Tin Chu Chính Hoành chết trong ngục truyền đến tai hoàng thượng, hắn gật đầu coi như đã rõ.
Hắn không độc ác đến nỗi phanh thây xẻ thịt người kia. Chỉ có Hạ thị sau khi chết đã bị phế bỏ, mộ phần của bà ta nằm bên ngoài cung, cách rất xa với kinh thành.
Còn Chu Chính Hoành, hắn đem xác Tương Nhu và y chôn chung một chỗ, cùng lúc an táng ở chỗ Hạ thị.
Ngày an táng chỉ có Gia Nguyên công chúa đến tiễn đưa.
Chu Chính Nguyên biết Hạ thị là người đã hại chết mẫu hậu nàng nhưng tam ca chưa từng làm tổn thương nàng, hắn thường lén lút đối với nàng yêu thương như muội muội ruột thịt.
Lúc Chu Chính Hoành bị bắt giam vào ngục, nàng vào gặp hắn.
Vừa nhìn thấy Chu Chính Nghiên, khuôn mặt hắn lập tức tái nhợt:"Muội đừng qua đây! A Nghiên, muội không được nhìn ta!"
"Lão tam ca."
Trước giờ Chu Chính Hoành ở trước muội muội vẫn luôn là kẻ phong quang vô hạn, khí thế ngút trời. Bây giờ hắn thảm hại như thế, hoàn toàn không muốn muội ấy nhìn thấy.
Chu Chính Nghiên không dám tin người thường ngay vui cười trêu chọc nàng, lại khi quân tạo phản. Nàng ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chất vấn muốn hỏi tại sao, nhưng khi nhìn thấy tam ca bị trói lại như tù binh trong ngục, nàng đột nhiên không biết hỏi gì nữa.
Chính Hoành cúi mặt, nói với nàng:"A Nghiên, sau này muội cứ coi như không có lão tam ca. Bí mật giữa ta và muội, mãi mãi phải giữ trong lòng."
Chu Chính Nghiên khóc không nổi, nàng xoay người rời đi. Tiểu cô nương nhỏ tuổi như thế không chịu nổi đả kích, vừa ra khỏi ngục mới khóc như mưa.
Nàng không hiểu đấu tranh ở nơi cung cấm, không hiểu được giữa huynh đệ tỷ muội hoàng gia hiếm khi có cái gọi là tình thân. Nàng sống trong sự bảo bọc của hai huynh trưởng, không hiểu ở ngoài kia có bao nhiêu dối trá hiểm nguy.
An táng xong bọn họ, nàng để lại một cái chuông đồng buộc sợi chỉ đỏ bên mộ Chu Chính Hoành. Từ đó trở đi, không quay lại lần nào nữa.
Mãi đến sau này, Chu Chính Nghiên thỉnh thoảng nhớ đến, có một người từng nói với nàng.
"A Nghiên, sau này muội lắc chuông một lần. Tam ca sẽ đến bảo vệ muội."...............
Mùa xuân năm tiếp theo, hoàng hậu hạ sinh đứa trẻ đầu lòng, thái tử Chu triều.
Chu Hoắc Hoàng.
Thái tử sinh ra khóc lớn khỏe mạnh, hoàng thượng yêu thương không nỡ buông tay. Hoàng hậu sinh xong, dưới sự chăm sóc của Trúc nữ quan, nàng xinh đẹp như đóa hoa mềm mại. Hoàng thượng độc sủng hoàng hậu, chuyện này đã không còn xa lạ với người trong cung. Hoàng hậu bây giờ thêm xinh đẹp, hoàng thượng càng ngứa ngáy trong lòng, bên nhau nhiều năm vẫn mặn nồng ân ái.
Chu Hoắc Hoàng đầy tháng, Triều Thanh Diên đích thân cảm tạ A Mãn Nương đã luôn chăm sóc nàng. Cộng thêm trước đó A Mãn Nương chữa trị cho Thục phi, đến nay tình trạng nàng ấy đã khởi sắc. Hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh vô cùng, phong cho bà ấy làm Trung Uyên nữ quan.
Tiệc đầy tháng của thái tử mở cung yến, nàng mời Niên phu nhân và tỷ muội Niên gia vào cung. Từ sau chuyện từ chối sính lễ của Dục Minh vương, hiếm hoi có nhà nào đến dạm hỏi, Niên Khởi được yên bình một phen.
Triều Thành Diên mặc phượng bào, gương nhan hiền hòa bồng bế tiểu thái tử, nàng cười:"A Hoàng của chúng ta đã biết cười với người lạ, bổn cung còn sợ hôm nay nó sẽ khóc đến ầm cả điện."
Niên phu nhân ngồi bên cạnh cười theo:"Thái tử điện hạ bắt đầu có nét rồi. Mắt rất giống hoàng thượng, mũi và miệng thì lại giống nương nương."
Triều Thanh Diên đưa tiểu thái tử cho nhũ nương bế:"Bá mẫu đừng nói thế. Hoàng thượng còn nói không muốn nó giống ta, nếu không sau này hắn sẽ không nỡ dạy dỗ nó."
"Hahaha."
Niên phu nhân ngồi cùng Triều Thanh Diên và các phu nhân cáo mệnh khác trò chuyện, tỷ muội Niên gia cùng những tiểu thư nhà khác lui ra ngoài.
Triều Thanh Diên ban thưởng cho cung phi và những cáo mệnh, cố tình phớt lờ nhà mẹ là Trưng Bảo Lan. Trưng thị thất thế ngồi khuất ở bàn trong, nhìn Triều Thanh Diên mặc phượng bào cao quý ngồi trên ngôi cao, đối đãi với Niên phu nhân tôn kính, cứ như Niên gia mới là nhà mẹ của nàng.
Trưng thị bên này chướng khí mù mịt, Triều Thanh Bích bên kia không khá là mấy.
Tuy Triều gia đã qua biển lửa, nhưng chuyện xấu kia đã hủy đi danh tiếng của nàng, nàng ấy khó mà gả ra ngoài. Hơn hết, Triều Thanh Bích được phụ mẫu cưng chiều, con mắt đã cao hơn cái đầu.
Người ưng thuận thì nàng ấy chê bai gia cảnh, người nàng ấy thích thì chê bai nàng ấy. Kết quả quần đi quẩn lại, Triều Thanh Bích vẫn chưa gả cho ai.
Hôm trước có đích tử của nhà quan đến dạm hỏi, nói ngưỡng mộ nàng ta đã lâu. Triều Thanh Bích chưa kịp vui mừng đồng ý thì đối phương nói đến muốn hỏi nàng làm thϊếp, Triều Thanh Bích tức giận đến đá đổ bàn trà, đức hạnh như thế có ai mà muốn lấy nàng ta nữa.
Hôm nay thϊếp mời đưa đến phủ, triệu mẫu tử họ vào cung, Triều Thanh Bích vốn không muốn đi. Nhưng Trưng thị nói, bây giờ chỉ còn cách nhờ cậy hoàng hậu thì mới mong tìm cho nàng một nhà tốt. Đến khi thấy Thanh Diên phượng bào cao quý, trang sức hoàng kim. Nàng ta ganh ghét không chịu được liền bỏ ra ngoài.
Nếu không phải năm đó Triều Thanh Diên vô sỉ bò lên giường của hoàng thượng thì phượng vị đã là của nàng ta, nào đến lượt kẻ xuất thân ti tiện kia ngồi lên?
Vẻ mặt ghen ghét của Triều Thanh Bích làm mấy tiểu thư khác cười cợt:"Triều tỷ tỷ, tỷ vẫn là nên chấp nhận cầu thân của Cúc gia đi. Tuy làm thϊếp nhưng cũng có chút thân phận, đừng mộng tưởng đến vị trí kia nữa."
Tường tiểu thư che khăn:"Có ai mà không biết, hoàng thượng yêu thương hoàng hậu thế nào chứ."
Các tiểu thư ở đây, có không ít người từng được đề bạt tiến cung. Nhưng sau khi Thanh Diên được phong hậu, phụ mẫu họ đã tính đến chuyện kết thân với nhà khác. Biết đường mà lui, bọn họ sống tốt hơn Triều Thanh Bích nhiều.
Triều Thanh Bích hung hăng trừng:"Nữ nhân trong thiên hạ, có ai không mơ tưởng đến vị trí kia? Các ngươi dám nói mình chưa từng? Nếu không phải Triều gia không may sa cơ, các ngươi có thể ở đây châm chọc ta sao?"
Mạc tiểu thư cười thành tiếng:"Cái gì gọi là không may sa cơ? Triều gia cùng Dục Minh vương tạo phản bất thành, bị hoàng thượng trừng trị, đã đồn ầm ầm ở ngoài kia kìa. Nếu không phải nhờ có hoàng hậu nương nương, ngươi có cơ hội ở đây lớn tiếng sao? Còn ở đó mộng tưởng hão huyền, đúng là không biết tự lượng sức."
Tường tiểu thư đi đến bên cạnh Mạc tiểu thư:"Mạc tỷ tỷ đừng nói thế. Dù sao người ta vẫn là đích nữ nhà họ Triều, tỷ nên chừa cho người ta mặt mũi đã chứ."
Hai bên nói qua nói lại, Triều Thanh Diên tính khí không tốt, đẩy ngã Mạc tiểu thư, khiến cô ấy bị thương không nhẹ. Một đám cô nương lập tức nháo loạn, truyền đến chỗ Triều Thanh Diên.
Nghe Triều Thanh Bích đả thương người ta, sắc mặt Triều Thanh Diên không có quá nhiều quan tâm, chỉ phân phó Thiềm Ninh qua đó một chuyến. Thiềm cô nương đi qua, chẳng mấy chốc đã xử lý xong mọi chuyện.
Triều Thanh Bích đánh Mạc tiểu thư, Mạc tiểu thư không phải dạng vừa, cáo trạng với phu quân tương lai của nàng ta. Nhà phu quân tương lai của Mạc tiểu thư có gia thế không nhỏ, phu quân nàng ta ở trên triều trả đũa Trưng Viên hầu, kết quả khiến Trưng gia thêm một trận nghiêng ngả.
Trưng hầu phu nhân chịu không nổi, đích thân đến Triều gia một chuyến. Trưng Bảo Lan lâu ngày mới nhìn thấy mẫu thân, kích động ôm lấy bà:"Mẫu thân, A Lan khổ quá."
Trưng thị là đích nữ do bà và Trưng Viên hầu nuông chiều nuôi lớn, là niềm kiêu hãnh của Trưng phủ. Mẫu tử liền tâm, tuy trách con gái trong chuyện liên lụy nhà mẹ nhưng bà làm sao nỡ bỏ mặc nữ nhi của mình.
Hầu phu nhân dỗ dành con gái một lúc, Trưng Bảo Lan rưng rưng:"Phụ thân có phải còn giận con lắm không?"
Hầu phu nhân đầu đã bạc trắng, đối với nữ nhi vẫn yêu chiều như cũ, bà thở dài:"A Lan, trong chuyện này quả thật phụ thân vẫn rất giận con. Ban đầu chính ta đã nói cha con hai người không nên nghe theo Triều Thanh Nghị, con xem liên lụy cả nhà ta, Triều Thanh Nghị có còn phu thê tương kính với con nữa không?"
"Năm đó ta đã nói rất nhiều lần. Con là chủ mẫu, phải đối xử thật tốt với thê thϊếp con cái trong nhà, dù không thích họ cũng không thể bạc đãi họ. Con nghe theo Triều Thanh Nghị, ức hϊếp mẫu tử Minh thị quá thể. Kết quả bây giờ người ngồi trên cao kia là thứ nữ năm xưa con đối xử tệ bạc, nàng ta có thể không hận con sao?"
Trưng Bảo Lan hoảng hốt:"Nhưng năm đó, quả thật hoàng thượng chọn Thanh Bích. Vị trí kia là tiểu tiện nhân kia cố ý giành lấy!"
Hầu phu nhân trách mắng:"Hoàng thượng không muốn, ai có thể giành chứ? Hoàng thượng say rượu lầm lẫn, chuyện như thế mà nhiều năm qua con vẫn tin được! Bên cạnh hắn có không ít thuộc hạ, nếu thực sự hắn muốn Thanh Bích thì làm sao có chuyện lầm lẫn xảy ra?"
Sắc mặt Trưng Bảo Lan tái nhợt, nhớ lại lúc nhìn thấy hoàng thượng trong phòng Triều Thanh Diên, bộ dạng kia rõ ràng là bảo vệ nàng. Một người say rượu lầm lẫn thì không có chuyện như thế được!
Hoàng thượng cố ý, để Triều Thanh Diên gả thay.
Triều Thanh Diên mới là người mà hắn chọn.
Trưng Bảo Lan bần thần, bà nắm lấy áo hầu phu nhân:"Mẫu thân, phải làm sao đây? Thanh Bích của con không xong rồi, cả đời này của nó không xong rồi.."
Hầu phu nhân tức giận:"Con hồ đồ hết lần này đến lần khác, vì cái lợi trước mặt mà chấp nhận hôn sự với Dục Minh vương, bây giờ khiến cho danh tiếng của Thanh Bích bị hủy hoại. Thanh Bích...đứa nhỏ này..."
Đoạn, hầu phu nhân ôm trán trách móc Trưng Bảo Lan.
"Trước đây Triều gia uy phong, người ta có thể nể mặt gia thế mà nhìn tới nó. Nhưng bây giờ thì sao? Nó bị con nuôi dưỡng đến ngông cuồng kiêu ngạo, chuyện không vừa ý đã động tay động chân đánh người trong yến tiệc, đây là đức hạnh của một thiên kim thế gia nên có sao?"
Trưng Bảo Lan hối lỗi cúi đầu, phát ra tiếng khóc nhỏ.
"Mẫu thân..."
Hầu phu nhân nhắc đến chuyện gần đây trong triều:"Phụ thân con đã già rồi, không chuyện nổi lưỡi đao sắc bén. Thanh Bích đánh người ta một cái, nhà chồng tương lai của người ta liền giận chó đánh mèo phụ thân con. Con không thể dạy dỗ Thanh Bích đàng hoàng thì nên nhanh chóng gả nó đi, để nó thành thân rồi thì nên an phận một chút!"