đại nhân là thoát chết.
Hiện giờ Niên đại nhân có lẽ chưa biết người mà ông coi là đồng hữu tri kỷ lại muốn một tay đoạt mạng cả nhà ông.
Hà Tịnh đi tìm hiểu chuyện nhà Binh bộ thượng thư, xác thực đã tìm được tam gia Đình Tê trong lời căn dặn. Năm đó lúc Niên gia bị xử trí, Đình Tê còn đang học đạo bên ngoài.
Triều Thanh Nghị muốn diệt cỏ tận gốc, đến cả mạng của Đình Tê cũng không bỏ qua, sai người truy sát trước.
Đình Tê sống chết thế nào, may mắn được Chu Chính Thừa cứu giúp, một mạng may mắn nhặt về nhưng cánh tay phải mãi mãi không thể dùng lực.
Triều Thanh Diên và Đình Tê vốn quen biết từ nhỏ, nàng muốn ngăn cản kiếp nạn này của Đình Tê sau đó kêu hắn khuyên nhủ Niên đại nhân đề phòng Triều Thanh Nghị.
Nhưng làm cách nào cứu Đình Tê đây?
Đình Tê học đạo bên ngoài, khoảng thời gian này đang trên đường hồi kinh chúc thọ lão tổ mẫu. Ai ngờ người còn chưa vào được thành đã bị truy sát, đến khi thoát được thì một bên tay đã phế, cả nhà Niên gia chém đầu từ lâu.
Muốn cứu Đình Tê thì phải cứu Niên gia trước.
Lúc này ở chính triều cũng vô cùng hỗn loạn, Niên đại nhân bị người ta khởi tố lạm dụng chức vụ nhưng tạm thời chưa có chứng cứ. Triều Thanh Nghị vẫn còn giả vờ giả vịt:"Hoàng thượng xin hãy truy xét rõ ràng. Niên đại nhân nhất định không phải người như vậy."
Giữa một rừng triều thần không ai giúp đỡ, chỉ có mình Triều Thanh Nghị đứng ra nói giúp. Niên đại nhân vô cùng cảm kích trong lòng, đương nhiên chỉ có Niên đại nhân mới cảm thấy như thế.
Chu Chính Hàm thầm nhủ trong lòng, Triều Thanh Nghị quả thật diễn kịch thật tốt.
"Hoàng thượng, sự việc còn chưa rõ ràng. Xin người tra xét kỹ rồi mới định đoạt."
Chu Chính Hàm xua tay:"Trẫm tự cân nhắc. Bãi triều."
Hoàng thượng không để lại người thụ lý vụ án, triều thần cũng không dám quá lời. Triều cục dần rã ra như đàn kiến, đa số đều không dám đi gần Niên đại nhân, có lẽ sợ bị liên lụy.
Triều Thanh Nghị đi tới, vỗ vai ông ấy.
"Niên ca."
Niên đại nhân xua đi vẻ mặt u ám, cảm kích nhìn Triều Thanh Nghị:"Triều đệ, cũng may lúc nãy có đệ nói giúp. Hoàng thượng hẳn là nể mặt đệ mới tạm thời coi nhẹ chuyện này."
Triều Thanh Nghị cười giả lả:"Niên đại ca đừng nói vậy. Năm đó Triều gia ta không có gì, cũng chỉ có huynh coi trọng ta."
Thấy Triều Thanh Nghị khách khí lại trọng tình, Niên đại nhân thầm ghi nhớ trong lòng. Triều Thanh Nghị bắt đầu hỏi han đến chuyện nhà của Niên đại nhân, cố ý nhắc tới tam gia Đình Tê.
Đình Tê là đứa con trai mà Niên đại nhân coi trọng nhất, cũng là đích tử duy nhất do Niên phu nhân của ông hạ sinh.
Niên đại nhân đối với người con này vừa cưng chiều vừa răn dạy. Triều Thanh Nghị biết rất rõ, nhằm vào Đình Tê đầu tiên.
"Tiểu Tê thực sự rất tài giỏi, chả bù cho hai đứa nhà ta, bị mẹ nó cưng chiều đến phát hư."
"Lão đệ không thể nói vậy được, Triều Lý còn nhỏ ham chơi là bình thường. Cũng may đệ còn có một tiểu nữ ở trong cung, coi như an ủi."
Nhắc đến tiểu nữ trong cung, nụ cười của Triều Thanh Nghị hơi cứng lại nhưng cũng nhanh chóng giấu đi.
"Thanh Diên cũng chỉ có chút bản lĩnh. Nói đến nữ nhi nhà ta mới nhớ đến Niên Thường nhà huynh, đều đã lớn cả rồi."
Niên đại nhân:"Thường nhi nhà ta làm sao bằng nữ nhi của huynh, suốt ngày chỉ biết đi theo đại tỷ nó quậy phá khắp nơi."
Đại tỷ của Niên Thường, tên gọi Niên Khởi, cũng là một thứ nữ do di nương hạ sinh. Mẫu thân Niên Khởi cũng mất sớm, Niên Khởi liền được nuôi dưỡng dưới gối Niên phu nhân.
Triều Thanh Nghị vừa đi vừa kinh ngạc:"Huynh để cho chúng nó thân cận nhau, không sợ người khác nói đích thứ trong nhà lẫn lộn sao?"
"Đích thứ không phải cũng đều là máu mủ của ta sao?"
Triều Thanh Nghị nhận ra mình bất thường, ngượng ngùng đáp theo. Nếu để người ngoài biết ông phân biệt đích thứ thì sẽ sinh ra đàm tiếu gì chứ?
Đợi ra khỏi đại môn, Niên đại nhân mới từ biệt Triều Thanh Nghị. Bóng ông ấy khuất dần, Triều Thanh Nghị híp mắt một hồi mới rời đi.
Trở về nhà, tiếng khóc lóc của Triều Thanh Bích đã vang khắp chính viện. Kèm theo là tiếng dỗ dành đầy nuông chiều của Trưng Bảo Lan. Triều Thanh Nghị nghe con gái bảo bối thương tâm, hỏi hạ nhân là chuyện gì.
Thì ra sáng sớm Triều Thanh Bích đi thưởng trà cùng các nữ quyến nhà quan, trong số họ có thân thích làm nữ quan trong cung đã nghe ngóng được một số chuyện.
An phi nương nương thịnh sủng suốt mấy tháng qua, thịnh sủng không suy.
Một đám tiểu nữ trẻ người non dạ, câu trước câu sau thẳng thắn chế nhạo Triều Thanh Bích chẳng bằng Triều Thanh Diên.
Triều Thanh Bích tức giận đến mức trà uống chưa hết đã bỏ về, một trận khóc lóc với Trưng thị.
Triều Thanh Nghị bỏ áo choàng xuống, cách tấm màn phong dỗ dành nữ nhi:"Được rồi, con đừng khóc nữa. Đợi đại sự thành công, phụ thân sẽ thay con đòi lại mặt mũi."
Triều Thanh Bích bên kia chỉ còn lại tiếng thút thít, nàng ta vén rèm trướng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
"Phụ thân nói thật không? Còn là phải hơn Triều Thanh Diên?"
Triều Thanh Nghị nhướng mày:"Nó đương nhiên không thể sánh bằng con."
Triều Thanh Bích reo lên như đứa trẻ, nhìn qua cũng biết là một thiên kim được nuông chiều từ nhỏ.
Trưng Bảo Lan nghe thế, rèm trướng cũng vén lên, chậm rãi bước ra:"Thanh Diên đã đồng ý rồi sao?"
Triều tướng quân lộ vẻ tức giận:"Không cần nó đồng ý. Ta tự có cách!"
Trưng Bảo Lan vuốt lại tóc tai, ngồi xuống bên cạnh Triều Thanh Nghị. Ở tuổi này Trưng thị vẫn bảo dưỡng rất tốt, lộ ra nét thanh tú cao quý của một phu nhân xuất thân thế gia.
"Còn có cách khác để Bích Nhi tiến cung sao?"
Triều Thanh Nghị ghé sát bên người Trưng thị nói nhỏ, Trưng thị lộ vẻ kinh diễm sau đó gật đầu:"Ta hiểu rồi. Ngày mai sẽ về hầu phủ một chuyến, chàng yên tâm."
Triều tướng quân hài lòng, nhà mẹ của đích phu nhân quyền thế chính là một trong những điểm mạnh của Triều gia.
Triều tướng quân dỗ dành Triều Thanh Bích thêm một chút rồi đến viện của Giai di nương. Trưng thị nhìn nữ nhi của mình vui vẻ soi gương chải tóc, ánh mắt chứa tia đắc ý bất thường.
Triều Thanh Diên không xứng được so sánh với nữ nhi của bà!
...............
Triều Thanh Diên cùng Hà Tịnh bước vào tiểu điện, từ xa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Chu Vĩnh Dư.
"Đức nương nương ôm con!"
Bên trong truyền tới thanh âm đầy cưng chiều của Tiết Nhan:"Được được, ta ôm ta ôm!"
"Đức nương nương, con muốn ăn điểm tâm!"
Chu Vĩnh Dư ôm lấy cổ Tiết Nhan, hai má phúng phính cứ cạ vào người nàng ấy. Triều Thanh Diên thấy một màn như thế, lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
Lúc này trông Đức phi và tiểu công chúa cứ đôi mẫu tử thực thụ, suy nghĩ này vừa dấy lên thì Triều Thanh Diên liền có ý định khác.
"Ta sai người lấy cho con!"
Triều Thanh Diên lúc này mới đi vào:"Không được. Vĩnh Dư, bụng con không tốt, chút nữa còn phải dùng bữa chính. Điểm tâm này để chiều rồi mới ăn được không?"
Nghe thấy tiếng của nàng, một lớn một nhỏ kia liền hai mắt phát sáng.
"An tỷ tỷ!"
"An nương nương!"
Triều Thanh Diên:"Cẩn thận ngã đó!"
Chu Vĩnh Dư tuột khỏi người Đức phi, nhảy nhào lên Triều Thanh Diên:"An nương nương, người có đem áo mới cho con không?"
"Có có, còn là màu mà con thích."
Chu Vĩnh Dư cười cong mắt, reo lên:"An nương nương tốt nhất!"
Đức phi ở đằng sau bĩu môi:"Tiểu lừa gạt này, vừa rồi mới nói ta tốt nhất."
Tiểu lừa gạt - Chu Vĩnh Dư:"Đức nương nương vẫn là rất tốt. Vĩnh Dư thích nhất là người!"
Tiết Nhan thành công bị tiểu công chúa dụ dỗ, vây lấy nữ hài thử y phục mà Triều Thanh Diên đem tới. Triều Thanh Diên nhìn thấy sự kiên nhẫn của Tiết Nhan, trong lòng đã tự có tính toán.
Tối hôm đó ở Viên Di cung, nàng nói ý định của mình với hoàng thượng. Chu Chính Hàm gắp một đũa thức ăn:"Nàng không phải rất quý Vĩnh Dư sao? Trẫm có thể để con bé ở dưới gối nàng mà nuôi dưỡng. Tiết Nhan còn trẻ người, trẫm lo nàng ấy không có kinh nghiệm nuôi dưỡng hài tử."
Dù trong bụng Triều Thanh Diên rất muốn nhưng hiện tại còn quá nhiều thứ phải làm, ngộ nhỡ không thể chăm sóc Vĩnh Dư chu đáo thì nàng sẽ rất áy náy.
"Hoàng thượng không thấy dáng vẻ kiên nhẫn từ tốn của Đức phi lúc ở cùng công chúa, nói là mẫu tử thực thụ cũng không ai nghi ngờ. Thϊếp nghe cung nhân nói Đức phi rất thương Vĩnh Dư, ngày nào cũng đến đó thăm con bé, không gặp được thì lòng dạ liền không yên."
Chu Chính Hàm đương nhiên hiểu tính khí của Đức phi, hắn ngẫm lại một chút, thở dài:"Chuyện nuôi dưỡng công chúa này, để trẫm nghĩ một thời gian."
Chu Chính Hàm không nghi ngờ gì phẩm chất của Tiết Nhan. Hắn chỉ sợ Tiết Nhan sẽ nuôi nữ nhi bảo bối của hắn thành một con khỉ nhỏ! Hắn cũng không muốn sau này suốt ngày phải tức giận đến dở khóc dở cười như lão Tiết hầu.
Nhưng nói Tiết Nhan rất thương Chu Vĩnh Dư, chuyện này hắn tin được.
"Chuyện này cũng nên hỏi ý của Vĩnh Dư một chút. Trẻ nhỏ, người nào tốt với nó, nó sẽ tự cảm nhận được."