Lận Hạ cưỡi xe đạp chở Hứa Gia Niên hóng gió ở công viên Tân Giang.
Y lái xe rất vững, Hứa Gia Niên ngồi một bên ở yên sau, tay giữ nệm xe bảo trì cân bằng, một bên thưởng thức phong cảnh bờ sông, cảm thụ thích ý nghe gió thổi bên tai.
Có tình nhân hoặc người một nhà cưỡi xe đạp hai người,có xe đạp ba người chạy ngang qua đang cố sức mà đạp, thấy Hứa Gia Niên thoải mái mà ngồi không ở đằng sau, không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.
Hứa Gia Niên nhịn không được cười: Hâm mộ đi? Hâm mộ đi thôi!
Cậu đang đắc ý, Lận Hạ vẫn luôn lái thật sự ổn đột nhiên phanh gấp một cái, Hứa Gia Niên theo quán tính ngã về phía trước , theo bản năng ôm lấy eo anh, mặt dán ở trên lưng anh , cách một tầng quần áo mùa hè hơi mỏng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng khí tức của đối phương, cả người bừng nóng lên một chút.
“Xin lỗi, đột nhiên có một con chó chạy ra.” Lận Hạ chống một chân xuống đất dừng lại, quay đầu lại xem cậu, “Đâm đau?”
Hứa Gia Niên vội vàng buông anh ra , dẫm một chân ổn định : “Không có việc gì.”
Lận Hạ nhẹ nhàng thở ra, nhìn chủ nhân con chó chạy lại đây đem nó dắt đi.
Trước khi xuất phát lại lần nữa,y do dự một lát, quay đầu lại nắm tay Hứa Gia Niên lên vòng đến trên eo của mình, “ Cậu ôm tôi lại đi, tôi chạy chậm một chút.”
Bàn tay của Hứa Gia Niên bị anh ấn dán ở trên bụng, cơ hồ có thể sờ đến hình dạng cơ bụng của anh ấy.
Hứa Gia Niên đỏ mặt “Nga” một tiếng,nắm lấy một chút áo trước bụng Lận Hạ, cánh tay vòng chặt ôm lấy đối phương, ra vẻ trấn định nói: “Xem ra, đạp xe đạp hóng gió vẫn là không quá an toàn.”
Lận Hạ dẫm lên chân bàn đạp lại lần nữa xuất phát, một bên nói: “ Bạn của tôi có cái nông trang ở vùng ngoại thành , lần sau muốn đi hóng gió có thể đi bên kia.”
Hứa Gia Niên còn tưởng rằng anh ấy sẽ nói lần sau sẽ không lại chở cậu đi hóng gió, không nghĩ tới là sẽ đưa ra một loại phương án khác, hơn nữa nói cũng thực uyển chuyển, “Lần sau muốn đi hóng gió”,ý là anh ấy sẽ lại dẫn cậu đi.
Cậu chỉ là lười đến động, nhưng Lận Hạ chở cậu đi hóng gió lại không cần cậu xuất lực, tương phản, cậu còn cảm thấy rất lãng mạn.
Vì thế cậu nghiêng mặt nhẹ nhàng dựa lên lưng Lận Hạ : “Ân.”
Động tác dẫm lên chân bàn đạp của Lận Hạ trượt một cái, khóe môi hơi hơi giơ lên.
Cưỡi xe chạy một vòng, Hứa Gia Niên thấy bên cạnh công viên có quầy bán quà vặt, nói muốn đi mua nước uống.
Lận Hạ đem xe ngừng ở một bên, gỡ nón bảo hiểm xuống.
Hứa Gia Niên thấy trên trán anh có một lớp mồ hôi tinh mịn , áo trước ngực cũng ướt một mảng, tức khắc sửng sốt.
Đối phương toàn bộ hành trình đều biểu hiện thật sự nhẹ nhàng, một bên lái xe một bên cùng cậu nói chuyện, hơi thở đều đều không có chút thở dốc, Hứa Gia Niên còn tưởng rằng anh không mệt……
Cũng may cậu có thói quen mang khăn giấy theo bên mình , lập tức rút ra một tờ đưa cho Lận Hạ.
Lận Hạ đang khom lưng khóa xe ,trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ khăn giấy, ngước mắt liền thấy trên mặt Hứa Gia Niên có chút biểu cảm đau lòng , ngực hơi ấm.
Y nói lời cảm tạ tiếp nhận, xoa xoa cái trán.
Hứa Gia Niên thấy anh lau qua loa, nhịn không được nắm lấy cổ tay của anh: “Đừng nhúc nhích.”
Lận Hạ theo lời cậu dừng lại động tác, thấy Hứa Gia Niên lấy đi tờ khăn giấy từ trong tay mình, thức thời mà hơi hơi cúi đầu, đem mặt thò lại gần, khóe môi không tự giác mà nhếch lên.
Hứa Gia Niên giúp anh lau từ mặt đến cổ, xuống phía trước chút nữa thì dừng lại.
Cậu ngước mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa Lận Hạ đối diện gần gũi nhìn chằm chằm mình .
Lông mi Hứa Gia Niên run lên, hậu tri hậu giác ngượng ngùng lên, thu hồi tay giả bộ ho một tiếng, xoay người vào quầy bán quà vặt.
Tầm mắt Lận Hạ đi theo bóng dáng cậu , trong mắt lộ ra ý cười ôn nhu .
Dư quang thoáng nhìn thấy cái chong chóng nhỏ màu sắc rực rỡ có que cầm được cắm trên cửa quầy bán quà vặt, liền thuận tay mua một cái, đưa cho Hứa Gia Niên đang cầm hai bình nước đá ra tới.
Hứa Gia Niên ngốc lăng: “Mua cái này làm gì?”
Lận Hạ thành thật nói: “Không biết, chính là tưởng đưa cho cậu .”
Hứa Gia Niên một bộ biểu tình “ Anh thật ấu trĩ” , nhưng lúc nhận lấy chong chóng nhỏ màu sắc rực rỡ liền nhịn không được thổi thổi nó,nhìn nó nháy mắt quay quay lại lộ ra nụ cười ấu trĩ lại thoải mái.
Khóe môi Lận Hạ bắt chước cong lên, đột nhiên minh bạch chính mình vì cái gì sẽ muốn đưa cái này cho cậu.
_ _ _ bởi vì muốn nhìn cậu cười.
************