Mọi người ăn cơm tối rất vui vẻ, nhưng rất nhanh đã giải tán.
Chủ yếu là do Lục Tư Sâm nói mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.
Lê Mặc Dương dùng ánh mắt không tốt nhìn anh, thật là có vợ rồi đã quên anh em.
Lôi Siêu còn lên tiếng trêu đùa: “Anh Sâm sao biết mệt mỏi chứ, cũng không cần cử động, có thể mệt gì, rất hưởng thụ!”
Gã nói xong câu đó, mọi người trong phòng không nhịn được bật cười.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư không ngừng mặc niệm. Mắt cô không tốt, tai cũng không tốt, không nghe được gì, không nghe được gì.
Sau khi quay về nhà họ Trịnh, người nhà họ Tôn vẫn chưa nghỉ ngơi, đang đợi hai người quay về.
Dương Lan Hoa giả bộ ân cần hỏi han quan tâm hai người, khen một tràng. Bà ta còn nói với Lục Tư Sâm sau này có chuyện gì đừng ngại nói ra, xem chỗ này như nhà.
Bà ta đây rõ ràng tự coi mình nữ chủ nhà mà.
Lục Tư Sâm sao dễ dàng bị lừa như thế, giọng điệu ôn hòa, nói: “Thím yên tâm đi, nhà của Cẩn Dư chính là nhà của cháu, đương nhiên cháu sẽ không khách sáo.”
Rõ ràng Dương Lan Hoa đang ngầm coi thường anh.
Lúc Trịnh Cẩn Dư vừa đi tắm, vừa nghe tiếng động bên ngoài.
Hôm nay hai người đăng ký kết hôn, mới đây không định làm đám cưới, hôm nay cũng chỉ coi như là ngày kết hôn của hai người.
Vậy đêm nay nhất định phải ở chung một phòng.
Phải làm gì đây?
Hai người chỉ gặp mặt mấy lần, vốn dĩ chưa có tình cảm, phải chung chăn chung gối, có phải quá nhanh rồi không?
Cô xuyên đến thế giới hiện đại, có một sở thích đặc biệt là nhìn ngắm.
Loại chuyện trong tình tiết của bọn họ rất nhiều, nhưng tổng tài bá đạo người ta đều lấy cớ có việc gì đó cần giải quyết ở công ty, sau đó cả đêm không về.
Vậy hai người tự nhiên cũng sẽ không xấu hổ nữa.
Không biết Lục Tư Sâm có chuyện gì cần xử lý hay không?
Ví dụ như anh không phải muốn giành lại công ty sao, vậy phải ngấm ngầm làm điều gì mới đúng chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Trịnh Cẩn Dư đột nhiên cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô bước ra từ phòng tắm, cẩn thận quấn cả người mình lại, ngoại trừ đầu và tay chân thì cái gì cũng không để lộ ra ngoài.
Lục Tư Sâm đã về phòng ngủ, anh đang ngồi trên xe lăn quan sát giường của hai người.
Mặc dù không làm đám cưới, nhưng nhà họ Tôn vẫn cho hai người quần áo.
Chăn cùng ga giường cũng đổi thành chữ hỷ đỏ thẫm.
Nhìn rất có không khí.
Trịnh Cẩn Dư hơi rối rắm, chắp tay sau lưng đi đến, giải thích: “Người nhà làm ra, anh không cần suy nghĩ nhiều.”
Lục Tư Sâm cong môi, ánh mắt dán lên thân thể kín đáo của cô, im lặng mấy giây, gật gật đầu: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều.”
Khóe miệng người đàn ông cong lên cười nhạt, nói ra mấy lời nói khiến người ta suy nghĩ linh tinh. Đây là dáng vẻ không suy nghĩ nhiều sao?
Trịnh Cẩn Dư thật muốn vạch trần bộ mặt thật của anh, rốt cuộc trong đầu anh đang suy tính cái quỷ gì vậy?
“Cái đó.” Cô xấu hổ cắn môi hỏi: “Tối nay anh có chuyện gì cần phải xử lý không?”
Cô gái mới bước ra từ phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa được hơi nước làm nóng lên, hơi ửng hồng, giống như nước mật đào chín khiến miệng người ta ngứa ngáy, khó chịu.
Vóc người quyến rũ đầy đặn, mặc dù đã mặc quần áo kín mít, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mỹ miều của cô.
Thậm chí còn chút mời gọi mơ hồ.
Lục Tư Sâm nhìn cô, lập tức nghĩ tới lời tối nay nghe được ở cửa phòng bao.
Tự mình động.
Không biết cô chủ động sẽ như thế nào?
Trịnh Cẩn Dư trơ mắt nhìn chỗ nào đó của Lục Tư Sâm bắt đầu khác hẳn bình thường.
Anh ngồi trên xe lăn, cả người thả lỏng, tựa người vào chiếc xe lăn, hai chân rất thảnh thơi, điều này khiến cô nhìn càng rõ ràng.
Người đàn ông chết tiệt này sao có thể trắng trợn như vậy?
Nếu không phải cô phải giả mù, lúc này sẽ phải che mắt.
“Tôi đi tắm đã, cô ngủ trước đi.”
Lục Tư Sâm nói xong, ngón tay thon dài chạm vào cúc áo mình, cởi từng cúc áo ra.
Ngón tay anh linh hoạt, động tác tự nhiên tuyệt đẹp. Trịnh Cẩn Dư mở to mắt nhìn anh cởi cúc áo, lộ ra mảng lớn da thịt màu lúa mì.
Kết cấu rõ ràng, đường nét rõ ràng, cơ bắp rắn chắc.
“Lục, Lục, Lục Tư Sâm, anh đang làm gì vậy?”
Cũng không biết qua bao lâu, Trịnh Cẩn Dư mới tìm lại giọng nói của mình. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, giọng cô đang run rẩy ra sao.
Lục Tư Sâm vô cùng tự nhiên, nói: “Tôi làm gì cô đâu có nhìn thấy được.”
“Đúng vậy, nhưng…” Trịnh Cẩn Dư phản bác: “Tôi có thể cảm giác được.”
Lục Tư Sâm không để ý tí nào: “Một người không nhìn được, tôi còn phải kiêng dè cái gì?”
“Đừng nghĩ quá nhiều, một chút nữa chúng ta còn phải đi ngủ.”
Biết dáng người Lục Tư Sâm đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến thế.
Ngồi trên xe lăn, cơ bắp rắn chắc cũng đủ khiến cô phun máu mũi. Nếu như đứng lên…
Quả thật Trịnh Cẩn Dư không dám tưởng tượng, cô không còn dũng khí nhìn tiếp. Cô xoay người giả bộ mở ngăn kéo: “Cái đó tùy anh, tôi nghỉ ngơi đây.”
Cuối cùng Lục Tư Sâm vẫn muốn giữ lại ranh giới cuối cùng, chỉ cởϊ áσ trong phòng ngủ.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh chóng bò lên giường, sau đó nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng trong đầu toàn là bộ dạng cởϊ áσ sơ mi lúc nãy của Lục Tư Sâm. Máu trong cô chảy ngược lên, cả người nóng lên, không thể nào ngủ nổi.
Chỉ sợ Lục Tư Sâm không có gì, một lúc nữa cô nhịn không được nhào đến.
Không được, cô nhịn không được.
Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng nhảy xuống giường, đi một vòng quan sát, cuối cùng nhìn thấy cà vạt của Lục Tư Sâm.
Cô nhặt cà vạt lên, thành thực buộc hai tay mình lại, lúc này mới yên tâm nằm lên giường lần nữa.
Như vậy dù cho cô muốn nhào đến cũng không làm gì được.
Cuối cũng có thể ngủ yên giấc rồi.
Nhưng rất nhanh, cô nhận ra vài chỗ không đúng.
Lúc nãy khi đi tắm cô thuận tay cởϊ qυầи áo và ném vào trong phòng tắm.
Trong đó không chỉ bao gồm áo ngực của cô, còn có qυầи иᏂỏ.
Mà loại cô mua khá quyến rũ, bây giờ nhất định bị người ta thấy rồi.
Hu hu hu…
Xấu hổ chết mất.
Trịnh Cẩn Dư đưa tay nắm đầu, nhưng vừa nhấc tay lên đã không nhấc được, cô mới nhớ ra cô vừa tự buộc tay mình lại.
Haizzz, chắc chắn đêm nay là một đêm không ngủ rồi.
Giả vờ chết đến mức ngủ luôn, ngay cả lúc Lục Tư Sâm quay về khi nào cô cũng không biết. Sáng hôm sau thức dậy, người đàn ông đã rời đi.
Trịnh Cẩn Dư cúi đầu nhìn quần áo của mình, cũng may vẫn giống như lúc trước khi ngủ.
Chẳng qua không thấy chiếc cà vạt trên cổ tay cô, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là có người gỡ ra cho cô.
“Tinh tinh”, di động truyền đến một tin nhắn.
Trịnh Cẩn Dư cầm lên, dùng chạm mở khóa, di động vang lên tin nhắn thoại: “Tôi ra ngoài có việc, lát nữa sẽ quay về đón cô.”
Phản ứng đầu tiên biết đó là Lục Tư Sâm.
Phản ứng thứ hai là Lục Tư Sâm đón cô làm gì?
Chẳng lẽ đi nhận giấy kết hôn. Buổi tối hai người phải ngủ chung một giường, ban ngày cũng phải ở cạnh nhau à?
Trực giác cho cô dự cảm không lành.
Sau Trịnh Cẩn Dư sắp xếp xong xuôi đi xuống dưới tầng ăn cơm, người nhà họ Tôn trừ ông cụ Tôn và Tôn Đại Sơn cũng đều ở đây.
Dương Lan Hoa nhìn thấy sắc mặt Trịnh Cẩn Dư hồng hào, sắc mặt tốt hơn so với tất cả lúc trước. Làn da mềm mại trắng như ngọc, ẩn lộ ra ánh sáng, vừa nhìn đã thấy rất khỏe khoắn.
Trong lòng bà ta không vui vài giây. Bà ta còn cho rằng người mù này chẳng sống được bao lâu đã chết rồi, ngược lại cơ thể bây giờ càng ngày càng tốt.
Vậy tài sản nhà họ Trịnh của bọn họ lúc nào có thể chuyển cho nhà họ Tôn đây?
Hơn nữa, từ sau khi con gái bà ta bị Trịnh Cẩn Dư đuổi ra ngoài, một mình bên ngoài ăn không ngon sống không tốt, người cũng gầy đi rất nhiều.
Hôm qua còn cầu xin bà ta muốn quay về nhà.
Dù sao cũng là máu mủ mình, mặc dù ban đầu xảy ra chuyện như vậy với Triệu Minh Viễn bà ta cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng có thể làm thế nào được chứ?
Nghĩ đến đây, bà ta lên tiếng thử thăm dò Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, cháu và Tư Sâm thế nào rồi?”
Trịnh Cẩn Dư mỉm cười trả lời: “Khá tốt.”
“Vậy thì tốt.” Dương Lan Hoa nói: “Thím thật sự lo lắng cho hạnh phúc sau này của cháu. Nếu cháu và Tư Sâm tốt, vậy thím an tâm rồi.”
Trịnh Cẩn Dư mới không tin bà ta có lòng tốt như vậy: “Thím yên tâm đi. Cháu vẫn là có lòng tin với Lục… Tư Sâm. Ngược lại là thím, bây giờ trong công ty chú quyền cao chức trọng còn đẹp trai. Đặc biệt là mị lực của đàn ông trung niên rất lớn, sự nghiệp thành công, rất dễ dàng bị mấy cô ả lẳиɠ ɭơ để ý.”
“Cẩn Dư.” Dương Lan Hoa ngắt lời cô: “Tại sao nói chú cháu như thế, ông ấy mới không phải loại người như vậy.”
Bà Tôn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Đại Sơn là kiểu người thế nào bà rõ ràng nhất. Ai có thể làm ra loại chuyện đó nhưng Đại Sơn cũng sẽ không làm. Nó là người đàn ông tốt nhất nhà họ Tôn.”
Trịnh Cẩn Dư hơi cong khóe miệng, giọng điệu thản nhiên: “Cháu chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.”
“Nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, ai biết người có thể có thay đổi không đâu.”
Dương Lan Hoa bị cô nói tức giận, không muốn dây dưa về cái đề tài này nữa chỉ nói: “Cho dù Tư Sâm nɠɵạı ŧìиɧ, chú cháu cũng chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với thím.”
Thật xin lỗi, ông ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi. Trong lòng Trịnh Cẩn Dư buồn cười, cô đã tra ra gần hết bằng chứng, hai ngày nữa có thể tặng cho bọn họ một món quà lớn.
Dương Lan Hoa cuối cùng cũng dẫn đề tài đến Tôn Cẩn Tình, bà ta thở dài vô cùng đau khổ nói: “Cẩn Dư, cháu cũng kết hôn rồi, bây giờ cái gì cũng tốt, nhưng Cẩn Tình thì rất đáng thương.”
“Bây giờ nó gầy gò quá rồi, vừa gặp được thím đã nói xin lỗi cháu. Nó nói thím thay nó xin lỗi cháu.”
“Thím thấy con bé kia cũng quá đáng thương. Cẩn Dư, nó đã nhận được bài học rồi, hay là để nó quay về đi. Người một nhà, cũng không thể luôn tách ra như vậy được, cũng khiến người ngoài chê cười.”
Trịnh Cẩn Dư không cho bà ta chút thể diện nào: “Vậy cũng không được, ngộ nhỡ chị ấy lại muốn quyến rũ Lục Tư Sâm thì làm sao?”
Dương Lan Hoa đột nhiên nổi giận: “Cậu ta là một người tàn phế, trừ cháu thích, còn có ai thích được chứ?”
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư giễu cợt, chỉ sợ lúc Lục Tư Sâm đứng dậy hù chết bà. Tranh nhau cướp xách giày cho người ta, người ta còn ghét bỏ.
“Hả, không thích sao?” Trịnh Cẩn Dư cười nhạt: “Chỉ sợ đến lúc đó vài người lại vội vàng phải lao vào. Nhưng nhân phẩm Tư Sâm nhà cháu là con cháu quý tộc, không giống như Triệu Minh Viễn đó, rác rưởi gì cũng gọi lên giường được.”
“Mày…” Dương Lan Hoa dùng sức đập xuống bàn, nổi giận chỉ về phía cô nói không nên lời.
Trên bàn ăn tổng cộng bốn người, trừ Trịnh Cẩn Dư, bà Tôn và Dương Lan Hoa ra, còn có con trai Dương Lan Hoa là Tôn Cẩn Lượng, năm nay mười một tuổi, học tiểu học.
Tôn Cẩn Lượng, đừng thấy sự mỹ miều của tên mà hiểu lầm, không chăm chỉ học hành, ẩu đả đánh nhau, không có gì là không làm được.
Dương Lan Hoa thì vô cùng chiều chuộng cậu bé. Cậu bé đánh nhau với người ta, Dương Lan Hoa còn phải hỏi cậu bé có đau hay không, còn hung dữ mắng người ta một trận.
Cho nên bây giờ chiều Tôn Cẩn Lượng càng quá đáng.
Có điều là cậu bé cũng rất giỏi nói dối. Mỗi lần thi được điểm thấp, không phải tự mình lén sửa lại điểm thì chính là chép đáp án của người ta. Cậu bé quay về lừa dối Dương Lan Hoa, khiến Dương Lan Hoa hằng ngày đều nói khoác về thành tích tốt của con trai, dự đoán vào trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh.
Hôm nay nghe mẹ mình bị người khác oán trách. Trước đến nay cậu bé và người nhà họ Tôn đều có ý nghĩ đen tối, lúc này nhìn Trịnh Cẩn Dư càng không vừa mắt. Cậu bé gắp một đống nấm vào trong bát của Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư dị ứng với nấm. Trước kia khi cha mẹ còn sống, trên bàn ăn gia đình chưa bao giờ có món này.
Bây giờ, chẳng những ngày nào cũng phải ăn nấm, Tôn Cẩn Lượng còn dám gắp cho cô một đống.
Sau khi ăn cũng sẽ không xảy ra cái gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân nổi mụn mủ, ngứa ngáy khó chịu mà thôi.
Thật may bây giờ Trịnh Cẩn Dư có thể nhìn thấy, nếu không bữa này không thoát khỏi sự tra tấn.
Vốn vẫn muốn bỏ qua cho tên nhóc thối này, cứ như vậy, tính thêm cả cậu bé này bên trong, đều phải trả giá đắt vì đã tổn thương nguyên chủ.
Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư sẽ không ăn nấm. Cô đưa tay lấy ly nước, giả vờ trong lúc lơ đãng làm đổ nước. Sau đó cô mượn cớ ăn no rời khỏi bàn ăn.
Vừa hay ngay lúc này, Lục Tư Sâm quay về.
Trịnh Cẩn Dư cười híp mắt chào hỏi: “Tư Sâm, anh về rồi đấy à?”
Lục Tư Sâm đẩy xe lăn đến trước mặt Trịnh Cẩn Dư nói: “Anh đưa em ra ngoài.”
“Ra ngoài sao?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nói: “Anh ăn cơm chưa?”
Lục Tư Sâm gật đầu: “Ăn một chút ở ngoài rồi.”
Trịnh Cẩn Dư quay đầu cùng chào hỏi Dương Lan Hoa đang tức giận: “Thím, cháu ra ngoài đây.”
Dương Lan Hoa tức giận muốn ném bát vào cô, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Trịnh Cẩn Dư đỡ xe lăn của Lục Tư Sâm ra khỏi phòng, xe của Lục Tư Sâm đã sớm đỗ ở ngoài sân chờ hai người.
Là một chiếc Audi rất khiêm tốn.
Lục Tư Sâm là người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, bây giờ đi lại bất tiện. Dĩ nhiên sẽ không lái xe quá cao ngạo, cũng sẽ không làm chuyện quá phách lối.
Chiếc này dòng Audi bình thường này thật ra rất phù hợp với anh của bây giờ.
“Chúng ta đi đâu?” Trịnh Cẩn Dư hiếu kỳ hỏi.
Tài xế của Lục Tư Sâm rất nhanh xuống dưới giúp Lục Tư Sâm ngồi lên xe, còn đặt chiếc xe lăn ở phía sau xe.
Lục Tư Sâm ngồi trong xe đưa tay ra ngoài, giữ tay cô lại: “Đi lên.”
Bàn tay to của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, đều đặn. Tối hôm qua khi anh cởi cúc áo sơ mi cô đã thấy qua.
Bây giờ nắm tay cô, trừ việc hơi lạnh, tất cả cảm giác đều rất tốt.
Điều này khiến cô hơi đỏ mặt.
Được đàn ông cầm tay!
Độc thân mấy trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi lên xe, Lục Tư Sâm rất nhanh buông lỏng cô ra.
Lòng bàn tay hơi nóng, sau lưng cô cọ vào quần áo, lúc này mới nhớ ra cô hỏi Lục Tư Sâm đi đâu anh còn chưa trả lời.
“Chúng ta đi đâu?” Cô lại hỏi lần nữa.
Không phải là mới kết hôn hôm trước, hôm nay đã muốn đem cô đi bán chứ?
Lục Tư Sâm nhếch khóe miệng cười nhạt, tinh thần uể oải: “Không phải đem cô đi bán đâu.”
Trịnh Cẩn Dư không nói, vả miệng cô nhất định không phải đối thủ của Lục Tư Sâm.
Nhưng rất nhanh Trịnh Cẩn Dư cũng biết Lục Tư Sâm đưa cô đi đâu, bởi vì xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm ở bệnh viện.
Một mùi thuốc khử trùng rất nồng nặc của bệnh viện xộc thẳng vào lỗ mũi cô, khiến cô không nhịn được hắt xì mấy cái.
“Anh đưa tôi đến đâu? Bệnh viện?” Cô giả vờ lên tiếng đoán.
Lục Tư Sâm bước xuống xe, ngồi vào xe lăn, đưa cô đến phóng kiểm tra của bệnh viện.
“Đưa cô đến khám bác sĩ.”
“Khám bác sĩ?” Trịnh Cẩn Dư kỳ lạ nói: “Cơ thể tôi rất tốt, tại sao phải khám bác sĩ?”
Giọng nói Lục Tư Sâm bình thản: “Tôi nghe Triệu Lỵ Lỵ nói, mắt cô không tốt, lúc mười bảy tuổi còn hẹn phẫu thuật, nhưng mà…”
Cha mẹ cô qua đời chuyện nên khiến phẫu thuật bị lỡ mất, anh không nói hết.
Đại khái chú ý đến tâm trạng của cô, không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của cô.
“Tôi thấy người nhà họ Tôn cũng không quá để tâm. Hôm nay kiểm tra chút, nếu có thể, sẽ nhanh chóng hẹn cho cô một ca phẫu thuật.”
“Phẫu thuật?” Trịnh Cẩn Dư theo bản năng che mắt lại, xoay người muốn rời đi: “Tôi không muốn phẫu thuật.”
Mặc dù bây giờ điều trị rất phát triển, nhưng loại chuyện đổi mắt lại cẩu thả bình thường sẽ không khỏi.
Nhưng dù sao cô cũng là người giới tu tiên, nghĩ đến ánh sáng dao mổ múa lên trước mắt, cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Làm sao Lục Tư Sâm cho cô có cơ hội trốn, nắm một cái đã bắt lấy được cổ tay cô, kéo cô lại, dùng giọng nói chân thật đáng tin: “Cô đi đâu?”
“Nghe lời đi, để bác sĩ kiểm tra chút.”
“Tôi không muốn.” Trịnh Cẩn Dư khăng khăng.
Lục Tư Sâm buồn bực nói: “Tại sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “Anh không cảm thấy bệnh viện rất kinh khủng sao?”
Lục Tư Sâm cong khóe môi: “Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy gì?”
Trịnh Cẩn Dư không nói.
Cô thật sự muốn nói không muốn, không phải rất kỳ lạ sao?
Nhưng nói muốn, nhất định phải chấp nhận kiểm tra.
Cô mới không muốn nói chuyện sâu xa gì với bác sĩ.
“Chẳng lẽ là…” Lục Tư Sâm cong môi cười nhạt, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô thật sự có thể nhìn thấy?”
Khụ khụ khụ…
Trịnh Cẩn Dư bị sặc nước miếng rồi, cô vỗ vỗ ngực mới nói: “Ai nhìn thấy, người ta sợ bác sĩ thôi.”
Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư bị Lục Tư Sâm đưa vào kiểm tra.
Bác sĩ là một người bạn tốt của Lục Tư Sâm, tất cả kiểm tra đều tiến hành bí mật. Tất nhiên kết quả sẽ không nói với người ngoài.
Chỉ cần vào phòng kiểm tra tất cả sẽ không thể tự chủ được bản thân.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bản thân giống như biến thành một con quay. Bác sĩ bảo cô như vậy, cô phải làm như vậy, bác sĩ để cô thế nào, cô phải như vậy.
Đại khái hơn hai tiếng cô mới mệt mỏi bước ra từ phòng kiểm.
Nhưng không có kết quả kiểm tra ngay, bảo phải đợi một ngày.
Lục Tư Sâm cảm ơn bác sĩ xong đưa cô về.
Trên đường Trịnh Cẩn Dư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại dẫn người ta đi một vòng giống như con chó gọi tới gọi lui vậy.”
Lục Tư Sâm vô cùng buồn cười nhìn cô: “Lẽ nào cô nhìn thấy chó trông thế nào sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “… Anh cố ý đúng không?”
Lục Tư Sâm đưa tay xoa xoa đầu cô suýt nữa xù lên: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là chồng cô, tất nhiên phải biết quan tâm cơ thể cô.”
Câu này sao kỳ lạ vậy nhỉ?
Cái gì gọi là quan tâm cơ thể cô?
Có liên quan đến anh sao?
Nhưng lúc này cô không muốn làm Lục Tư Sâm dễ chịu, phải làm cho anh buồn chút mới được: “Lục Tư Sâm, mới vừa kết hôn một ngày, anh có phải đã ghét bỏ tôi rồi không?”
Lục Tư Sâm nhíu mày: “Ghét bỏ?”
Trịnh Cẩn Dư: “Nếu không tại sao anh đưa tôi đi khám bác sĩ?”
“Anh chê tôi là một người mù sau đó mới thay đổi đưa tôi đi khám mắt. Có phải mắt của tôi không chữa khỏi, anh sẽ ly hôn với tôi đúng không?”
Cô vừa nói vừa nhéo eo, người phụ nữ đanh đá khiến người ta nhức đầu đều làm như vậy.
Thật ra cô muốn nhìn thấy thái độ của Lục Tư Sâm.
Lúc bắt đầu Lục Tư Sâm hơi ngẩn ra, rất nhanh đã kịp phản ứng. Phản ứng không có gì phản cảm, ngược lại còn bật cười.
Anh nắm lấy tay ở eo Trịnh Cẩn Dư, nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, không phù hợp với kiểu hành động này. Cô nên làm nũng chồng cô, cầu ôm một cái, rất phù hợp với cô.”
Làm nũng?
Cầu ôm một cái?
Trịnh Cẩn Dư ói…