- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
- Chương 37
Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
Chương 37
“Thôi.” Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói, cái kiểu không cam tâm tình nguyện này thật sự không có ý nghĩa.
Lục Tư Sâm nói xong, hai tay vịn lên giường, dồn hết sức nặng lên cánh tay, ngồi xuống giường.
Trịnh Cẩn Dư ngơ ngẩn đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ đỏ rực như bị lửa thiêu.
Có ý gì chứ, cô hạ quyết tâm mà người ta lại không thèm nữa hả?
Là ghét bỏ cô sao?
Hay là cảm thấy cô quá lằng nhằng?
Dựa vào cái gì anh muốn hôn thì hôn, không muốn hôn thì lại không hôn chứ.
Trời sinh tính cách Trịnh Cẩn Dư đã bướng bỉnh, càng không cho cô hôn thì cô lại càng phải hôn cho bằng được.
Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Lục Tư Sâm, vô cùng khí thế đưa hai tay ra ôm chặt lấy mặt anh, sau đó thần tốc hôn lên má trái anh một cái.
Rất giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ đùa giỡn con gái nhà lành.
Lục Tư Sâm: “…”
Trịnh Cẩn Dư hôn rất nhanh, vừa rồi lần đầu tiên cô không có kinh nghiệm, lần thứ hai thật quá xấu hổ rồi.
Cô hôn xong liền lùi về phía sau hai bước, dùng ngón tay cọ môi dưới, gật đầu, như đang đánh giá sự việc vừa rồi: “Uhm, ngọt!”
Sự ngọt ngào này thật sự tăng khí chất ‘nữ lưu manh’ của cô lên thêm một bậc.
Lục Tư Sâm cảm thấy cả thế giới này không phục ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể không phục Trịnh Cẩn Dư.
Vừa rồi còn cảm thấy mình là lưu manh, vậy mà sau một lúc cô lại chuyển đổi thân phận với anh rồi.
Nụ hôn đầu tiên, một sự kiện quan trọng đến mức nào chứ.
Chưa nói đến việc tắm rửa sạch sẽ, dù gì cũng phải theo quy trình trật tự, có nghi thức để tạo cảm xúc một chút chứ.
Hai người nhìn nhau, dưới bóng đêm dày đặc, lửa tình chớp lóe liên tục, sau đó ôm hôn nhau, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Kết quả…
Lục Tư Sâm đau đầu đè trán, thôi, không cần cũng được.
Ai bảo đối phương là Trịnh Cẩn Dư chứ.
Anh không nên mong chờ gì với cô.
Sau khi đùa giỡn Lục Tư Sâm xong, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy rất thoải mái, cô đi tắm rửa ngâm mình, lúc quay lại thì người đàn ông trong phòng đã ngủ thϊếp đi.
Cô đứng yên lặng trước giường một lúc, người đàn ông như yêu quái tu tiên đắc đạo, càng nhìn càng đẹp.
Trong lòng hối hận vì nụ hôn quá lỗ mãng vừa rồi, nhưng lúc này bảo cô hôn lại lần nữa cô cũng không dám.
Trong lòng buồn bực vài giây, lặng lẽ leo lên phía bên kia giường bắt đầu đi ngủ.
Cũng không biết có phải do ăn mặn hay không, nửa đêm Trịnh Cẩn Dư bị tỉnh bởi cơn khát nước.
Cô đưa tay sờ đầu giường, không có nước ở đây, chỉ có thể đi xuống lầu uống.
Cô mơ màng bật đèn trên đầu giường ra, lại ngồi xuống, hai chân thò xuống dưới giường tìm dép lê, sau khi đi vào liền chuẩn bị đi xuống lầu.
Lục Tư Sâm bị hôn muốn bốc lửa, tuy không lăn qua lộn lại nhưng anh vẫn rất tỉnh táo.
Lúc Trịnh Cẩn Dư tắm rửa xong đi ra, anh chỉ giả vờ ngủ thϊếp đi.
Lúc này Trịnh Cẩn Dư hơi động một tí, anh liền thức dậy.
Lúc không hôn còn đỡ, hôn rồi lập tức như muốn lấy mạng của anh.
Lục Tư Sâm nhìn Trịnh Cẩn Dư thế nào cũng không vừa mắt, nhìn cô hỏi: “Em làm gì vậy?”
Trong bóng đêm, bỗng phát ra một giọng nói trầm thấp như vậy, dọa Trịnh Cẩn Dư hoảng sợ.
Chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh vù vù thổi, hai chân đều sắp sửa không phải của mình nữa.
Một lúc lâu sau cô mới phản ứng kịp, đây là giọng của Lục Tư Sâm.
Trịnh Cẩn Dư bình tĩnh lại, đáp: “Khát, tôi đi uống nước.”
“Hả?” Lục Tư Sâm liếc đèn ngủ đầu giường, mắt lướt qua một tia xấu xa, cười nói: “Vậy em bật đèn làm gì, em cũng không nhìn thấy mà?”
Anh nói xong, ‘bốp’ một cái tắt đèn đi.
Đêm nay anh không thoải mái nên cô cũng đừng mong được thoải mái.
Trịnh Cẩn Dư không biết tại sao hơn nửa đêm rồi Lục Tư Sâm còn nổi điên cái gì, đối nghịch với cô rõ ràng như vậy, thật sự quá buồn cười.
Cô xoay người lại muốn mở đèn: “Anh chưa từng nghe một câu chuyện xưa sao?”
“Người mù ra ngoài mở đèn là vì để người khác nhìn thấy mình, tôi chỉ sợ bị người khác va phải thôi, không được à?”
Lục Tư Sâm chặn công tắc lại trước cô, nhìn cô hất mày, nói: “Em yên tâm, lúc này mọi người trong nhà ngủ cả rồi, chắc chắn chẳng ai đυ.ng em đâu. Em yên tâm đi.”
Rõ ràng Lục Tư Sâm cố ý.
Trịnh Cẩn Dư nghiến răng, muốn ra tay đánh người.
Lục Tư Sâm như đoán trước được suy nghĩ của cô, nhắc nhở: “Đừng quên em còn có việc cầu xin tôi đấy.”
Trịnh Cẩn Dư thở hồng hộc nói: “Anh nói chuyện chẳng giữ lời gì hết. Không phải tối qua chúng ta đã xong rồi sao.”
Lục Tư Sâm hỏi lại: “Chuyện khuê phòng, em có chứng cứ không?”
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, Trịnh Cẩn Dư xoay người thở hổn hển đi xuống lầu.
Biết trước vậy cô đã lưu lại chuyện tối ngày hôm qua rồi.
Lúc đó lại còn gửi hết video clip cho anh!
Trịnh Cẩn Dư đi nhanh quá, vì cầu thang quá tối nên suýt chút nữa ngã, lại thầm mắng Lục Tư Sâm một trận mới hả giận.
Cô lại nghĩ, chờ cô đuổi hết người nhà họ Tôn đi rồi thì cô sẽ ly hôn với anh.
Tống cổ cả anh đi luôn.
Mọi ngày buổi tối hai người đều ngủ rất yên ổn nhưng hôm nay, đầu đêm thì Trịnh Cẩn Dư đi uống nước, nửa đêm Lục Tư Sâm lại đi toilet.
Hơn nửa đêm anh cũng không muốn giả vờ, định đi thẳng vào WC.
Đầu tối Trịnh Cẩn Dư bị Lục Tư Sâm đùa giỡn, ban đêm lại bị anh trêu cợt, trong lòng tức giận ngủ không ngon giấc, cho nên gần như Lục Tư Sâm vừa ra khỏi giường cô liền thức dậy.
Trước kia Lục Tư Sâm vẫn ngồi xe lăn nên không thấy anh cao.
Tuy cô biết anh rất cao nhưng không ngờ lại cao đến vậy.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu xám, thân cao chân dài, dáng vẻ cao ngất, hơn nữa xuyên qua ánh trăng bao phủ lên người anh, lại nửa đêm có chút buồn ngủ lười biếng, thần thái kia, càng không thể nào hình dung nổi.
Trịnh Cẩn Dư liếʍ môi dưới, muốn ‘liếʍ màn hình’(1).
(1)Từ ngữ mạng, ý là muốn thè lưỡi ra liếʍ khi thấy hình ảnh gì đó ngon, đẹp.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại chuyện anh trêu đùa mình, mày cô nhăn lại, nghĩ ra một ý tưởng xấu xa.
Cô ngồi dậy, đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Này, Lục thiếu?”
Lục Tư Sâm mới đi cách chưa đến hai mét, nghe vậy liền dừng bước chân.
Anh ngạc nhiên quay đầu, thấy Trịnh Cẩn Dư đang mò mẫm bên phía giường của mình.
“Lục thiếu – – ”
“Lục Tư Sâm – – ”
“Anh đi đâu vậy?”
Trịnh Cẩn Dư bắt đầu mò mẫm từ đầu giường sang bên này, Lục Tư Sâm nín thở, vài giây sau mới đáp: “Tôi muốn đi toilet.”
“Vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư mờ mịt gật đầu, hỏi: “Đi xe lăn sao?”
Lục Tư Sâm vừa muốn nói đúng thì Trịnh Cẩn Dư đã vượt qua vị trí của anh chạm vào xe lăn: “Vậy sao xe lăn vẫn còn ở đây?”
Lục Tư Sâm: “…”
Anh vội vàng ngồi vào đuôi giường, thấp giọng nói: “Tôi ở đây, đang định ngồi lên xe lăn.”
Trịnh Cẩn Dư mò mẫm cuối cùng cũng đến đuôi giường, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh tay anh, cười nói: “Tôi nói sao lại không nghe thấy tiếng xe lăn, thì ra anh đang ngồi ở đây.”
Lục Tư Sâm nghiến răng, chỉ có thể nói một cách qua loa: “Em ngủ trước đi, tôi ngồi xe lăn đi đã.”
Không còn cách nào khác, Lục Tư Sâm dưới cái ‘nhìn chăm chú’ của Trịnh Cẩn Dư, chậm rãi di chuyển đi vào toilet.
Trịnh Cẩn Dư nhìn anh cố gắng nhịn không nổi giận, tâm trạng rất tốt, cong mày cong môi cười một lúc, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, xoay người đi ngủ.
Hai lần lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, cô ngáp một cái, hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
Hai ngày nay, cô ở cùng Triệu Lỵ Lỵ một ngày, cùng Điền Dĩnh Hòa một ngày.
Điện thoại vẫn chưa nhận được tin nhắn thanh toán, nhưng cô đoán chỉ ba ngày nữa chắc chắn Dương Lan Hoa sẽ quẹt thẻ thôi.
Lục Tư Sâm vẫn rất dốc sức, không biết dùng cách gì mà mời được mẹ Lê đi đánh bài, thua liên tục hai ngày liền.
Hai ngày nay, cái đuôi Dương Lan Hoa đều sắp vểnh lên trời rồi, mỗi tối đều về nhà trong vui vẻ, miệng ngâm nga vài khúc hát, tâm trạng tốt không thể nào hình dung được.
Sau bữa cơm tối, bà ta vừa dũa móng tay vừa nói: “Mấy ngày nay thực sự rất may, đột nhiên có một cây pháo nổ khai trương, chuyên mang đến tiền tài cho người khác.”
Trịnh Cẩn Dư nghe xong, tò mò hỏi: “Vậy sao?”
“Xem ra gần đây thím may mắn gặp được thần tài rồi.”
Dương Lan Hoa cười nói: “Đúng vậy, nói đến người này chắc là cháu cũng quen biết đấy, chính là mẹ của chồng sắp cưới Triệu Lỵ Lỵ, trước kia không ai thắng nổi, vậy mà bây giờ lại bại dưới tay thím.”
Trịnh Cẩn Dư thật lòng nói: “Đó là do thím có kỹ năng tốt hơn, ngày mai thím mà thắng nữa thì nhất định phải đãi mọi người một bữa đấy nhé.”
Dương Lan Hoa rộng rãi hiếm có: “Không thành vấn đề.”
Sau khi về phòng, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy xấu hổ muốn bù đắp cho mẹ Lê nhưng cô không thể trực tiếp đi tìm mẹ Lê nên chuyện này đành nói với Lục Tư Sâm.
“Mẹ Lê thua bao nhiêu, anh đưa cho dì ấy giúp tôi đi.”
Tối nay Lục Tư Sâm không ăn cơm ở nhà, mới về không lâu, anh vừa từ phòng tắm bước ra, nghe thấy cô nói vậy hào phóng đáp: “Chút tiền thua ấy với nhà họ Lê thì có là gì.”
Nếu Lục Tư Sâm đã nói như vậy thì Trịnh Cẩn Dư cảm thấy vẫn phải nghĩ cách khác để cảm ơn mới được, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng cô rất khó hiểu: “Nếu mẹ Lê chơi bài giỏi như vậy, sao Dương Lan Hoa lại không biết?”
Lục Tư Sâm: “Có gì mà khó hiểu, trước kia mẹ Lê là cao thủ, nhưng rất nhiều năm rồi không chơi, nhà họ Tôn vừa đến thành phố Ly này được vài năm, không biết cũng là chuyện bình thường.”
Nói như vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy an tâm.
Tối ngày thứ ba, quả nhiên giống hệt kịch bản của Trịnh Cẩn Dư, sau khi về nhà sắc mặt Dương Lan Hoa không được vui lắm. ánh mắt nhìn một nơi xa xăm nào đó, không biết là đang ngẩn người hay mải mê suy nghĩ gì.
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, đi qua giả vờ không biết hỏi: “Hôm nay thím thắng bao nhiêu?”
“Hả?” Dương Lan Hoa kinh ngạc, trả lời qua loa: “Không bao nhiêu cả.”
“Vậy thím đừng quên khao mọi người đấy nhé!” Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Thím cũng đừng thắng có tiền mà giấu mọi người.”
Tâm trạng Dương Lan Hoa đang rất chán nản nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Tôn Đại Sơn đã cảnh cáo bà ta rất nhiều lần, không cho phép bà ta chơi bài nhưng bà ta vẫn cứ không chừa.
Không dễ gì mới thắng được liên tục hai ngày, ai ngờ hôm nay mới chơi hai ván đã thua sạch, thậm chí số hai ngày trước thắng còn không đủ trả, sao bà ta có thể cam tâm được cơ chứ.
Cũng không biết đối phương lấy vận may cứt chó ở đâu ra.
Trịnh Cẩn Dư thấy Dương Lan Hoa không nói gì, thăm dò hỏi: “Không phải thím thua rồi đấy chứ?”
Cô không đợi Dương Lan Hoa trả lời lại tiếp tục hỏi: “Chơi bài chắc chắn có thua có thắng, thím đừng quá để ý, thua thì sau này đừng chơi nữa là được.”
“Không được.” Dương Lan Hoa bỗng ra sức đập mạnh xuống bàn một cái: “Ngày mai thím nhất định phải thắng lại. Thím không tin tà ma quỷ quái.”
Buổi tối, trong phòng ngủ.
Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư rất tốt, cô vừa soi gương trang điểm vừa nói: “Anh nói xem có phải dân cờ bạc ai cũng vậy không?”
Lục Tư Sâm chậm rãi trượt xe lăn, đi đến vị trí cách Trịnh Cẩn Dư nửa mét rồi dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Trịnh Cẩn Dư: “Thì giống Dương Lan Hoa đấy, tranh đấu đỏ cả mắt.”
Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng lắc đầu, nói: “Không biết.”
Tầm mắt anh rơi trên bóng mắt Trịnh Cẩn Dư, thấy cô đang vụng về tô tô vẽ vẽ trên mí mắt, chưa được vài cái đã biến mí mắt từ trắng nõn thành đen tuyền, anh không nhịn được bật cười.
“Để tôi giúp em nhé?”
Lục Tư Sâm muốn giúp cô trang điểm?
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm hồi hộp, cọ phấn mắt lướt lướt trên mí mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
- Chương 37