Có một đôi tình nhân ngồi cùng xe ngắm cảnh với bọn họ , đang giơ di động chụp hình tự sướng.
Hứa Gia Niên cũng không thể ngoại lệ, lấy ra di động quay chụp cảnh đẹp ven đường, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng nước cùng tiếng hét chói tai của du khách.
Chụp mấy tấm, Hứa Gia Niên cúi đầu kiểm tra ảnh chụp, Lận Hạ đột nhiên tới gần, nhẹ giọng nói: “Chúng ta còn không có chụp ảnh chung.”
Hứa Gia Niên sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía anh.
Tầm mắt Lận Hạ từ trên di động của đôi tình nhân chuyển về , hỏi Hứa Gia Niên: “ Chụp trên di động có phải là không được nghiêm túc lắm hay không? Hay là lần sau, anh hẹn thợ chụp hình trước ?”
Hứa Gia Niên cong lên khóe môi, mở camera giơ di động lên , câu lấy cổ anh ghé mặt sát vào , “Không cần, cứ chụp như vậy cũng được .”
Thái dương của Lận Hạ và cậu chạm nhau, nhìn màn hình điện thoại thử cười một cái.
Hứa Gia Niên chụp liền mấy tấm, xong rồi mở album ảnh ra nhìn, cười nói: “ Chụp lại chụp lại , anh cười nhìn cứng ngắc à .”
Lận Hạ có chút ảo não: “Xin lỗi, anh không biết chụp lắm .”
“ Vậy thì như vầy,” một tay Hứa Gia Niên ôm mặt anh : “ Anh nhìn em , không cần cười.”
Lận Hạ theo lời nghiêng mặt, rũ mắt nhìn Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên giơ di động điều chỉnh góc độ: “ Tốt lắm , cứ như vậy, một, hai, ba ——”
Trong lúc đếm ba cậu ấn chụp, đồng thời quay đầu nhanh chóng hôn lên cằm Lận Hạ .
Lận Hạ cứng đờ, ngốc lăng mà nhìn cậu.
Hứa Gia Niên nhìn anh cười đến đôi mắt cong cong.
Lận Hạ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu không nhúc nhích, Hứa Gia Niên để cho anh chậm rãi phản ứng, cúi đầu kiểm tra ảnh chụp.
Qua vài giây, đột nhiên có một cánh tay đặt lên trên eo, nhẹ nhàng đem cậu ôm.
Khóe môi Hứa Gia Niên giơ giơ lên, đơn giản xích tới gần trong l*иg ngực anh, đưa di động hỏi anh bức ảnh nào đẹp hơn .
Lận Hạ đem cằm gác lên trên vai cậu, nói cậu đem ảnh chọn được rồi gởi qua cho mình.
*
Trò chơi mạo hiểm ở đây so với tưởng tượng của Hứa Gia Niên kích thích hơn nhiều , toàn bộ hành trình 40 phút, có mấy chỗ khúc cao cùng chỗ cua gấp suýt nữa làm cậu thét chói tai ra tiếng, thời điểm bị Lận Hạ nắm tay đi ra tim đập nhanh còn chưa có bình phục lại .
Cậu giữ chặt Lận Hạ: “Chúng ta lại chơi một lần nữa đi.”
Tóc cùng với khuôn mặt của cậu bị mồ hôi và nước suối bắn ra làm ướt một ít, làn da bị phơi đến có chút hồng.
Lận Hạ nhận lấy khăn mà nhân viên đưa tới lau mặt cho cậu , “Buổi chiều đi, bây giờ tới lúc bắt đầu lại còn muốn chờ nửa tiếng, vừa lúc thời gian giữa trưa nắng sẽ gắt lắm.”
Hứa Gia Niên nhìn ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu , lập tức thay đổi chủ ý: “Cũng đúng.”
****************