Chương 2: Chu Chính Hàm

Hoàng đế nợ tình chưa trả dứt.

Ta là hoàng đế Đại Chu, Trung Chu Đế, tự gọi Chu Chính Hàm.

Ta đã chết, dưới tay của sủng phi Tương thị và vương đệ Chu Chính Hoành.

Ngày ngã dưới chân long sàng, thứ duy nhất ta nhìn thấy là đôi mắt đầy quyền vọng của hoàng đệ và nụ cười kiêu ngạo của Lệ phi Hạ thị.

Cuộc đời ta cứ thế mà kết thúc sao?

Ta là đích tử, Thường An hoàng hậu là mẫu hậu ta. Mẫu hậu là nữ thân xuất thân Võ thị, một trong những đại tộc của Chu triều. Ngoài ta ra, dưới gối còn một bào đệ tên Chu Chính Thừa.

Ta được bồi dưỡng, tư chất sớm đã vượt xa những đứa trẻ bình thường. Ngày tháng ở Phượng Nguyên điện năm đó, trôi qua êm ả được vài năm.

Phụ hoàng không thích mẫu hậu, ngài nói mẫu hậu cứng nhắc quy củ, không am hiểu tình trường như phi tử của ngài.

Phụ hoàng thích nhất là Hạ thị, chính là vị Nguyên Cung phi ở Tử Giao cung. Mỗi lần cung nhân bẩm báo phụ hoàng ở nơi đó, mẫu hậu ta đều rũ mắt buồn bã.

Đối với ta mà nói, mẫu hậu là người hiền từ đoan thục, tôn quý nhất thiên hạ. Hạ thị kia làm sao sánh bằng người?

Mùa xuân năm ta mười hai tuổi, mẫu hậu mang thai tiểu hoàng muội. Sau mấy canh ròng rã hạ sinh, mẫu hậu ta chỉ kịp để lại hơi thở cuối cùng cho muội muội rồi lặng lẽ ra đi.

Mẫu hậu hoăng, phụ hoàng chưa từng đến Phượng Nguyên cung một lần. Chỉ phái người đặt tên cho tiểu hoàng muội, gọi Chu Chính Nghiên.

Ta ôm muội muội đáng thương trong lòng, hoàng đệ Chu Chính Hàm bên cạnh non nớt níu góc áo ta:"Ca..."

"Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ hai người."

Chu Chính Thừa dựa đầu vào vai ta, ánh chiều rọi lên đại môn một cách buồn bã.

Giờ đây chỉ còn bọn ta nương tựa lẫn nhau.

Ta đến tuổi lập phủ, hoàng đệ và tiểu muội phải giao lại cho hoàng tổ mẫu nuôi dưỡng. Có tổ mẫu che chở, bọn họ ở trong cung sẽ sống tốt hơn.

Hạ thị vốn dĩ là một con rắn độc, vì muốn giành lấy ngôi vị thái tử cho Chu Chính Hoành. Sau khi ta xuất cung năm lần bảy lượt bị bà ta mưu sát, lần nào tìm ra chứng cứ, phụ hoàng cũng mắt nhắm mắt mở che chở cho bà.

Ta bị truy sát, ngã xuống vách núi suốt ba ngày, ở dưới đó uống sương nuốt máu. Ta thề rằng cả đời sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai. Từ vách núi tử thần bò lên, ta đã thấm nhuần cái gọi là thế sự vô tình.

Năm ta mười sáu tuổi, hoàng tổ mẫu qua đời. Chẳng còn ai cản trở, phụ hoàng lập Hạ thị làm kế hậu. Bất chấp sự ngăn cản của các đại gia tộc, phụ hoàng sẵn sàng gϊếŧ gà dọa khỉ dọn đường cho nữ nhân của ông ấy.

Trong mắt ta, thứ vô nghĩa ngu si nhất là ái tình.

Bẵng qua ba năm, quyền lực trong tay ta và có Võ thị hậu thuẫn, chỗ đứng của ta trong triều càng thêm vững mạnh. Sau khi liên hôn với nữ nhi Mạn gia, ta tiếp tục tìm trắc phi nạp vào phủ. Hoa đăng hội năm đó, ta đã gặp nàng.

Triều Thanh Diên.

Thích khách ám sát tấn công hoa đăng hội, nàng bị người của Triều gia bỏ lại. Đứng giữa hỗn chiến nguy hiểm trùng trùng, trông nàng đáng thương như vật nhỏ lạc mẹ.

Xuất phát từ sự đồng cảnh ngộ trong quá khứ, ta vươn tay kéo nàng chạy trước. Cũng không phải lần đầu ôm lấy nữ tử nhưng khi ôm nàng vào l*иg ngực, cảm xúc trong ta hỗn độn bất ngờ.

Thuộc hạ ta nói nàng là thứ nữ của Triều tướng quân, không phải mục tiêu ban đầu, trong lòng ta có chút thất vọng.

Nhưng Triều gia không muốn đưa nàng ra trước mặt, lôi kéo Triều Thanh Bích lượn lờ xung quanh. Đích nữ Triều gia vừa nhìn đã biết là tiểu thiên kim kiêu ngạo từ nhỏ, một nữ tử ăn nói ngốc nghếch như vậy, sớm muộn cũng sẽ gây họa.

Ngoại công ta nói, nữ tử Triều gia nhất định phải lấy, như vậy mới thuận lợi khống chế Triều tướng quân.

Ta lập tức nghĩ đến kế sách đê hèn.

Đưa sính lễ đến Triều phủ, lợi dụng bản thân đang say mèm tiến vào khuê phòng nàng. Sáng hôm sau Triều phủ phát giác thì mọi chuyện đã gạo nấu thành cơm, nhìn nàng chịu khổ quỳ dưới đất, trong lòng ta cũng áy náy khôn nguôi.

Nhưng chỉ cần nàng an phận ở thái tử phủ, ta liền đảm bảo cho nàng cuộc sống bình yên phú quý.

Sàn đấu vương quyền đến hồi chiến, ta thuận lợi đăng cơ. Vì muốn bù đắp cho nàng, ta phong nàng làm phi tử. Hào "An" ta ban tặng, hàm ý mong nàng có thể an yên vui vẻ.

Có lẽ trong số các nữ nhân oanh yến bên cạnh, người ta thấy có lỗi nhiều nhất là nàng. Từ một nữ tử tự do vui vẻ, lại bị ta lợi dụng giam vào l*иg son của hậu cung.

Bình thường nàng ít nói ít cười, ta cứ nghĩ con người nàng đơn giản khô khan, không biết một mặt khác nàng cũng là nữ nhân suy nghĩ nhiều.

Ta không đến tẩm cung của nàng, sợ một ngày đối mặt với đôi mắt đó, ta lại nhớ đến đêm cưỡng đoạt nàng ở Triều phủ. Nhớ đến một Triều Thanh Diên đã bị ta hủy hoại.

................

Triều cục rối loạn, ta bị Chu Chính Hoành và đám gian thần xoay như chong chóng, mỗi ngày đều mệt mỏi bãi triều. Tương thị tiến cung, bề ngoài chỉ là nữ nhi nhỏ bé của một quan tam phẩm.

Ta thấy Tương thị điềm đạm ngoan ngoãn, khẽ vuốt ve những lúc ta thịnh nộ. Cùng với nàng ấy, ta dần buông bỏ lớp phòng vệ, tin tưởng nàng ấy sẽ xoa dịu sự mệt mỏi mà bên ngoài gây ra.

Ngày độc dược bộc phát, ta mới biết mình quá ngây thơ. Phòng trong phòng ngoài, cũng không đề phòng được người bên gối.

Tương thị vốn là người mà lão bà thái hậu kia sắp đặt, sau khi làm sạch danh phận liền dâng đến trước mặt ta. Chiếm lấy sự tin tưởng, khiến ta không còn cảm thấy cô độc, đến lúc thời cơ chín muồi liền hạ thủ đoạt ngôi.

Gươm trong tay Chu Chính Hoành đâm xuống, ta hối tiếc có ích gì?

Ta chết rồi.

Hóa thành một linh hồn lơ lửng, chứng kiến vương triều một lần nữa biến động. Ngoại công Võ thị bị xử chết toàn gia, trung thần của ta lần lượt đều thà chết cũng đứng thẳng, tự vẫn giữ trung hiếu.

Tiểu hoàng muội mà ta yêu thương nhất, bị ép gả liên hôn đến nơi Chu triều không thể nhìn tới. Cuối cùng muội ấy không chịu nổi cảnh bị phu quân hành hạ, chết lúc chỉ mới mười bốn tuổi.

Những người vì ta mà đầu rơi máu chảy, ta cẩn thận ghi nhớ từng người một. Nguyện kiếp sau quân thần trùng phùng, huynh muội gặp lại nhau.

Cả linh hồn ta bị kéo đến một nơi khác, ở đó ta nhìn thấy Triều Thanh Diên. Nàng vuốt lấy ngọc bội năm đó ta tặng ở đại lễ phong phi, tha thiết đặt môi lên.

Có lẽ vì miếng ngọc bội liên kết này, ta biến thành linh hồn đi sau dõi theo từng bước của nàng.

Ta phát hiện Triều Thanh Diên thì ra còn có một mặt khác. Nàng ấy nắm lấy thanh gươm bén nhọn, gϊếŧ tên phản tặc chặn nàng ở cửa cung. Đem cái xác một cung nhân đã chết trước đó hoán đổi y phục, tự mình châm lửa đốt tẩm cung.

Ánh mắt bình tĩnh của nàng lúc ánh lửa cháy tanh tách khiến cõi lòng ta chấn động.

Triều Thanh Diên gia nhập binh quân gián điệp dưới trướng Chu Chính Thừa. Cũng may năm đó ta vì không muốn đệ ấy dính vào vương quyền, lúc ban phủ đã chọn nơi cách xa Đại Kinh.

Đại nạn ập đến, Chu Chính Thừa may mắn thoát kịp. Mai danh ẩn tích, chờ ngày giúp ta báo thù.

Triều Thanh Diên gặp lại Chính Thừa, đệ ấy lập tức nhận ra nàng.

Chính Thừa không muốn nàng mạo hiểm, nói rằng có thể đưa nàng rời kinh, sống một đời bình an.

"... chàng đã chết trước mắt ta mà ta chẳng thể làm gì. Nếu như không báo thù, ta e rằng cả đời này mình chẳng còn lẽ sống."

Triều Thanh Diên đã nói như thế.

Nàng ở trong quân doanh ngậm đắng nuốt cay, nằm gai nếm mật. Từng chiến hữu đồng minh lần lượt ngã trước mắt nàng, nàng vẫn chỉ cảm thán thế sự vô thường.

Thỉnh thoảng ta vẫn bắt gặp nàng ngẩn ngơ ngồi trên gốc đá, nhìn về trời mây xa xăm, hướng đến vì sao tỏa sáng.

"Nương thân, con phải tồn tại như thế đến bao giờ?"

Gió lạnh khẽ thổi, chẳng ai có thể đáp lời nàng. Ta ngồi bên cạnh muốn vươn tay vỗ về, chỉ có thể chạm vào hư không.

Ta đã chết. Cái chết của ta triệt để thay đổi Triều Thanh Diên, làm điểm đen trong lòng nàng càng thêm lớn.

Sáu năm của Triều Thanh Diên cứ thế trôi qua, cho đến ngày quân binh hùng mạnh tiến vào Đại Kinh.

Nàng muốn gϊếŧ Triều Thanh Nghị, nhưng lúc gươm của nàng hạ xuống, ta dùng chút linh khí của mình ngăn lại.

Không biết là linh khí có tác dụng hay là nàng đã đổi ý, nàng đã không gϊếŧ ông ta.

Ta ngăn nàng gϊếŧ ông ấy chẳng phải xuất phát từ lòng tốt, ta chỉ không muốn sau này nàng phải chịu nỗi oán hận chính mình tự tay đoạt mạng thân phụ.

Cái cảm giác căm ghét chính mình, ta không mong nàng trải qua.

Sau khi tha mạng cho Triều Thanh Nghị, nàng leo lên ngựa tiến vào hoàng cung. Đệ đệ của ta đã thành công chiếm lĩnh Đại Kinh, chuyện còn lại phải làm chính là xử chết hôn quân Chu Chính Hoành.

Ta cứ tưởng sau khi nàng gϊếŧ chết hắn, bản thân có thể thanh thản bắt đầu cuộc sống mới. Ta không thể ngờ nhiều năm trôi qua, nàng đối với ta vẫn nguyên tâm trao gửi.

Độc dược bộc phát, ta cố dùng sức lau máu cho nàng nhưng ta chỉ là một linh hồn. Nhìn thấy nàng đau đớn ngã dưới chân mộ, ta cuối cùng cũng hiểu cái gọi là yêu nhưng không thể chạm vào.

Triều Thanh Diên, ta nợ nàng. Kiếp sau, nếu thực sự có kiếp sau...

Linh hồn của ta tan biến, cùng nàng sống chết bên nhau. Ta cũng chẳng có gì hối tiếc nữa.

...............

Tỉnh lại, ta thấy mình đang ở Long Nguyên cung. Triệu công công, lão trung thần bên cạnh ta năm nào.

"Bệ hạ, người tỉnh dậy sớm vậy?"

Triệu lão công công ở kiếp trước, sau khi ta băng hà, ông cũng đã tự vẫn ở thiền điện. Ta nắm lấy cánh tay ông ấy, cảm giác vô cùng chân thật.

"Bây giờ là lúc nào?"

Triệu công công khẽ đáp:"Bệ hạ, chỉ mới giờ Dần."

"Ý trẫm là năm nào?"

Triệu Hải hơi kinh ngạc nhưng vẫn đáp:"Hiện giờ là Trung Chu tam niên, bệ hạ đã đăng cơ được ba năm."

Trung Chu tam niên, cách thời gian Chu Chính Hoành tạo phản đến một năm trời.

Ta đã trùng sinh.