Chương 5: Trăng sáng theo người tới

"Tiểu Sênh, đã lâu không gặp." Mộ Thiên Ca tháo kính mắt xuống, mỉm cười nói. Lần này cô không trang điểm đậm, tĩnh lặng, xinh đẹp tự nhiên tựa hoa sen thanh khiết.

"Anh Ca?" Ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Để em chờ lâu rồi? Chúng ta đi ăn cơm trước đã, thế nào?" Giọng nói ấm áp của Mộ Thiên Ca như làn gió ấm lướt nhẹ qua mặt, sưởi ấm khiến người ta say mê.

"Dạ, được." Không chút do dự.

"Sênh Ca." Trương Đồng có chút tổn thương gọi cô lại.

"Xin hỏi anh còn có việc gì không?"

"Cô vĩnh viễn là nữ thần l*иg tiếng trong lòng tôi." Trương Đồng gượng cười, nói.

"Cảm ơn." Diệp Niệm Sênh sửng sốt, sau đó liền lễ phép đáp lại.

"Thật ngại quá, tôi muốn đưa cô ấy đi trước, gặp lại sau." Mộ Thiên Ca thân thiện đưa tay với anh ta.

"Tạm biệt." Trương Đồng cũng đưa tay ra, có chút không dám tin, nữ thần cô ấy được thần tượng âm nhạc nổi tiếng Mộ Thiên Ca đưa đi. Hầu hết đàn ông đứng trước mặt Mộ Thiên Ca, đều sẽ tự cảm thấy thua kém.

Trong lúc Trương Đồng đang thất thần, bóng dáng bọn họ cũng xa dần, biến mất ở cửa xoay màu vàng kim.

Mãi đến khi ngồi vào trong xe của Mộ Thiên Ca, Diệp Niệm Sênh mới thật sự ý thức được người ngồi bên cạnh cô là Mộ Thiên Ca, Mộ Thiên Ca chân chân chính chính, không phải poster, lại càng không phải mơ.

"Thì ra em chình là Sênh Ca." Im lặng hồi lâu, câu nói nhẹ nhàng của Mộ Thiên Ca mới phá vỡ bầu không khí có vẻ lúng túng này.

"Dạ." Diệp Niệm Sênh gật đầu một cái. Cô có thể giấu diếm bất cứ ai, chỉ không thể giấu anh, đơn giản vì anh là Mộ Thiên Ca, không phải ai khác.

"Chẳng trách lần đầu anh nghe thấy giọng nói của em, lại cảm thấy như đã từng quen biết." Mộ Thiên Ca trầm ngâm nhớ lại.

"Anh đã nghe em l*иg tiếng?" Diệp Niệm Sênh mở to mắt hỏi.

"Từng xem《 Mộng Hồi Đại Thanh 》em đóng."

"Bộ phim đó rất dài, tận 72 tập." Diệp Niệm Sênh kinh ngạc, anh luôn bận rộn đã từng xem bộ phim này, mặc dù năm trước bộ phim này có thịnh thành một thời gian, sức nóng còn dư lại đến nay vẫn chưa hết, nhưng thật sự quá dài, anh lại bận như thế.

"Đạo diễn Cổ Phong là bạn tốt của anh, hơn nữa bộ phim này khá trung thành với lịch sử, vua Khang Hy cũng là một vị hoàng đế anh khá yêu thích." Mộ Thiên Ca trả lời như vậy. "Em l*иg tiếng cho nữ chính rất hay." Lúc ấy anh cũng rất thích giọng nói của cô.

"Cảm ơn." Chính bộ《 Mộng Hồi Đại Thanh 》 này đã khiến cái tên Sênh Ca nhanh chóng nổi tiếng trong giới l*иg tiếng, điện ảnh và truyền hình. Nhưng dù có nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn nữa cũng không sánh bằng lời khen ngợi có vẻ thờ ơ này của Mộ Thiên Ca.

"Có vẻ như anh có quan hệ rất tốt với rất nhiều nghệ sĩ trong ngành." Diệp Niệm Sênh không thể không ca ngợi.

"Không lẽ em hi vọng nhân duyên của anh rất kém sao." Mộ Thiên Ca cười nhạt.

"Diệp Niệm Sênh vội vàng khoát tay, cuống cuồng nói: "Sao có thể chứ?"

"Đùa với em thôi."

Lúc này Diệp Niệm Sênh mới nhìn ra ý cười thản nhiên trong mắt anh, sau đó, cùng nhìn nhau cười.

Ánh đèn chập chờn ngoài cửa sổ, vầng trăng rằm nhợt nhạt treo trên màn trời đen như mực. Khi xe đi qua Bến Thượng Hải[1], nhìn tháp Minh Châu Phương Đông[2] kiên cường đứng sừng sững cách đó không xa, Diệp Niệm Sênh chợt thốt lên một câu: "Thì ra cảnh đêm Thượng Hải đẹp như vậy." Sống tại Thượng Hải lâu như vậy, lần đầu tiên cô ngây ngất trước từng cảnh đẹp của thành phố này như vậy.

"Phong cảnh có đẹp hay không còn phụ thuộc vào việc em ngắm cùng ai nữa, Tiểu Sênh, em nói có phải không?"

Diệp Niệm Sênh tỉ mỉ suy ngẫm ý tứ trong lời nói của anh, sau đó nghiêm túc gật đầu một cái.

Đối với cô mà nói, những ánh đèn đêm nay, Thượng Hải về đêm đẹp mê hồn, mỗi góc độ đều rực rỡ lạ thường, chính là bởi vì có anh ở bên người.

Chiếc xe màu xám bạc chậm rãi tiến vào một câu lạc bộ cổ điển cao cấp nhưng lại có vẻ bình thường, thế nhưng đi vào trong đó, Diệp Niệm Sênh mới biết cái gì gọi là "Khiêm tốn mà xa hoa." Câu lạc bộ cao cấp này, tên là Trích Tinh các, Diệp Niệm Sênh từng nghe qua, nhưng chưa từng tới.

Phía trong nhà hàng có thể dùng cụm từ "nguy nga lộng lẫy" để hình dung, đèn treo sáng lấp lánh, giấy dán tường cao cấp, hành lang quanh co ngoằn ngoèo, sang trọng như là hoàng cung.

"Đây là món tráng miệng đề bảng của nơi này, sủi cảo hấp Linh Lung, thử xem." Mộ Thiên ca cười, dùng đũa gắp một chiếc sủi cảo cho cô, nói.

"Nếu như bị những người hâm mộ khác biết, thần tượng tốt với em như vậy, các cô ấy nhất định sẽ ao ước, ghen tỵ, căm hận đủ kiểu." Diệp Niệm Sênh ăn xong một miếng sủi cảo hấp Linh Lung ngon tuyệt, sau khi nhìn một bàn đầy thức ăn ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi, xúc động nói.

"Sao lại thích anh?" Mộ Thiên ca dừng một chút, sau đó dịu dàng hỏi dò: "Ý của anh là tại sao lại xem anh là thần tượng?"

Bạn có thể tưởng tượng được cảm giác thần tượng bạn đã thích năm năm đột nhiên hỏi "tại sao lại thích anh" không? Diệp Niệm Sênh suy nghĩ tìm tòi thật lâu, cuối cùng nghiêm túc trả lời: "Lúc đầu thích giọng hát của anh, bởi vì em mê giọng hát. Sau đó lại thích bài hát của anh, tiếp theo thích nụ cười của anh, cuối cùng cảm thấy anh cái gì cũng tốt, chỉ cần là anh, em đều thích."

Lời thổ lộ của Diệp Niệm Sênh hoàn toàn là lời thật lòng của một fan trung thành.

Mộ Thiên Ca nghe xong, khóe miệng nâng lên thành một đường cong đẹp mắt: "Nếu anh nói anh cũng có thần tượng như em, em có tin không?"

Diệp Niệm Sênh gật đầu một cái, đương nhiên là cô tin, ai lại không có một thần tượng trong đời cơ chứ.

"Vậy nếu anh nói thần tượng đó là em thì sao?" Mộ Thiên Ca cười tà mị, hỏi đầy ý tứ.

Diệp Niệm Sênh lại mở to hai mắt một lần nữa, thật sự không phải cô đang nằm mơ, thần tượng của cô lại nói cô là thần tượng của anh ấy.

Nhất định là anh đang nói giỡn, cô nghĩ như vậy, cho nên trả lời: "Nếu thật như vậy, chắc chắn em còn may mắn hơn cả trúng số."

"Chúc mừng em đã trúng giải." Lần này Mộ Thiên Ca thu lại vẻ mặt đùa giỡn, giọng điệu rất nghiêm túc.

Diệp Niệm Sênh nhìn đôi mắt sâu thẳm của Mộ Thiên Ca, anh không giống như đang nói đùa chút nào.

"Được anh thích là một gánh nặng, phải không?"

"Sao lại thế được, nhưng mà..." Diệp Niệm Sênh chợt không biết nói gì để che dấu nội tâm lúc này đang cuồn cuộn dậy sóng của cô, vì vậy quyết định im lặng.

Mộ Thiên Ca nhìn Diệp Niệm Sênh chau mày, bỗng mở miệng nói: "Mỗi lần anh nói đùa với em, đều khiến em khẩn trương như vậy."

Diệp Niệm Sênh nghe xong, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, nhưng có chút cảm giác mất mát dần lan ra, trái tim cô đập chân thật mà dữ dội, cô giả vờ thoải mái, nói: "Em cũng biết chắc chắn là anh đang nói đùa."

"Có điều anh đã sớm thích giọng nói của em, đây là thật." Mộ Thiên Ca còn thêm vào: "Đúng rồi, vừa rồi ở đài phát thanh, câu cuối cùng em nói với cậu kia, có tính không?"

"Câu nào?" Diệp Niệm Sênh vẫn chưa kịp phản ứng với câu nói vừa rồi của anh, vùa hỏi xong liền nhớ ra, câu cuối cùng cô nói là: "Nếu như anh là Mộ Thiên Ca, tôi có thể cân nhắc cho anh cách liên lạc."

"Thế nào, có cần cân nhắc một chút không?" Mộ Thiên Ca cau mày, thần thái phong lưu không tả nổi.

"Khồng cần, số của em là 139..." Diệp Niệm Sênh nhanh chóng đọc số điện thoại của mình.

"Được, anh nhớ rồi."

"Không cần nhập vào điện thoại sao?" Diệp Niệm Sênh nói xong lập tức hối hận, rất lo anh không thật sự muốn số của mình, đây chỉ giống như một câu khách sáo.

"Số quan trọng phải dùng trái tim để ghi nhớ mới có ý nghĩa." Giọng nói trầm thấp của Mộ Thiên Ca giữa không khí yên lặng này đặc biệt mê người.

Mà những lời này lại một lần nữa khiên Diệp Niệm Sênh đỏ má, ý của anh là số điện thoại của cô là dãy số quan trọng, phải không?

"Anh Ca, gần đây anh bận gì vậy?" Diệp Niệm Sênh chuyển đề tài.

"Gần đây chuẩn bị cho album mới,ra album xong thì chuẩn bị lưu diễn toàn quốc." Mộ Thiên Ca dừng một chút, tiếp tục nói: "Nghe mói phim của bọn em sắp đóng máy?"

Diệp Niệm Sênh gật đầu: "Các cảnh của em sắp xong rồi, chủ yếu còn một số cảnh của nam nữ chính, đạo diễn nói có thể chiếu phim vào tháng bảy giữa hè."

"Thấy bọn em không thu âm trên phim trường, phải l*иg tiếng ở hậu kì sao?" Mộ Thiên Ca hỏi.

"Dạ." Diệp Niệm Sênh gật đầu.

"Vậy em sẽ l*иg tiếng cho nhân vật của mình sao?"

"Không đâu, là một diễn viên, em muốn mọi người công nhận kĩ năng diễn xuất của mình trước, sau đó mới công nhận giọng nói của em."

"Nhưng cho dù là kĩ năng diễn xuất hay giọng nói, người mà mọi người công nhận đều là em, đúng không?"

"Dạ. Nhưng em vẫn hi vọng mọi người có thể thích diễn xuất của em, khi thời cơ đến có lẽ em sẽ nói em chính là Sênh Ca.

"Em vẫn chưa có bạn trai?"

Diệp Niệm Sênh đang đắm chìm trong niềm vui hoàn toàn không phát hiện rằng hai vấn đề của Mộ Thiên Ca hoàn toàn không có liên hệ, cô lại đáp: "Đúng vậy, bởi vì chưa gặp đúng người." Không có bạn trai cũng

chẳng phải là chuyện xấu hổ gì, cho nên Diệp Niệm Sênh thẳng thắn trả lời. Hơn nữa trong lòng đã có một thần tượng hoàn mỹ như thế, làm sao có thể để người khác lọt vào tầm mắt được?

Lần này bữa ăn khuya diễn ra trong không khí nhẹ nhõm, Mộ Thiên Ca nhìn cô gái khi thì thẹn thùng, khi thì lạnh nhạt như nước, khi lại kiên cường cố chấp suốt buổi, anh cười đầy ý tứ: "Nói không chừng lúc nào đó em lơ đãng xoay người, sẽ gặp đúng người đó."

"Hi vọng như thế." Đôi mắt Diệp Niệm Sênh sáng lên như ánh trăng, trong lòng bỗng nhớ lại, hai lần cô gặp Mộ Thiên ca đều là vào lúc cô lơ đãng xoay người, anh cứ hoàn mỹ xuất hiện sau lưng cô như thế.

===

Chú thích:

[1] Bến Thượng Hải (giản thể: 上海外滩, phồn thể: 上海外灘; bính âm: Shànghǎi Wàitān; Thượng Hải Ngoại Than): là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải Công cộng Tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố, đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận.

[2] Tháp Minh Châu Phương Đông: Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (chữ Hán: 东方明珠塔; bính âm: Dōngfāng Míngzhūtǎ) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tháp nằm ở mũi bán đảo Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, bên sông Hoàng Phố, đối diện với Ngoại Than.

Tháp này được Jia Huan Cheng của công ty Shanghai Modern Architectural Design Co. Ltd. thiết kế. Việc xây dựng bắt đầu từ năm 1991 và hoàn thành năm 1995. Với độ cao 468 m, nó là tháp cao nhất châu Á và tháp cao thứ 3 thế giới. Tháp này thuộc hiệp hội World Federation of Great Towers.